Truyen30h.Com

[KOOKMIN] Cưới em có được không ?

Làm lành

BeYourselfJimin

Jungkook ướt sũng trở ra ngồi thẫn thờ trên giường, cậu nhóc nhỏ vội lấy chiếc khăn sạch đưa cho người cùng phòng, anh lau mình một cách hững hờ rồi ngửa cổ dán mắt lên trần nhà. Jimin không lại gần, cậu kéo ghế rồi ngồi tựa mặt lên bàn học, ánh mắt không rời khỏi ai đó một giây phút nào. Căn phòng tuy ấm cúng nhưng cũng rất nặng nề, Jungkook sau một hồi im lặng cũng chịu mở miệng

- Tôi với em.....chúng ta......là có tình cảm với nhau.....hay chỉ là phản ứng sinh lý ? Àh không, nếu phản ứng sinh lý, thì tại sao không phải là người khác, tại sao...........không phải là một cô gái ? Tại sao..........lại là em chứ ? - anh nói những gì mình đang nghĩ một cách đứt quãng

- ............

- Đây không phải lần đầu tiên, lần lạc nhau ở buổi hoà nhạc rồi ngủ lại khách sạn, lần chúng ta đi biển..........và lần này. Tôi đã ba lần như vậy với em ! - Jungkook nuốt khan cố nói hết lời mình

- ..............

- Jimin ! - anh đưa mắt nhìn cậu nhóc nhỏ đang ngồi cách xa mình

- Vâng.......

- Em.......là từ khi nào ? - ánh mắt anh hoang mang đầy mong đợi

- Giống anh. Àh không.......trước anh ! - cậu nhóc nhỏ cuối mặt xấu hổ

- Em có thích tôi không ?

- Em...... có !

- Sao em không hỏi tôi ?

- Anh thì sao ? ....... Có thích em không ?

- Tôi không biết ! Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ thích con trai

- .............

- Tôi không xác định được tình cảm dành cho em là như thế nào. Nhưng em đừng đi ! Hãy cho tôi thêm thời gian !

- ................

- Hãy ở lại đây ! Có được không ?

Jimin không nói gì, chỉ lẳng lặng cúi gầm mặt giày vò mấy ngón tay nhỏ nhắn của mình. Chờ đợi, chờ đến khi nào ? Tại sao anh lại muốn cậu phải chờ đợi. Đối với Jimin, chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết phải chờ đến khi nào. Cậu nhóc nhỏ vô cùng đắn đo, chẳng biết có nên đặt hy vọng ở nơi Jungkook hay không, cậu sợ trái tim mình sẽ bị tổn thương, cậu sợ tình cảm của mình bị anh phủ nhận.

- Đừng ngồi ở đó nữa, đến đây ! - Jungkook vẫy tay gọi cậu nhóc đang ngồi trầm tư bên chiếc bàn học

Cậu nhóc nhỏ nhìn Jungkook, ánh mắt đầy khó hiểu và có chút rụt rè, anh khẽ gật đầu, tay vẫn đưa ra mời gọi. Jimin nuốt khan, thâm tâm đã muốn đứng dậy bước đến bên Jungkook, nhưng không hiểu sao đôi chân vẫn cứ lì lợm không theo ý mình

- Làm sao ? - anh sốt ruột

- Anh.....muốn làm gì ?

- Em định ngủ ở đó àh ?

- Vậy.....còn anh ?

Jungkook ngã người xuống giường như điều hiển nhiên, đôi mắt khép hờ trả lời bình thản

- Ở đây !

- .................

- Còn ngồi đó làm gì. Nhanh lại đây ! Tôi muốn ngủ. Mai tôi có hẹn !

Jimin do dự đứng dậy, cậu ngại ngùng đặt thân mình xuống giường bên cạnh Jungkook, tay chân vẫn đang run lên cầm cập

- Không phải anh nên về phòng mình sao ?

- Đêm nay thôi !

- Nhưng.......không ngủ được ! - Jimin vò vò góc chăn, vẫn chưa chịu nằm xuống giường

- Tại sao ? - giọng Jungkook đã bắt đầu thấm mệt

- Vì như vậy.......rất ức chế........khó chịu lắm ! - cậu nhóc nhỏ không biết diễn tả như thế nào, cảm thấy nói ra những lời này cũng thật khó để hô hấp

Jungkook mở mắt, có lẽ anh hiểu được cậu nhóc nhỏ đang muốn nói tới việc gì

- Tôi.....khi nãy trong toilet......đã tự giải quyết rồi.

