Truyen30h.Com

| Lee Su Hyeok - Lee Cheong San | "THÍCH CẬU, TÔI CHƯA TỪNG HỐI HẬN."

Chương 3: | Augenstern |

huenmie1211

Chương 3: | Augenstern |

"Lần sau đi đứng cẩn thận một chút, lỡ như người cậu đâm trúng không phải là tôi thì sao đây ?"

•••

Sáng hôm sau, Cheong San xách cặp đi ra khỏi cửa nhà, chỉ thấy On Jo đã đứng đợi từ sẵn.

"Một hai ba, một hai ba" Cậu cười tinh quái, làm mặt quỷ với On Jo.

Chuyện này đã trở thành thói quen của hai người họ mỗi buổi sáng, cũng không biết là đã bắt đầu từ bao giờ, chỉ đơn giản là kéo búa bao, sau đó kẻ thua liền phải làm tay sai cho kẻ thắng nguyên một ngày hôm đó.

"Cầm cặp đi, tay sai" Cậu quăng cặp cho On Jo, sau đó chạy biến.

"Aiz, thật là... Nè Cheong San, đợi tớ" On Jo tức giận trừng mắt, vội vã cầm hai chiếc cặp đuổi theo.

"Muôn học tới nơi rồi, chạy mau lên mẹ trẻ tôi ơi" Cheong San vừa chạy vừa nói ngoái lại, cũng không để ý tới phía trước, lại vô tình đâm sầm vào lồng ngực một người con trai.

Su Hyeok cũng không rõ ràng hơn cậu là bao, sau khi kịp nhận ra là Cheong San liền giơ hai tay lên, giữ chặt hai cổ tay cậu lại để cho cậu đứng vững.

Cheong San giật mình, ngoảnh đầu lại, trợn to hai mắt nhìn đối phương.

Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng đến lạ thường.

Một lúc sau, giọng nói trầm ấm của Su Hyeok vang lên trước.

"Lần sau đi đứng cẩn thận một chút, lỡ như người cậu đâm trúng không phải là tôi thì sao đây ?"

Cheong San vẫn chưa hết bàng hoàng, cảm xúc trong lòng nhảy loạn, cậu lúng túng gỡ hai cổ tay mình ra khỏi bàn tay của người kia, lại gỡ không được, tình thế vô cùng ngượng ngùng.

"Cậu...bỏ tay tôi ra trước đã"

Su Hyeok bây giờ mới để ý, chợt buông hai bàn tay của cậu ra.

"Xin lỗi"

Cheong San cúi đầu, xoa xoa hai cổ tay, không đáp lại hắn.

Từ đằng xa, On Jo cũng chạy tới, thở hồng hộc vứt cặp của cậu cho Su Hyeok.

"Nè, mau cầm đi" Rồi chạy biến mất.

Su Hyeok âm trầm nhìn cái cặp quen thuộc trên tay mình.

"Cậu đưa tôi cầm" Cheong San vẫn không ngẩng đầu lên, giơ tay về phía cậu, miệng nhỏ còn lẩm bẩm "On Jo chết tiệt"

Su Hyeok phì cười, giơ tay xoa xoa đầu cậu "Không sao, để tôi cầm cũng được"

Cheong San còn chưa kịp phản ứng lại, Gyeong Su đã từ đằng xa đã chạy tới, vẻ mặt hốt hoảng "Sắp muộn tới nơi rồi còn đứng đấy làm gì mấy cha, nhanh lên"

Su Hyeok như giờ mới nhớ ra gì đó, không kịp nghĩ ngợi gì trực tiếp nắm chặt tay Cheong San chạy một mạch, tay còn lại vẫn cầm chiếc cặp của cậu.

Cheong San không kịp phòng bị, cứ thế bị hắn nắm tay chạy, cả quãng đường chỉ nhìn chằm chằm hai bàn tay đang đan chặt vào nhau.

Cho dù có là đang mơ, cậu cũng muốn mãi mãi chìm đắm trong giấc mơ này.

Bởi vì cậu biết, hiện thực có thể vĩnh viễn không bao giờ tốt đẹp như vậy.

