Truyen30h.Com

Kim Tổng! Chia Tay Đi. [Hoàn]

Chương 96

pelakix

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Ngày 8 tháng 11, tiệc nhà họ Koo.

Vài ngày trước ngày chính thức, Jeon tổng lần lượt nhận được hai món quà.

Một món là đôi khuy măng sét từ Kim bá tổng.

Một món là chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn toàn cầu từ Min Yoongi.

Coi trọng trang phục rồi mới coi trọng con người, từ xưa đã thế.

Dù vậy, Jeon tổng không đến mức không sắm nổi bộ đồ dự tiệc, nên cảm thấy hai món quà này còn mang ý nghĩa khác.

Trợ lý Cheon rất giỏi giang, Jeon tổng liền bảo anh để ý chuyện này.

Rất nhanh đã có kết quả.

Đôi khuy măng sét là món quà mà Kim bá tổng được nhận khi anh bước vào tuổi trưởng thành, người tinh ý sẽ nhận ra.

Chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn, ai cũng biết chỉ có một chiếc ở H Quốc, thuộc về gia chủ nhà họ Min.

Hai vị đại lão này có vẻ muốn mượn buổi tiệc để tuyên bố mình là người yêu chính thức của ông chủ mình?

Trợ lý Cheon nghĩ như vậy.

Jeon tổng ở kiếp trước từng ở vị trí cao, suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Trong tiệc có bao nhiêu quý tộc danh gia, nếu cậu thực sự đeo khuy măng sét hoặc đồng hồ, điều thực sự được thể hiện là đằng sau cậu có sự bảo vệ của hai gia đình Kim - Min.

Hiểu ra điều này, nói không cảm kích là nói dối.

Tấm lòng thì cậu nhận, nhưng thật sự đeo ra ngoài thì miễn đi.

Ôm đùi lớn quá thì mất mặt.

Jeon tổng vẫn thích tự mình phấn đấu giành lấy những thứ mình muốn hơn.

Vả lại, cậu cũng từng là đùi vàng.

Cảm giác đó rất tuyệt.

Vì trợ lý Cheon rất giỏi, tổng giám đốc mới cũng không kém, nên Jeon tổng thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đang làm việc, cậu đi dạo một vòng đến văn phòng tổng giám đốc bên cạnh.

Jeon JaeJoong đang bận rộn, nhìn thấy cấp trên với vẻ mặt thảnh thơi, giả vờ phàn nàn: "Em lừa anh đến đây làm việc đến mờ mắt, còn em thì nhàn hạ!"

Thực tế, anh ta rất hài lòng với vị trí và mức lương của mình.

Quan trọng nhất là, ông già nhà mình đang tức giận đến phát điên.

Nhìn Jeon JunSik tức giận đến nỗi mặt mũi biến dạng, Jeon JaeJoong thật sự cảm thấy thoải mái.

Jeon tổng cười mỉm, đưa một thứ cho anh ta: "Bây giờ thì sao, còn mờ mắt không?"

Thứ cậu đưa cho Jeon JaeJoong là tấm thiệp mời dự tiệc nhà họ Koo do Park Jimin gửi.

Jeon JaeJoong đẩy kính không gọng, khuôn mặt thanh tú hết mệt mỏi: "Tinh thần hăng hái! Jeon tổng đúng là khí phách, nhưng đây là thiệp mời đơn, em đưa cho anh, vậy em thì sao?"

Nguồn gốc của thiệp mời, anh hoàn toàn tin tưởng cậu em họ tài giỏi, không hỏi gì thêm.

Vừa nói xong, tiện tay lấy thiệp mời, mới phát hiện có hai tấm.

Jeon JaeJoong: "...Cái này ngoài kia ai cũng giành giật, em lại lấy được hai tấm?"

Jeon tổng nghĩ thầm, thực ra không chỉ hai tấm.

Park Jimin tặng cậu một tấm.

Tên biến thái và Kim bá tổng khi tặng quà cũng kèm theo một tấm.

Cậu còn một tấm đặc biệt từ Koo Bon Hyuk, chỉ dành cho người thân.

Nhưng nói ra thì có vẻ khoe khoang, nên không đề cập thêm.

Cậu chỉ nói với Jeon JaeJoong , nói anh ấy đưa trợ lý Cheon cùng đi, mở rộng mối quan hệ cho công ty, rất tốt.

Jeon JaeJoong không còn ngạc nhiên nổi.