- Sao ạh ? A.....anh.....anh.........

- Đúng là rất ức chế, tôi đã đến độ như thế còn gì. Em cũng có thể vào đấy mà. Hay em muốn tôi giúp ?

- Không ! Ngủ đi ! Em ngủ đây !

Jimin lật đật nằm xuống ngay bên cạnh rồi giành lấy tấm chăn mà quấn quanh người như con nhộng, cậu muốn tạo lớp vỏ bọc để bảo vệ mình, mắt nhìn qua Jungkook đầy cảnh giác. Anh không nén được cười vì cái hành động ngớ ngẩn của cậu nhóc nhỏ

- Ngốc ! Em thật đáng yêu !

Jimin chớp chớp hai con mắt to tròn, Jungkook xoay qua búng một cái rõ đau vào trán

- Yahhh !  - cậu nhóc nhỏ định hét lên thì bị Jungkook bịt miệng

- Suỵttt ! Bố mẹ tôi nghe đấy ! - anh cười tươi đắc ý

- Đi về phòng anh mà ngủ ! - Jimin lại giở thói đanh đá vào nửa đêm

- Good night !

Không để Jimin có cơ hội đuổi mình mặc dù đây là nhà của anh, Jungkook nghiêm túc để hai tay trên bụng mình rồi nhắm mắt, mọi lời nói của cậu nhóc nhỏ bây giờ đều trở nên vô nghĩa, anh giả điên giả điếc vơ như không nghe thấy.

Jimin lườm Jungkook, biết sẽ không làm gì được cái con người thô bỉ này nên đêm nay đành chấp nhận chia đôi chiếc giường của mình. Nhưng muốn ngủ ké thì phải trả giá, cậu nhóc nhỏ thò tay ra, kéo cánh tay chắc khoẻ của ai đó rồi kê đầu mình lên

- Phòng chỉ có một cái gối, thế nên anh phải như vầy !

Jungkook không mở nổi đôi mắt, cũng không còn sức để mở miệng đôi co nổi nữa, chỉ có đủ sức để mỉm cười rồi chìm vào giấc ngủ say. Cậu nhóc nhỏ sau khi ngắm nhìn hả hê người con trai bên cạnh mình thì cũng chìm vào giấc ngủ ngay sau đó.

Đối với Jimin bây giờ mà nói, ước gì thời gian có thể đóng băng ngay lúc này. Còn ngay mai sau khi thức dậy, khi đã hết say rượu, nếu lỡ Jungkook có quên đi chăng nữa cậu cũng sẽ không một lời oán hờn.

***************

Sáng hôm sau, Jimin phải thức dậy sớm để đến trường trong khi Jungkook vẫn còn ngủ say trên chiếc giường nệm êm ái. Cậu nhóc nhỏ chạm nhẹ lên cánh môi mềm, muốn đặt lên đó một nụ hôn tạm biệt nhưng lại ngại ngùng quay đi. Jimin cứ luyến tiếc giây phút này, muốn ở mãi lại đây để ngắm nhìn người mình thương nhớ, nhưng chút nữa khi anh thức dậy cậu lại phải một phen ngượng ngùng lúng túng. Nghĩ thế, cậu nhóc nhỏ đứng dậy khẽ đóng cửa phòng rồi đến trường.

Jungkook thức giấc khá muộn, đưa tay lên trán xoa đầu rồi từ từ mở mắt, anh mơ hồ nhìn xung quanh và nhận ra đây không phải phòng mình. Đúng vậy, hôm qua sau khi uống thật say Jungkook đã tìm đến cậu nhóc nhỏ rồi cứ thế mà ngủ lại ở đây.

Trong lòng bỗng dưng muốn nán lại không vội trở về phòng mình, anh quơ tay tìm chiếc điện thoại muốn gọi cho cậu nhóc nhỏ nhưng không ai nhấc máy. Jungkook rơi vào trầm tư

- Lẽ nào em ấy đã chuyển đi ?

Đang miên man suy nghĩ tự đoán mò thì điện thoại Jungkook rung lên có tin nhắn

- Em đang trong lớp. Anh gọi có việc gì ?

Anh đọc tin nhắn rồi bật cười, lồng ngực thở phào nhẹ nhỏm

- Vẫn còn ở đây , tốt thật !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com