Truyen30h.Com

Luật sư Jeon

19: Cuộc gọi từ đảo Jeju

jjl97_

Đến chiều khi cô tỉnh dậy, cốc nước cam cũng đã đắng ngắt, bụng lại đói meo cồn cào. Khóc cả một trận khi nãy, cũng vì mệt quá mà thiếp đi. Tâm tình bỗng chốc vui vẻ lạ thường, cô không còn cảm thấy quá nặng lòng mỗi khi rơi nước mắt, có lẽ lần này, cuộc sống của cô đã an ổn hơn rồi. Chỉ cần lòng thấy vui, không bận tâm đến những thứ ngoài kia, thì mặc nhiên cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng.

Cô đi vào trong bếp, thức ăn luôn có sẵn trong tủ lạnh, từ các loại rau củ cho đến thịt hộp, Kim SeokJin đều một tay chuẩn bị cho cô, cả mấy chai nước ép hoa quả, cũng đều do anh dành thời gian của mình ra để pha cho cô. Giấy note anh dán xung quanh, từ cách thức nấu ăn cho đến hạn sử dụng, anh đều tỉ mỉ viết lại cẩn thận. Cô chợt nhận ra, từ bao giờ cuộc sống của mình đã gắn liền, đã phụ thuộc vào người đàn ông tên Kim SeokJin. Có lẽ chính vì những thứ như này, đã vô tình khiến anh nảy sinh tình cảm, thứ tình cảm đơn phương lẻ loi đó. Cô vội đóng tủ lạnh, tay theo đó cầm theo bịch trứng nhỏ.

 Cô không giỏi nấu ăn, nhưng ít nhất vẫn có thể thành thục với mấy món riêng của mình. Ngay cả đến bữa ăn của mình cô cũng phụ thuộc vào SeokJin thì quả thật cuộc sống này không còn là của riêng cô nữa rồi. Cô muốn tự mình làm tất cả, tự mình chăm sóc bản thân, tự mình đưa ra những quyết định cho cuộc đời và cũng tự mình yêu lấy bản thân. Chỉ có cách đó cô mới không còn mắc nợ anh nữa, và cũng chỉ có cách đó mới có thể tách rời Kim SeokJin ra khỏi cuộc sống của cô. 

_____

Mấy ngày hôm sau cô đều ở nhà cả ngày, quản lý Kim vì gia đình có chút việc riêng nên tạm vắng mặt vài bữa. Trước đó liền căn dặn cô đủ điều, nào là ăn uống đầy đủ, không nên thức quá khuya, không được mở cửa sổ khi đang ngủ và không được gặp gỡ luật sư Jeon ngoài giờ làm việc. Jeon Jungkook giờ có muốn cũng không được, hắn công việc chồng chất phải giải quyết, đến nửa bước cũng khó ra khỏi bàn làm việc, huống chi là có thời gian chạy đến bên cô. Cảm thấy khá buồn chán, cô muốn đi đây đi đó, chỉ cần bước chân ra khỏi nhà là được. Cô ao ước được ra ngoài, được có những cuộc dạo chơi, được thong thả ngắm gió trời, được thoải mái tản bộ như người thường.. Bạn bè giờ đây cũng không còn, quản lý Kim thì không ở Seoul, Jeon Jungkook nhìn cũng biết là trăm công ngàn việc, việc của cô anh còn đang bận điều tra, sao có thời gian đồng ý tản bộ ngao du cùng cô được. Nhận được những phản hồi tích cực từ dư luận, cô không còn cảm thấy sợ hãi trước đám đông, giờ đây chỉ muốn ra ngoài thế giới phồn hoa kia để được hoà nhập cùng mọi người.

Cô ngồi trước gương, trang điểm một lớp nhẹ cho bản thân, từ sau vụ việc kia xảy ra, khuôn mặt cô xuống sắc trông thấy, đôi gò má hốc hác hơn hẳn, ngay cả bọng mắt dưới mi cũng đã rõ hơn trước nhiều. Tô thêm một lớp son, cô chọn cho mình một bộ đồ thật thoải mái, tâm tình vui vẻ mà ra khỏi nhà.