Cheong San mỉm cười, khẽ siết chặt tay.

Dạo gần đây, tin đồn một học sinh lớp 2-5 biến mất đã lan rộng ra toàn trường, tái bản thì cũng đủ cả, có khi là bị bắt cóc, có khi lại là tự sát, chỉ có nội bộ người trong lớp mới biết, trừ mất tích ra, vốn dĩ chẳng có điều nào kể trên là thật.

Cô Sun Hwa bước vào, gõ gõ tay lên mặt bàn
"Các em gần đây có ai liên lạc được với Hyeon Ju không ?"

"Không ạ" Lác đác một vài người trả lời, nhưng cũng đủ để báo hiệu rằng không có ai là ngoại lệ.

"Được rồi, nếu có ai liên lạc được với em ấy nhất định phải báo lại nhé" Cô Sun Hwa kìm lại cơn lo lắng trong lòng, quay đầu

"Chúng ta vào tiết học hôm nay thôi"

Sau đó lại quay xuống nhìn cả lớp

"Ai trả lời được cho cô câu này ?" Cô lướt qua cả lớp một lượt, chỉ thấy bất lực với đám học sinh này.

Vừa gọi đến liền cúi gằm hết mặt.

"Vậy lớp trưởng, em trả lời cho cô đi" Cô Sun Hwa hếch mặt, mỉm cười.

Choi Namra gỡ tay nghe, đứng dậy trả lời không sót một chữ

"Thật ra, không một ai là không có định kiến. Tất cả chúng ta đều có định kiến về người khác."

Cô Sun Hwa mỉm cười hài lòng
"Ừm, được rồi, tốt lắm"

Nhưng mà góc bên này thì khác, Su Hyeok vừa vào lớp đã úp mặt xuống bàn để ngủ, cũng không thèm để ý tới giáo viên đã vào lớp từ lúc nào.

"Vậy mời Chân Su đứng lên nào" Cô mỉm cười, quay đầu liếc nhìn hắn

Cả lớp lại ồn ào một trận, Su Hyeok giật mình, đứng bật dậy

"Dạ"

"Sao em lại là Chân Su vậy ?" Cô Sun Hwa chống tay lên bàn, nhìn thẳng vào mặt Su Hyeok, vẻ mặt vô cùng hàm súc.

Joon Young ngẩng lên, giải thích tường tận
"Là viết tắt của "Chân đất Su Hyeok" ạ. Chân Su"

"À" Cô Sun Hwa gật đầu, làm như vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị lắm.

"Nó cực kỳ lười đeo tất ấy cô" Dae Su tiếp lời khiến cả lớp lại cười thêm một trận

"Vậy Chân Su, Namra vừa nói gì ấy nhỉ ?" Cô cầm phấn gõ gõ lên mặt bảng

"À...." Hắn ngập ngừng

Cheong San ngồi bên trên, thấy tình huống có vẻ không ổn, liền mở miệng nói nhỏ, muốn nhắc hắn

"Không một ai là..."

"Cậu ấy phân tích rất chính xác"

Nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, Cheong San giật mình, quay lại nhìn hắn.

Chỉ thấy Su Hyeok đang nhìn Namra, mỉm cười.

Câu nói của hắn làm cho lớp trưởng Namra nổi tiếng là sắc mặt ngàn năm không đổi cũng cười rồi.

Như vậy thì có mất mặt một chút cũng xứng đáng.

Cheong San nhìn thấy toàn bộ, chỉ có thể quay lên, siết chặt bàn tay đến mức ửng đỏ, tự mình chua xót trong lòng.

"Vậy thì Namra nói gì mà lại phân tích rất chính xác hả ?" Cô Sun Hwa hết kiên nhẫn, cạn lời tới nỗi ngừng cười.

Su Hyeok còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy một bóng dáng vô cùng dọa người tiến vào, sau đó đổ rạp xuống đất.
_____________________________

Anh Lomon mới up ig nhìn xỉu up xỉu down quá nè mấy cô ơy mhumhu TvT
Happy Valentine's Day ❤️
Mong mọi người có một ngày lễ tình nhân an lành hạnh phúc ✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com