Truyen30h.Com

Longfic Khai Nguyen Pho Truong Ban Va Lop Truong Lop Hai End

"Vương-Nguyên, cậu-ra-đây-cho-tôi."

Lời nói tuy không to không nhỏ, nhưng cũng đủ cho mọi người biết chủ nhân của nó đang tức giận đến nhường nào. Vương Nguyên hơi sợ, cảm giác giống như đằng sau hắn ta có một tầng sát khí kỳ lạ đang chĩa thẳng vào cậu.

Vương Tuấn Khải rốt cuộc là đang có chuyện gì vậy ta? Vương Nguyên thầm nghĩ, trong lòng hơi dao động.

Cả lớp đang yên tĩnh, có vài người chớp chớp mắt, rồi sau đó hàng loạt những tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên.

"Ô người ấy là ai, sao mà đẹp trai thế..."

"Nhìn có vẻ lạ à nghen, hình như mới chuyển đến trường ta..."

"Cậu ta nhìn soái quá cơ..."

Lưu Chí Hoành ban nãy định xuống căn tin, không ngờ vừa tới cửa đã thấy có người đứng đó. Cậu nhìn kỹ, thấy có gì đó không đúng.

"Oh hình như mình bị hoa mắt rồi." cậu nhóc dụi dụi đôi mắt, lại nhìn kỹ một lần nữa.

Mồm Chí Hoành ngay lập tức há to hết mức có thể, cậu nhóc kích động đập bàn, hét lớn, "KARRY!"

Lần này không phải một vài người, mà hầu như cả lớp, đều ngước mặt lên nhìn cái con người tên Karry kia, tất cả đều chung một khuôn mặt bất ngờ cùng ánh mắt ngạc nhiên dán chặt vào người Vương Tuấn Khải.

"Karry? Chẳng phải là cái người vừa đoạt giải nhất Olympic toán toàn quốc đó sao?"

"Ô, cậu ta cũng vừa chuyển trường tới đây ư?"

Những tiếng bàn tán lộ liễu cứ thế bay thẳng vào tai Vương Nguyên, cậu ngay lập tức nhìn sang Lưu Chí Hoành bây giờ hiện đang dùng cặp mắt long lanh lấp lánh ngước nhìn Vương Tuấn Khải, cảm thấy đầu tự dưng đau đau.

Mà hình như cái người vừa xuất hiện lại gây sự chú ý kia chẳng mảy may quan tâm gì đến tình hình hiện tại, hắn nhìn chòng chọc vào Vương Nguyên, lại gằn giọng, "Cậu-ra-đây-ngay-cho-tôi!"

Vương Nguyên giật mình, cậu lấm lét nhìn xung quanh, phát hiện tất cả mọi người đều quay sang nhìn cậu.

A làm gì mà nhìn người ta dữ vậy, thật đáng sợ quá đi, kiểu này là ý gì đây hả hả hả?

"Tôi... tôi ư?" Vương Nguyên tự chỉ vào mình, trong lòng thấy có phần kỳ quái.

Vương Tuấn Khải máu nóng sắp bốc lên đầu. Nhận thấy tình hình căng thẳng, Vương Nguyên nhanh chóng đứng lên, lách qua mọi người, đoạn kéo luôn tên Karry gì đó ra ngoài hành lang.

Ra khỏi lớp được một đoạn khá xa, Vương Nguyên bấy giờ mới chịu dừng lại.

"Này, anh không bình thường được à, anh làm vậy rồi lớp tôi tụi nó nhìn kìa." cậu ai oán nhìn Tuấn Khải, trong lòng khó chịu.

Vương Tuấn Khải ném cho cậu cái cặp mà nãy giờ hắn vẫn cầm trên tay.

"Cặp này chẳng phải là của anh sao?" Vương Nguyên hậm hực nhìn Tuấn Khải.

"A, hay là anh muốn tặng nó cho tôi, cảm ơn anh nhưng mà tôi cũng có cặp rồi, không cần đâu." cậu ngây thơ trả lời Tuấn Khải, mắt chớp chớp ngây thơ khiến cho Vương Tuấn Khải chỉ muốn đấm một cái vào đó.

Vương Tuấn Khải hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho mình không nổi giận, hắn hung hăng giật cái cặp lại, mở kéo khóa, rồi quăng qua cho Vương Nguyên.

Cậu bắt lấy cái cặp, tự dưng có một mùi gì đó quen thuộc xộc vào mũi.

Là mùi sữa dâu.