Anh ta nghĩ một trong hai tấm thiệp là của Jeon Jungkook, nhưng hóa ra là để dành cho trợ lý.

Trợ lý Cheon là người tài, đi dự tiệc như vậy, không biết sẽ tạo ra bao nhiều giá trị cho công ty.

Jeon JaeJoong dẫn người đi, không có ý kiến gì.

Nhưng tại sao Jeon Jungkook lại không đi?

Jeon JaeJoong hỏi, chỉ thấy thiếu niên sờ mũi: "Có một đứa nhỏ cần chăm sóc, em sẽ đưa nó đi cùng."

Jeon JaeJoong: "...!"

Hóa ra tấm thiệp ngoài kia khó kiếm, ở chỗ cậu em họ là quà tặng hàng loạt, cảm giác như... đã chọn đúng người để đi theo rồi a.

Đứa nhỏ Jeon tổng nói là Oh HanBin.

Koo Bon Hyuk muốn Oh HanBin chứng kiến mình tiếp nhận gia nghiệp, lại lo Oh HanBin không thích hợp với bầu không khí của nhà họ Koo, nên nhờ cậu chăm sóc.

Jeon tổng coi Oh HanBin và Koo Bon Hyuk như anh em trong nhà.

Koo Bon Hyuk dù không nhờ vả, cậu cũng sẽ chăm sóc Oh HanBin.

Còn tấm thiệp mời thừa, Jeon tổng gửi cho đạo diễn Seo.

Đạo diễn Seo xem cậu như hậu bối, trong đoàn phim không biết đã giúp đỡ cậu bao nhiêu, Jeon tổng cũng muốn đền đáp.

Tiệc nhà họ Koo có nhiều người giàu có.

Đạo diễn Seo còn vài kịch bản muốn làm, không chừng tìm được nhà đầu tư thích hợp.

Sắp xếp mọi việc xong, Jeon tổng đi đón Oh HanBin vào ngày diễn ra tiệc.

Không ngờ, khi đến biệt thự giữa lưng chừng núi của nhà họ Koo, cậu bị chặn ở cửa.

Koo Miho đã từng xem ảnh của Jeon Jungkook, lúc đó đã thấy khá ấn tượng.

Không ngờ người thật còn xuất sắc hơn nhiều so với trong ảnh.

Thanh niên ở lứa tuổi giữa thiếu niên và người trưởng thành, thần thái thanh thoát, khí chất phi phàm, tất nhiên là tâm điểm sáng rực.

Sau một lúc thất thần, Koo Miho nhớ lại mẹ của cậu ta đã chết, nhưng lại để lại một đứa con xuất sắc như vậy, lòng ác ý trỗi dậy: "Người của nhà họ Jeon không phải đã đến rồi sao, cậu này là... lợi dụng thiệp mời của vị công tử này mà đến à?"

Koo Miho vừa nói, vừa nhìn Oh HanBin bên cạnh Jeon Jungkook.

Vì thiệp mời là Oh HanBin cầm, loại thiệp dành cho khách quý, nên cô nghĩ rằng Jeon Jungkook dựa vào người khác mà đến.

Trong khi nói chuyện, được Koo Miho thông báo, Jeon JunWoo dẫn Jeon JunHyuk đến.

Jeon JunHyuk thấy Jeon Jungkook, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng là khách được mời, lại có cảm giác ưu việt vô cớ, đắc ý nhìn qua.

Oh HanBin thấy Jeon JunHyuk, không khỏi ngẩn người.

Cậu nhớ người này, từng bắt nạt anh Jungkook, còn muốn đánh cậu, bị anh Jungkook ngăn lại.

Kết quả anh Jungkook bị đánh một cú.

Đợi người đi rồi, anh Jungkook liền uể oải nói người này không dễ chọc, bảo cậu không cần quan tâm, cũng không cần làm to chuyện.

Jeon tổng cũng nhớ ra Jeon JunHyuk từng bắt nạt Oh HanBin.

Cậu kéo Oh HanBin ra sau, liếc nhìn cha con Jeon JunWoo, chỉ hỏi Koo Miho: "Hình như cô không thể làm chủ hoàn toàn trong nhà họ Koo, nếu tôi có thiệp mời, thì có thể vào đúng không?"

Oh HanBin không biết Jeon JunHyuk là ai, nhưng có cảm giác rất xấu về cậu ta.

