Truyen30h.Com

[KnY/GiyuShino] Bonfim

Thủy Trùng tái kiếp [5]

fuyuki102

#Thủy liệm

Summary: nối tiếp đoản trước.

"Chỉ tiếc là không thể ở cùng em một lần nữa"

__________________

- Coi chừng phía sau!!

Ông lão hét lên, phía sau, một tên lính của địch đang chỉa súng vào cô.

"Đùng"

Đã quá muôn rồi chăng?! Shinobu chỉ kịp xoay đầu về phía sau, chưa rõ sự tình thì một bóng người to lớn đã chắn trước cô. Phát đạn xuyên qua dáng người to lớn đó rồi xẹt qua má cô, máu cũng theo đường đi của viên đạn mà bắn tung toé rồi lưu lại ở nền đất lạnh. Áng mắt tử đằng nay đã chẳng còn ánh lên ánh nhìn gan dạ, chỉ còn một nổi kinh hoàng cô đọng lại.

- Giyuu-s--an?!

Shinobu khó khăn hốt lên tên anh, cả cơ thể anh ngã nhào xuống đất, khẩu súng trên tay vẫn chưa kịp bắn tên địch đã phải rơi khỏi tay anh, may mắn thay tên địch đó đã bị quân đội của anh bắn hạ.

- Đại tá!

Từ ngoài, binh lính chạy vào, hẳn họ cũng đã thấy đại đội trưởng của họ ngã khuỵu như thế nào. Nhưng Giyuu không quan tâm điều đó, anh đã chẳng còn thiết quan tâm trận chiến này sẽ ra sao nữa rồi.

- Em...không sao...chứ?

Tay anh áp lên má cô, nơi viên đạn sượt qua để lại một vết thương không quá dài nhưng đủ để anh đau lòng.

- Xin anh đấy, Giyuu! Em xin anh...đừng...cố sức quá, vết thương...híc...

Không thể kiềm nén được dòng cảm xúc, nước mắt cô cư nhiên chảy dài hai bên má, nó cứ thi nhau mà tuông rơi. Anh vì cô mà tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, mang danh bác sĩ vậy mà người cô yêu cô cũng phải bất lực chẳng thể làm máu ngưng chảy, huống hồ...

- E-em đừng...đừng tự trách...mình!

- Anh đừng...híc...như thế mà...híc

- Đừng...khóc!

Anh gắng gượng, đưa tay mà lau đi hai hàng nước mắt trên gương mặt nhỏ xinh kia.

-Hộc!!

Giyuu phun ra máu, anh biết được tình trạng hiện tại của mình mà, viên đại bắn xuyên qua người anh đâm thủng gan anh, nếu chỉ thủng gan anh vẫn còn cơ hội sống đấy, nhưng mà ông trời nào có lòng nhân từ, trước đó anh bị đánh úp sau lưng, xương sườn gãy đâm vào phổi khiến cho anh càng khó thở và di chuyển hơn.

- Giyuu!

Cô mất bình tĩnh hét lên, tay đang cầm bông băng cầm máu cũng run lên bần bật

- Shinobu! Có lẽ...anh...có lẽ anh sắp hết giờ rồi! Em đừng...đừng cố vì anh nữa.

-...

Đáp lại anh là sự im lặng từ cô, phải, bây giờ cô cần bình tĩnh nhất có thể, cô là bác sĩ, là người yêu của anh. Cô nhất định không để anh phải chết.

- Đem máu dự trữ tới đây mau!

Cô lên tiếng, lúc này phải truyền máu cho anh, ít nhất thì nó có thể kéo dài thời gian đến lúc phẫu thuật tại chỗ.

- Đại tá nhóm máu gì thưa bác sĩ?

- Anh ấy nhóm máu O*

- Máu dự trữ đã sớm không còn nhóm máu O.

Đúng như lời phụ tá đã nói, trong kho nhóm máu O đã hoàn toàn cạn kiệt. Tình hình cấp bánh hiện tại là tìm được một người có cùng nhóm máu.

- Cậu cứ lấy máu của tôi, tôi cũng là người nhóm máu O.

- Vâng!

