Truyen30h.Com

[Longfic/Edit][JiKook][VKook]Người Tình Bé Nhỏ

Chap 10

lie_lies2bad

Ông trời vẫn không cảm thông, mưa trở nên thê lương mịt mờ, chung quanh càng thêm quạnh quẽ. Ánh đèn của một tiệm mì nhà nào đó hắt ra ánh sáng hơi yếu, ở trong mưa càng lộ vẻ tiêu điều.

Bên trong không có mấy người, ngay cả một chút cảm giác ấm áp cũng không có. JungKook đội mưa, bước nhanh đến trước tiệm mì, lộ ra cửa sổ thủy tinh, thấy bên trong có một người phụ nữ tuổi chừng năm mươi, mặc áo sơ mi tay ngắn màu xám nhạt, quần dài màu đen, ngồi ở chỗ gần cửa sổ, đôi tay đan xen vào nhau, có chút hoảng sợ, có chút mất hồn, còn có chút khổ sở nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ, nếp nhăn trên mặt bà, càng tăng thêm vẻ tang thương, làm cho bà trông thật yếu đuối và đáng thương.

Trong lòng của JungKook đau xót, chậm rãi đứng tới bên cửa sổ, nhẹ tay đỡ cửa sổ thủy tinh trong suốt, nhẹ nhàng quét qua, giống như khẽ vuốt mặt của mẹ, không chịu đi vào. . . .

Bà chủ tiệm đi tới trước mặt của mẹ, hỏi: "Hôm nay bà muốn ăn gì? Hay là đồ hộp?"

Mẹ có chút hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn bà chủ vẻ mặt ghét bỏ của bà chủ, có chút ngượng ngùng cười nói: "Tôi . . .. Tôi . .. . Tôi chờ con trai tới, tôi sẽ ăn. . ." Bà chủ lạnh lùng nhìn bà một cái mới xoay người rời đi.

Hai mắt JungKook đỏ lên, nhìn bóng dáng của mẹ còng xuống, nước mắt không nhịn được lăn xuống, rồi nhanh chóng lau đi nước mắt trên mặt, bước nhanh đi vào tiệm mì, nhìn về phía bà chủ ở đầu kia nói: "Bà chủ! Tôi muốn một chén mì thịt nạm! Thêm năm đồng thịt bò nạm!"

Han Eun Min lập tức ngẩng đầu lên nhìn con trai, cặp mắt đỏ lên lại vội vàng cúi đầu. JungKook nhìn mẹ một cái, mới chậm rãi đi tới ngồi ở trước mặt mẹ, có chút đau lòng nói: "Một chén mì bao nhiêu tiền vậy? Chỉ mấy đồng thôi, đói bụng thì ăn trước a. . . ."

"Không có. . . ." Han Eun Min vội vàng cười khổ nhìn con trai nói: "Muốn đợi con ăn chung."

JungKook lại hiểu mẹ nói: "Không có tiền sao?" Han Eun Min không dám lên tiếng, nhưng có chút đau lòng cúi thấp đầu, đôi tay căng thẳng xoa ngón tay, mỗi lần như lúc này, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với JungKook.

Đầu kia JungKook nhìn bộ dáng mẹ bất đắc dĩ như vậy, muốn nói gì đó nhưng vẫn im lặng một lúc, đem chai rượu đỏ đặt lên bàn, từ trong đồng phục của mình, móc ra tiền lương tháng này, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt bàn, đẩy tới trước mặt mẹ, mới nói: "Người đàn ông kia. . . . Đối với mẹ tốt không?"

"Tốt. . . . . ." Hai mắt mẹ run rẩy nước mắt, không dám khóc, chỉ nói: "Chỉ là có lúc trong nhà không có tiền, mẹ . . . mẹ bỏ công việc, ông ấy có chút tức giận, chê mẹ không kiếm được tiền. Hôm nay. . . . . . Đuổi mẹ ra ngoài, muốn mẹ nhất định phải mang tiền trở về, nếu không sẽ không cho mẹ vào nhà. . . . . ."

JungKook hiểu, gật đầu nói: "Hiểu rồi. . . . tiền trên bàn, mẹ đem đi đi. Không nhiều lắm, đủ cho mẹ chống đỡ một thời gian, đến lúc đó con sẽ tìm việc làm mới, sẽ cho mẹ. Ông ta. . . . . . Còn đánh mẹ sao?"

Sau khi ba ngồi tù, mẹ liền tái giá với một tay cờ bạc, chưa được năm ba năm thì đã đánh mẹ rồi.

Trên khuôn mặt già nua của mẹ nở nụ cười đáng thương. JungKook nhìn mẹ như vậy, hai mắt lập tức trào nước mắt, nghẹn ngào nói: "Mẹ. . . . Nếu thật sự không chịu nổi, chúng ta cùng nhau sống đi, không cần đi theo ông ta nữa, được không? Con nhất định sẽ chăm sóc cho mẹ thật tốt! Tên khốn kia. . . . . ."

"Không. . ." Han Eun Min ngẩng đầu lên, nhìn con trai đau lòng nói: "Mẹ đi theo con, chỉ làm cho con chịu khổ và mệt mỏi, mẹ đi theo ông ấy, thỉnh thoảng ông ấy còn có chút cơm cho mẹ ăn. Mẹ . . . . . Không có ý định sống một mình. Hiện tại mẹ sợ cuộc sống một mình. Đều do mẹ không tốt, liên lụy con không thể lên đại học, con vốn là một đứa bé rất thông minh, anh trai không cần tới con, mở quán ăn, không mời con qua ăn bữa cơm."