"Ô Tuấn Khải, anh cũng uống sữa dâu ư?" mặt Nguyên Nguyên hớn hở, thế nhưng trong mắt Tuấn Khải lại trở nên vô cùng đáng ghét.

Hắn nghiến răng, vẻ mặt giận dữ, "NÀY!"

Vương Nguyên bị dọa, tức thời đưa tay lên bịt miệng.

Vương Tuấn Khải nghiến răng, "Là-cậu-hồi-sáng-bỏ-hộp-sữa-vào-cặp-tôi."

"Là-cậu-không-chịu-đóng-nắp-hộp."

"ĐƯỢC-LẮM."

Vương Tuấn Khải lôi ra trong cặp ra mấy cuốn sách giáo khoa cùng hộp sữa rỗng không có nắp giơ trước mặt Vương Vguyên, phần gáy sách gần như bị ướt nước hết, vài giọt sữa còn nhỏ tong tong xuống đất.

Cậu trơ mắt nhìn mấy giọt sữa kia.

Ba mươi giây im lặng...

Một phút im lặng...

Ách...

Tiêu...

Tiêu thật rồi...

Hình như Vương Nguyên hiểu ra điều gì rồi...

"..."

"AAAAAAAAAAAAAAAAA...."

"Cậu còn dám hét!" Vương Tuấn Khải vội vàng bịt miệng cái tên ồn ào nào đó, dùng ánh mắt tia lửa điện nhìn Vương Nguyên, "Cậu mà còn hét tôi sẽ cho cậu biết tay."

Vương Nguyên lập tức im lặng.

Cậu ngước lên nhìn Tuấn Khải, mắt mở to hết cỡ.

Oa... bây giờ cậu nhớ ra rồi nha...

Hồi sáng lúc chuẩn bị ra khỏi ký túc xá, cậu nhìn lên kệ tủ thấy có hộp sữa dâu hôm qua mua nên tiện tay lấy ra uống một ít. Là lấy ra uống nha, nhưng sau đó lại uống không hết. Thế là cậu liền đem hộp sữa cùng hộp bánh nướng mới mua bỏ luôn vào trong cặp, đem lên lớp.

Nhất định đã bỏ vào cặp rồi, thế mà mới nãy tìm hoài mà không thấy, rồi lại nhìn sang cặp của Tuấn Khải, hình như cặp của hai người hơi hơi giống nhau, màu sắc cũng giống mà kiểu dáng cũng na ná nhau. Mà hình như hồi sáng cặp hai người lại để kế nhau thì phải.

Hay là... có khi nào đã bỏ lộn vào cặp của tên này rồi không ta...

Vương Nguyên hết nhìn Tuấn Khải lại nhìn xuống cái cặp, rồi quay sang nhìn mấy quyển sách đang nhỏ nước, lòng không khỏi khao khát muốn hét lên.

Huhu... chắc chắn đã bỏ lộn vào cặp người ta rồi, còn làm ướt cả sách người ta nữa.

Huhu... tại sao lúc bỏ hộp sữa vào cặp cậu quên đóng nắp hộp lại chứ.

Chưa gì đã đắc tội với tên này rồi... mất mặt quá đi mà...

Làm sao đây... huhu...

Vương Nguyên bắt đầu rối lên. Nhưng dù gì đi nữa, bản thân nếu đã có lỗi với người ta, thì việc trước tiên là phải xin lỗi.

"À... ờ... Dù sao thì... ờ... xin lỗi anh" Vương Nguyên rụt rè nhìn Tuấn Khải, bộ dáng bối rối vô cùng, "Tôi... ờ... hồi sáng vội quá, bỏ nhầm vào cặp của anh... ừm... xin... xin lỗi nha." chết tiệt chết tiệt, là hồi sáng bị té vào toilet nên tinh thần cậu không ổn định, mắt mới loạn lên mà bỏ nhầm vào cặp của hắn đó.

Vương Tuấn Khải nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Nguyên, nói mà cứ như rít qua kẽ răng:

"Xin lỗi là xong sao?"

"Vậy thì anh muốn gì, hay tôi mua sách mới đền cho anh nhé." Vương Nguyên mặt mày thảm hại nhìn Vương Tuấn Khải.

"...."

"Nếu anh muốn, tôi đưa cái cặp của tôi... à không, tôi mua cặp mới cho anh luôn nhé."

"Cậu thích lãng phí lắm à?" Vương Tuấn Khải khó chịu trả lời.