Nhưng đi theo anh Jungkook, cậu bây giờ dũng cảm hơn nhiều, trừng mắt nhìn đối phương, nhanh chóng nhắn tin cho Koo Bon Hyuk.

Xa xa, Park Jimin ném chìa khóa xe cho người giữ xe, từ từ bước tới.

Thấy chỗ này đông người, ban đầu anh chỉ nghĩ là đi nhìn một chút cho vui.

Khi nhìn thấy thiếu niên đối diện với Koo Miho, đôi mắt đào hoa sau kính gọng vàng lập tức sáng lên.

Anh bước lại gần: "Jeon Jungkook?"

Park Jimin từ lúc xuống xe đã nhận được vô số ánh mắt dõi theo, công khai lẫn âm thầm lén lút.

Chỉ thấy vị công tử phong độ, nổi tiếng với vẻ thanh lịch và điềm đạm này, không biết nhìn thấy gì mà bước chân nhanh hơn hẳn.

Cho đến khi anh dừng lại cách một thiếu niên không xa.

Với chút không chắc chắn nhưng rõ ràng có chút ngạc nhiên, anh gọi: "Jeon Jungkook ?"

Thiếu niên trong bộ vest xanh biếc quay đầu, để lộ gương mặt thanh tú đến cực điểm, hơi ngạc nhiên: "Park Jimin, lâu rồi không gặp."

Mọi người xung quanh: ".... Chắc chắn là ảo giác rồi."

Park thiếu tuy rằng dễ gần, nhưng thân phận của anh cũng không phải tầm thường.

Người có thể gọi thẳng tên anh, đếm trên năm ngón tay cũng chưa đủ.

Điều này không phải vì Jeon Jungkook kiêu ngạo hay gì cả.

Lần trước khi hai người nói chuyện điện thoại, Park Jimin nghe Jeon Jungkook cứ gọi anh là Park thiếu, bèn nói cần gì phải xa lạ như vậy, cứ gọi tên là được rồi.

Nhưng, những chuyện này người ngoài không biết, tất nhiên không rõ.

Park Jimin quan sát thiếu niên trước mắt.

Mấy tháng không gặp, cậu gầy đi một chút, đường nét khuôn mặt cũng rõ ràng hơn.

Sự ngây thơ, ngoan ngoãn khi lần đầu gặp mặt giờ gần như không còn.

Thay vào đó là một vẻ thanh tú, bình thản hơn.

Bất chợt anh nhớ đến một câu thơ: "Lãng nhược lam điền ngọc chiêu bỉ minh nguyệt quang".

Trong lòng anh thậm chí có một ảo giác rằng Jeon Jungkook vốn dĩ phải là như vậy, vô thức cúi đầu mỉm cười.

Koo Miho nhìn Jeon Jungkook, rồi lại nhìn Park Jimin: "Hai người... quen nhau?"

"Dì Koo" Park Jimin lạnh nhạt chào, rồi lại nhìn Jeon Jungkook: "Sao không vào trong?"

Sắc mặt Koo Miho khó coi hẳn.

Cô ta là cô của Koo Bon Hyuk, con gái út của ông cụ Koo, tuy lớn hơn Park Jimin một thế hệ nhưng từ "dì" nghe thật khó chịu.

Gia đình Koo, Park, Kim, Min qua lại nhiều, không thiếu những người nhỏ tuổi hơn cô ta nhưng là bậc trưởng bối.

Mấy năm trước Park Jimin còn gọi cô ta là Koo tiểu thư, giờ gọi là dì, không phải là cố ý làm khó cô ta sao?

Chuyện năm xưa cũng không hoàn toàn là lỗi của cô ta.

Huống chi, Koo Bon Hyuk bây giờ chẳng phải sắp trở thành người đứng đầu nhà họ Koo sao, tại sao vẫn còn hận cô ta chứ?!

Koo Miho không dám làm gì Park Jimin.

Chỉ đành mặt mày căng cứng nhìn Jeon Jungkook: "Nhà họ Koo không phải ai cũng có thể vào, cậu không có thiệp mời, xin lỗi không tiếp."

Người đứng lại xem náo nhiệt nhìn về phía thiếu niên bị nghi ngờ.

Dù khuôn mặt lạ lẫm, nhưng có thể đứng bên cạnh Park thiếu mà không bị lu mờ, liệu có thể là người bình thường?

Trái lại, tiểu thư nhà họ Koo càng ngày càng chua ngoa.

Rõ ràng là làm khó người ta!