JungKook chỉ a một tiếng, cúi đầu cười nói: "Anh ấy có thể sống được là tốt rồi. Công việc là trên hết, con có thể yên tâm a. Mẹ cầm tiền này về nhà, đừng quét đường phố nữa, rất bụi, đối với sức khỏe không tốt, biết không? Con sẽ cố gắng kiếm tiền, tương lai tìm được công việc khá hơn, là có thể cho mẹ tiền nhiều một chút, hả?"

Han Eun Min ngẩng đầu lên nhìn con, chỉ đành phải im lặng gật đầu một cái, đưa đôi tay run rẩy cầm lấy tiền kia, nhìn JungKook, vốn muốn nói gì đó nhưng vẫn không nhịn được muốn đứng dậy. . . .

JungKook ngẩng đầu lên, thiết tha nhìn mẹ nói: "Mẹ đi à? Không ăn sao? Không phải đói bụng sao?"

"Không ăn. . . . . . Mẹ . . . . ." Han Eun Min ngước mắt đong đầy lệ nhìn con trai nói: "Con nhanh đi về nghỉ ngơi đi, mẹ không quấy rầy con. Mẹ đi nha. . . . . ."

"Mẹ"

Hôm nay JungKook gặp phải biến cố, tâm tình rất khủng hoảng và sợ hãi, cậu nhìn mẹ, nghẹn ngào nói: "Mẹ không thể ở lâu một lát sao? Không cần mỗi lần cầm tiền đã đi? Con . . . . . con . . . . . Trong khoảng thời gian này. . . . . . rất. . . . . . Nhớ. . . . . ."

"Mẹ không còn mặt mũi nhìn con! Cũng không mặt mũi nào nhìn cha của con! Mẹ là một người vô dụng, liên lụy mọi người! Nếu như con thật muốn cho mẹ tốt hơn, cũng đừng giữ mẹ lại. . . . . ." Han Eun Min đột nhiên cúi đầu lau nước mắt, nghẹn ngào nói.

"Chúng con đều không có trách mẹ a! Trừ anh trai, con và cha không có trách mẹ!" JungKook nước mắt lăn xuống, khổ sở nói: "Nhưng. . . . . . Mẹ không cần mỗi lần tới lại muốn đi gấp gáp như vậy, mẹ không thể ở lâu một lát sao? Chúng ta trò chuyện. . . . . . Được không?"

JungKook ngẩng đầu lên, nhìn con trai mình hai mắt rưng rưng, mặt mũi tiều tụy buồn bã nhìn mình, trong lòng của bà đau nhói, đột nhiên cố nén khóc thút thít, đi ra khỏi tiệm mì. . . . . .

Han Eun Min ngồi yên tại chỗ, cặp mắt rơi lệ nhìn vị trí trống không phía đối diện, còn có đôi đũa chưa động đậy, trong lòng chợt đau nhói, không đành lòng đứng dậy đuổi theo. JungKook lao ra khỏi tiệm mì, đứng ở trong mưa bay, lòng chua xót không thôi nhìn mẹ đã đi vào trong mưa đêm thê lương, bước chân có chút gấp rút và dồn dập, thân thể còng xuống, dần dần muốn biến mất ở trong bóng đêm, lòng của cậu chợt đau nhói, mới vừa muốn chạy đuổi theo phía trước, nhưng dừng lại, nhớ lại mấy lần đón mẹ bị đánh thật thảm xuất viện, muốn đem mẹ về bên cạnh, nhưng mẹ luôn lén lút trở lại bên cạnh đàn ông kia, cho dù mình liều chết giãy giụa như thế nào, nhưng cậu không có cách nào giữ lại mẹ! Cậu không hiểu mẹ, nhưng cậu thắm thía cảm giác khổ sở mình cũng bị ném bỏ, rất khổ, rất khổ. . . . .

Cậu thở dài nặng nề, mới vừa muốn xoay người, cũng đã nghe người bạn thân tên Seok Jin gọi điện thoại tới nói: "Bây giờ cậu đang ở đâu? Vẫn chưa trở lại?"

"Tôi . . . . . Tôi đi đưa tiền cho mẹ tôi. . . . . ." JungKook sửng sốt một chút, trong lòng có chút chua xót, nói.

Seok Jin im lặng một chút nói tiếp: "Cậu mau trở lại, ngày mai khách sạn chúng ta tuyển dụng chuyên gia rượu đỏ một lần duy nhất! Cậu ngàn vạn lần không được bỏ qua cơ hội này! Đây là một cơ hội duy nhất! Hiểu chưa? Mau trở lại! Có thể tranh thủ thời gian học tập! Các loại rượu đỏ, tớ cũng đã chuẩn bị sẳn rồi!"

Lúc này, JungKook mới tỉnh cơn mơ nói: "Trời ơi, tớ đã quên mất ngày mai phải đi khách sạn phỏng vấn! Tớ lập tức trở về!"

Cậu không nói hai lời, liền vội vàng tắt điện thoại, đứng ở trong mưa đêm nhìn quanh khắp nơi có còn tắc xi hay không, nhưng không có lưu ý xa xa có một chiếc xe Ferrari đang dừng lại, bên trong có một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn mình chòng chọc.

------
Thật sự là đã định drop vì truyện này quá dài và lằng nhằng nhưng cũng rất hay nên nếu mà drop thì uổng quá nên t sẽ cố gắng hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com