Vương Nguyên cũng bắt đầu bực mình. Cái tên này, người ta đã có thành ý thế này thì thôi bỏ qua cho người ta đi, có cần nhăn mặt như khỉ thế không. Chuyện bị đưa vào trường nội trú, chuyện ban sáng, rồi chủ nhiệm là giáo viên môn toán, bây giờ cái đến cái việc bỏ nhầm cặp này gần như khiến cho cậu sắp bùng nổ đến nơi.

"Thế anh muốn tôi phải xin lỗi sao đây, cứ nói đi."

Tuấn Khải đem cái cặp đầy mùi sữa ấn vào người Vương Nguyên, khuôn mặt hắn lạnh te khiến cho đối phương phải e dè, "Tan học về ký túc xá giặt cho tôi, nhớ, cậu-phải-tự-tay-giặt.", rồi không để Vương Nguyên trả lời, hắn đem mấy quyết sách vứt luôn vào thùng rác, ném cho cậu cái nhìn hung hăng rồi xoay người đi thẳng.

Vương Nguyên ôm cái cặp, ngước mắt nhìn tên kia bước từng bước rời đi. Mồm mở to hiện tại chưa ngậm lại được.

Hắn vừa nói cái gì vậy?

Hắn nói là cậu phải giặt cặp cho hắn?

Là phải tự tay giặt...

Giặt...

Bực mình...

Bực mình... bực mình...

Tui là tui bực mình rồi đó nha.

"..."

Thiên a a a...

Thiệt là xui xẻo quá đi!

Hôm nay là cái ngày gì vậy nè...

Vương Nguyên ai oán nhìn cái cặp bốc toàn mùi sữa, mặt bắt đầu đỏ lên. Cái gì chứ, cậu phải giặt cặp, giặt cặp cho cái tên mặt than kia ư? Ông trời thật biết trêu người mà.

Thật là điên cái đầu quá đi, bản thân Vương thiếu gia nhà cậu đây mà phải đi giặt cặp sao? Thật nực cười, trước giờ chỉ có chuyện người khác giặt cặp cho cậu thôi, chưa từng có chuyện cậu giặt cặp cho người khác nha. Ờ thì đồng ý là cậu làm bẩn cặp của người ta, đồng ý đây là lỗi của cậu, nhưng... nhưng... nhưng... nhưng cậu cũng vừa mới xin lỗi hắn mà... Cậu còn đề nghị mua cặp mới nữa nhưng hắn lại không chịu.

Huhuhu... Mama mà biết chuyện này nhất định sẽ cười cậu cho xem, mama sẽ trêu chọc cậu, rồi cậu sẽ không dám ngẩn mặt lên luôn... huhuhu...

Nguyên Nguyên ôm cái cặp giậm chân bình bịch ngay trước hành lang. Lúc nãy, tiếng hét oanh vàng của cậu đã lôi kéo nhiều người hiếu kỳ vây xung quanh, họ đứng xem kịch vui nãy giờ, có người còn cắn hạt dưa tỏ vẻ hứng thú với vở kịch 'tình chàng không phải ý thiếp' kia.

Lúc Vương Nguyên ngẩn mặt lên cậu mới phát hiện ra điều đó.

Thôi chết luôn... Thật là xấu hổ quá đi... Khi vào cái trường này cậu đã quyết tâm sẽ giữ hình tượng mình cho thật cool đó nha, giờ thì hay rồi, tất cả đã đi tong chỉ trong vòng mấy phút.

Cậu ôm mặt chạy một mach về phòng học. Trước con mắt tò mò lẫn săm soi của một vài người trong lớp, cậu kéo Lưu Chí Hoành đang tám chuyện với lớp trưởng Thiên Tỉ ở cuối lớp kia, nhỏ giọng hỏi, "Chí Hoành, nói cho tớ biết, ai là Karry mà cậu nhắc đến vậy?"

Chí Hoành nhìn cậu khó hiểu, trả lời tỉnh queo, "Chính là cái người mới nãy đứng trước cửa lớp mình đó." gương mặt cậu nhóc mặt lấp tức biến đổi, túm lấy tay cậu lắc lắc, ngước đôi mắt trong veo nhìn cậu đầy mong đợi, "Vương Nguyên, có phải cậu với Karry quen biết nhau không, nói đi nói đi, có phải hai người ở chung phòng ký túc xá với nhau không?"

Lưu Chí Hoành kích động, ra sức lắc lắc vai Vương Nguyên. Cậu khó chịu gỡ tay cậu nhóc ra, trừng mắt nhìn, "Nói cho cậu biết, Karry trong lòng cậu không tuyệt vời đến vậy đâu, hắn... hắn là một người cực kỳ cực kỳ đáng ghét!!!"