Có người từng gặp Jeon Jungkook, khẽ nói nhưng không ngăn được nhiều người nghe: "Đây chẳng phải là đại thiếu gia nhà họ Jeon sao."

"Đại thiếu gia nhà họ Jeon nào cơ?"

"Nhà họ Jeon của Điền Thị Giải Trí đó"

"Hóa ra là nhà họ, nghe nói gần đây rất náo nhiệt..."

Cái "náo nhiệt" này thật ý vị sâu xa.

Những người lớn tuổi nhưng có trí nhớ tốt sẽ nhớ lại chuyện tiểu thư nhà họ Koo chen chân vào cuộc hôn nhân của nhà họ Jeon và nhà họ Yang, còn ngạo mạn làm khó chính thất.

Nếu không phải ông cụ Koo sáng suốt và chính trực, thật không biết Koo Miho sẽ làm mất mặt giới danh viện Kinh Thị đến mức nào.

Giờ chính thất người ta đã mất, lại còn làm khó con trai người ta?

Hơn nữa, nghe nói Điền Thị Giải Trí giờ là do đại thiếu gia nhà họ Jeon quản lý.

Jeon JunWoo cũng đáng đời, báo ứng đến rồi!

Nhắc đến Jeon JunWoo, có người nhìn thấy cha con đứng sau Koo Miho: "Đó chẳng phải là người nhà họ Jeon... sao họ lại vào trong được?"

Nghe đến đây, ánh mắt mọi người chuyển hướng, trong lòng gần như cùng nghĩ: Hừ...

Rồi nhìn Jeon JunHyuk như củ khoai tây lù đù bên cạnh Jeon JunWoo, càng thêm chán ghét.

Ai cũng thấy rõ ràng, rõ ràng đại thiếu gia nhà họ Jeon xuất sắc hơn.

Thôi, không so sánh nữa.

Hoàn toàn không có gì để so sánh, chỉ làm hạ thấp phẩm giá của đại thiếu gia nhà họ Jeon.

Nghe nói cậu em cùng tuổi với đại thiếu gia nhà họ Jeon, là con riêng được giấu giếm bao năm, cũng không có gì đặc biệt.

Không hiểu sao Jeon JunWoo lại nghĩ thế, con trai chính thức nhà mình ưu tú như vậy lại không quan tâm, đi coi trọng đứa con rơi.

Trở thành trung tâm của những lời đồn thổi khó nghe, Koo Miho: "..."

Không thể không muốn đuổi hết những người xem náo nhiệt này đi.

Nhưng cô ta đã không còn là cô con gái nhỏ được cha cưng chiều nhất, chẳng còn cơ sở để mà làm càn nữa.

Bây giờ cách duy nhất để lấy lại thể diện là đuổi Jeon Jungkook đi.

Park Jimin thấy sắc mặt Koo Miho không tốt, định lên tiếng.

Nhưng thấy Jeon Jungkook khẽ lắc đầu, mày hơi giãn, tĩnh lặng quan sát tình hình.

Jeon JunWoo không ngờ Koo Miho lại vô dụng như vậy.

Ông là người rất coi trọng thể diện, bị người chỉ trỏ đã đứng không yên, bực tức nói với Jeon Jungkook: "Jungkookie, đừng gây rối nữa, em trai con còn nhỏ, lần này ba dẫn nó đến để mở mang, lần sau sẽ dẫn con đi được không?"

Jeon Jungkook: "..."

Với tư cách là một tổng tài có chuẩn bị, cậu bình tĩnh lấy ra từ túi thư mời của mình: "Ngài Jeon, chúng ta không quen, xin ông tự trọng."

Người xung quanh hoàn toàn không ngờ rằng thiếu niên với nét mặt thanh thoát lại nói ra câu này.

Rõ ràng là bọn họ chẳng liên quan gì, nhưng lại thấy Jeon JunWoo thật đáng đời!

Hơn nữa, tấm thiệp mời trong tay cậu ấy hình như chỉ dành cho khách VIP, chắc chắn cao cấp hơn của Jeon JunWoo nhiều.

Chỉ không biết là thật hay giả.

Editor: Các bạn nhớ bình chọn cho truyện để mình có thêm động lực nhe <3

(Zingtruyen, truyenhhh, truyenfic, lovetruyen, wattruyen... đều là các trang ăn cắp)

Editor: Tự dưng nghe thấy tiếng vả mặt chan chát quanh đây =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com