Shinobu loay hoay với phụ tá trong công cuộc rút máu, chỉ vừa rời tay khỏi người anh chưa đầy năm phút, tiếng của mọi người lại nhốn nháo lên hết cả.

- Đại tá! Đại tá! Bác sĩ ơi! Hơi thở... Hơi thở của Đại tá rất yếu!

Cô giật ống kim ra, hốt hoảng mà chạy đến bên anh, nhìn anh nằm đó với gương mặt nhợt nhạt, toàn thân thấm đẫm máu mà cô không thể không đau xót, tim cô như bị ai đó bóp nghẹn.

- Giyuu! Giyuu! Anh có nghe em nói không? Giyuu!

- Shi...nobu...em...em đừng vì anh...nữa, anh...không sống...được...bao lâu nữa đâu.

- Anh đừng nói những lời đó, em không cho phép!

- Nghe anh...đừng phí công vô ích nữa...đối với anh hiện tại...dù có chết...anh cũng mãn nguyện rồi...được gặp lại em lần nữa anh...anh đã rất hạnh phúc.

- Không Giyuu, em mới là người được nhận hạnh phúc từ anh. Được gặp lại anh, được yêu anh lần nữa, không có gì quý giá hơn thế nữa rồi.

Anh mỉm cười, một nụ cười thật sự, hết sức dịu dàng.

- Cảm ơn em! Nếu được tái kiếp một lần nữa, anh nguyện sẽ tìm em, gặp em, yêu em. Chỉ tiếc là kiếp này anh chẳng thể ở cùng em một lần nữa, lại để em phải chịu đựng một mình.

-...

- A-Anh...xin lỗi...!

Anh trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của cô, nụ cười vẫn chẳng dập tắt trên đôi môi bạc ấy. Nước mắt ngập trên đôi mắt tử đằng, làm nhoè đi hình ảnh nam nhân đang ngủ trên tay. Đến khi nào thì ông trời mới thôi thử thách số phận của họ đây.

Kiếp trước họ cùng nhau ăn trái cấm để rồi nhận lấy một cái kết tàn nhẫn. Một nỗi đau mà chỉ người nam nhân đang sống ấy gánh chịu. Nỗi đau chồng chất nỗi đau, đè nặng lên đôi vai sắp nát tàn.

Kiếp này họ tìm lại được nhau từ những mảng kí ức vụn vặt, kết tinh nó thành tình yêu một lần nữa, nhưng vòng xoáy của số phận lại ngăn cách đôi người. Khiến cô gái nhận lấy toàn bộ đau thương mà nam nhân đã phải chịu ở kiếp trước, bằng việc tước đi mạng sống của anh ngay khi chính cô là một bác sĩ tài giỏi. Nàng có thể cứu cả trăm, cả vạn người. Duy, chỉ người nàng yêu, nàng đành bất lực đồng tâm.

Nếu có kiếp sau nữa, làm ơn ông trời đừng trêu đùa số phận của họ một lần nào nữa.

______________________

Hé lu mấy bác, tui đúng hẹn ghê hén, có thêm tin cấu cho mấy bác đây, tuần sau tui thi chuyển cấp nên là có thể sẽ không thể đăng chap mới được cho các bác, các bác thông cảm cho tui. Các bác cũng thấy bảng điểm thi của tui rồi đó, cái gì cũng không thiếu chỉ thiếu mỗi Anh. Mà thi chuyển cấp năm nay đổi Hoá thành Anh nên là tui đang bù đầu bù cổ ôn tập đây ༎ຶ‿༎ຶ

*Nhóm máu O: tui đã tự đưa ra nhóm máu đó, vì tìm nhóm máu của nhân vật trên mạng không có.
Lý do lấy nhóm máu O cũng rất đơn giản, các bác có học qua rồi á. Nhóm O truyền được cho tất cả mọi nhóm máu khác nhưng chỉ nhận người có cùng nhóm máu. Với thời chiến tranh thì nhóm máu O là nhóm máu được dùng nhiều nhất rồi còn gì. ( ꈍᴗꈍ)

  Vậy thế nhé, hẹn các bác tuần tới của tới



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com