Vương Nguyên quăng cái cặp đầy mùi sữa vào hộc bàn, mặc kệ Lưu Chí Hoành đang quái gở nhìn cậu kia. Cậu vò nát tờ giấy trước mặt, ai oán nhìn lên trần nhà, "Vương Tuấn Khải ơi là Vương Tuấn Khải, tại sao từ khi gặp anh tôi xui dữ vầy nè. Anh đúng là đồ sao chổi, đồ sao chổi đáng ghét đáng ghét đáng ghét..."

Thế là suốt buổi học sau đó, Vương Nguyên chẳng thể để một chữ nào lọt vào đầu mình được nữa. Cậu cứ thế mà hậm hậm hực hực cả buổi trời, trong đầu toàn là hình ảnh của tên chết tiệt cùng phòng kia. Đó là cái mặt đáng ghét của hắn lúc nói cậu phải tự tay giặt cặp, là cái mặt lạnh te quay người bước đi cùng ánh mắt hung hãn của hắn dành cho cậu. Những hình ảnh ấy cứ tua đi tua lại trong đầu khiến cậu chẳng thể nào tập trung được.

Ừ thì dù sao cũng là lỗi của chính cậu, nhưng mà có cần hắn phải nhất quyết hỏi tội cậu bằng được ngay giữa hành lang trường thế không, ờ hình như chính cậu kéo hắn ra đó thì phải, ơ nhưng mà dù sao hắn cũng có phần sai chứ bộ, cái tên mặt than ấy bảo cậu giặt cặp rồi xoay người đi luôn, làm hại Đại Nguyên ta đây chẳng nói được câu nào, quay người đi lúc đang nói chuyện là bất lịch sự lắm đó, thật là khiến cho người ta khó chịu mà.

Kết thúc buổi học, Vương Nguyên tay xách hai cái cặp chạy một mạch về ký túc xá. Vừa bước vào đã nhìn thấy cái nắp hộp sữa để chỏng chơ trên đầu tủ, tự dưng máu nóng nổi lên. Cậu cầm cái nắp lên, hung hăng nhìn nó như thế nó chính là kẻ thù truyền kiếp vậy.

"Tại mày mà bữa nay tao phải giặt đồ cho người ta đấy, mày vừa lòng chưa?" rồi tiện tay ném thẳng nó ra ngoài cửa sổ, bất chấp luôn nội quy trường quy định là không được vứt rác bừa bãi.

Vương Nguyên cầm cái cặp của Vương Tuấn Khải kia lên, định bước vào nhà tắm. Đúng lúc ấy, hắn cũng vừa về đến ký túc xá.

Vương Tuấn Khải bước vào, nhác thấy mặt Vương Nguyên, hắn liền "Hừ" một tiếng rồi bước về phía giường của mình, lôi điện thoại ra bấm bấm.

Đồ đáng ghét, gặp mình mà dám làm lơ coi như không khí, được, quân tử trả thù mười năm ứ muộn, có ngày ta đây sẽ báo thù. Hãy đợi đấy!

Vương Nguyên giả vờ mang vẻ mặt cười cười hiền hòa đến bên giường Vương Tuấn Khải, hỏi, "Này, anh nghĩ coi trường này có cho mang balo đi học không?"

Tuấn Khải mắt không rời điện thoại, "Tất nhiên là được."

"Vậy, tôi có một cái balo..."

"KHÔNG ĐƯỢC!" hắn quăng điện thoại xuống nhìn cậu, gằn mạnh từng chữ, "Đi-giặt-cặp-ngay-lập-tức." Vương Tuấn Khải biết tỏng cậu tính đem cho cái balo cho hắn mang đi học để khỏi phải giặt đây mà.

Vương Nguyên ấm ức nhìn hắn, "Nhưng tôi chưa nói hết mà."

Tuấn Khải không trả lời, mắt lại dán vào điện thoại.

Vương Nguyên tức. Tên đáng ghét, tôi đây nguyền rủa anh chơi điện thoại bị rớt trúng mặt.

Cậu lủi thủi xách cái cặp vào toilet, bắt đầu xả nước, đổ xà phòng giặt đồ vào cái thau, xong ngồi thừ ra đấy.

Nguyên Nguyên dù là một cậu ấm được sống nuông chiều quen rồi, nhưng không có nghĩa là cậu chả biết làm gì hết, nếu không thì mama cậu làm sao có thể tống cậu vào đây được, cậu cũng biết giặt đồ đấy nhá. Lần này cậu phải giặt cái cặp này thật sạch, sạch đến khi nào mới như vừa mua thì thôi. Cho tên Tuấn Khải kia biết cậu không vô dụng, mặt khác còn rất hữu dụng nữa.

Không được, cậu phải trả thù tên mặt than đó. Đúng, cậu sẽ giặt qua loa thôi, không, nhúng nước một cái thôi là được, để cho hắn mang cặp bẩn đi học luôn, hắc hắc hắc...

Ờ mà không được, nếu cặp bẩn thì hắn sẽ nghĩ cậu vô dụng thật, có khi còn bắt giặt lại nữa thì sao.

Hay là cứ giặt cho thật sạch đi, đúng rồi, cậu sẽ giặt thật sạch, lấy luôn bàn chải chà toilet để chà cặp luôn, hê hê hê...

Ớ mà khoan, nếu lỡ có hỏng thì tên ấy sẽ mắng cậu mất.

Làm sao đây, làm sao đây...

"..."

Vương Nguyên cứ thế ngồi thừ người trong toilet nhìn cái cặp trong thau, sắc mặt biến đổi xoành xoạch, thỉnh thoảng múa chân múa tay như bị động kinh.

"A" tiếng của người nào đó ở bên ngoài bị điện thoại rớt vào mặt.

Một lúc sau, Vương Nguyên treo cái cặp lên móc trong toilet, mỉm cười nhìn thành quả của mình. Vừa quay lưng định bước ra thì phát hiện Vương Tuấn Khải đã đứng trước cửa từ lúc nào.

"Anh là ma sao, làm người ta hết hồn." Vương Nguyên ôm ngực thở hắt ra.

"Cậu giặt đồ cũng chuyên nghiệp nhỉ."

"Phải, mấy chuyện nhỏ nhặt này mà không làm được, thì còn gì đáng mặt làm nam nhi." Vương Nguyên vừa nói xong thì biết mình bị hố, giặt giũ vốn dĩ là chuyện của nữ nhi mà. Cậu tằng hắng vài tiếng, làm bộ như mình chưa nói gì.

Vương Tuấn Khải không quan tâm, hắn hất mặt qua đống quần áo bẩn từ hôm qua để trong cái rổ ở góc toilet, bình thản nói, "Vậy cậu giặt luôn đống đồ kia đi."

"Đồ của tôi, lát tôi tự giặt được, anh không cần phải nhắc."

"Không, ý tôi nói là cậu giặt giúp luôn đống quần áo của tôi đi."

Vương Nguyên sững sờ ngước mắt lên nhìn Tuấn Khải, "Anh... anh bắt nạt tôi."

"Đùa với cậu chút thôi mà." Vương Tuấn Khải bật cười, lắc lắc đầu rồi bước ra ngoài. Nụ cười của hắn rất tự nhiên, không một chút gượng gạo. Hắn ta lại ngồi trên giường lôi điện thoại ra tiếp tục sự nghiệp 'bấm bấm' của mình.

Vương Nguyên đứng trong toilet hiện tại đã bị đơ toàn tập, mắt đã bắt đầu hoa lên.

Vương Tuấn Khải hắn hình như vừa cười...

Tên mặt than đó cũng biết cười...

Cuối cùng hắn cũng cười...

"..."

A a a lần đầu tiên từ hôm qua đến giờ hắn cười với cậu, hắn còn đùa với cậu nữa, lần đầu tiên cậu biết đến một người mặt than mà biết đùa đấy.

Mà hình như từ lúc đi học đến giờ mới có mấy giờ đồng hồ mà hắn đã nói nhiều hơn nguyên ngày hôm qua gộp lại rồi đó nha.

Không hiểu sao bao nhiêu suy nghĩ muốn trả đũa Vương Tuấn Khải của cậu bỗng chốc bay biến hết.

Hiện tại cậu bắt đầu dần dần cảm thấy thoải mái lên, ít nhất là so với hôm qua.

Vương Tuấn Khải cười lên để lộ hai chiếc răng khểnh trông có duyên vô cùng.

Vương Tuấn Khải à, thật sự, thật sự là... anh cười lên rất đẹp đó. Vương Nguyên nghĩ, tự cảm thấy mặt mình cũng hơi hồng lên.

Cảm giác có người nhìn mình chằm chằm, Tuấn Khải ngước mặt lên, thấy Vương Nguyên đứng đó, hắn "Hừ" một tiếng, rồi quay mặt sang chỗ khác, lại tiếp tục bấm điện thoại.

Vương Nguyên đơ lần thứ n.

Đại Nguyên ta đây xin rút lại tất cả những gì vừa nghĩ, Vương Tuấn Khải, cái tên đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét ghét ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com