Điện thoại trên tay rung một hồi, hàng dãy số hiện lên ngay đầu điện thoại cô. Trước kia và cả bây giờ cô vẫn không có thói quen nghe số điện thoại lạ, vì đó chỉ có thể là mấy tên nhà báo phóng viên hay những fan hâm mộ cuồng nhiệt. Cô nhấn biểu tượng màu đỏ bên trái, cuộc gọi kết thúc. Một lát sau, dãy số ấy vẫn kiên trì gọi lại, cô một lần nữa nhấn tắt máy. Cứ như vậy, số điện thoại ấy liên tục làm phiền khiến tâm trạng cô từ đó mà tụt dốc không phanh, khó chịu cô liền nghe máy.

Cô im lặng không nói gì, đợi đầu dây bên kia nói trước.

Chào cô, tôi là Jung Hoseok!

Cô có chút bất ngờ, song liền lên tiếng

Anh có thật là Jung Hoseok ?

Đúng, tôi chính là nhân viên rửa bát ở nhà hàng Trung Hoa hôm ấy và cũng người đã phát tán hình ảnh trong buổi tối của cô và HaeSoo.

Jung Hoseok liền nói tiếp

Tôi muốn gặp cô, được chứ ? Tôi sẽ nhắn địa chỉ, đến hay không là quyền của cô.

Nói xong hắn liền tắt máy khiến cô bối rối một phen. Là Jung Hoseok tự động gọi điện cho cô, là Jung Hoseok nói muốn gặp cô, người đàn ông mà lần trước không chịu chạm mặt cô ở Daegu chỉ vì biết tại cô mà Jun HaeSoo phải thiệt mạng.

Cô vừa muốn đến vừa sợ, theo như những gì điều tra được, Hoseok là bạn học của HaeSoo, bây giờ cô ta đã không còn, liệu hắn có dễ dàng bỏ qua cho cô.. Trong lòng tràn đầy sự hiếu kì, cô bỏ ngoài tai những linh cảm xấu của mình, bắt xe tới thẳng Jeju.

Hai tiếng sau, cô có mặt dưới sảnh khách sạn, trời cũng đã dần ngả màu, càng khiến cho buổi gặp mặt này thêm u ám.

Cô bấm thang máy, đi dọc cả dãy hành lang dài, một lúc sau liền dừng trước cửa căn phòng mang biển hiệu N1BB. Hít một hơi thật sâu, cô lấy hết can đảm, bấm chuông. Hồi chuông đầu tiên reo lên nhưng vẫn không có động tĩnh gì, cô kiên nhẫn nhấn thêm một lần, hành động ấy vẫn diễn ra, không một ai ra mở cửa. Cô bắt đầu cảm thấy sợ, rằng có lẽ mình đã rơi vào cái bẫy mà Jung Hoseok dựng lên..

Ngay khi cô định quay đầu bỏ chạy, cánh cửa đột nhiên mở ra, Jung Hoseok lừng lững trước mặt cô

- vào đi.

Đâm lao thì phải theo lao, cô đã đến tận nơi đây, không thể dễ dàng ra về như thế được.

Cô bước chân vào trước, theo sau là tên họ Jung. Cô quan sát căn phòng đầu tiên, hướng mắt theo từng ngóc ngách, dường như bị hút hồn bởi nơi đây

- cô đến đây không chỉ để tham quan khách sạn đâu!

- anh chỉ là một nhân viên rửa bát, sao có thể sống thư thái xa hoa tới vậy ?

- nhân viên rửa bát sao ? Cũng chỉ là vì HaeSoo nhờ tôi..

Cô cau đôi lông mày, tạm gác lại sự đẹp mắt nơi khách sạn, cô ngồi xuống sofa đối diện

- tôi muốn gặp cô là để nói chuyện về những sự việc gần đây cũng như về HaeSoo.

- trước tiên, tôi muốn xin lỗi cô, chỉ vì nhận lời giúp từ HaeSoo, tôi không biết sẽ khiến cô khổ sở tới vậy, cũng chính tôi đã hiểu lầm cô giết HaeSoo.. nhưng thực chất là không phải.

- ý anh là sao ?

- có lẽ cô cùng luật sư Jeon đã điều tra ra, tôi là đàn anh khoá trên của cô ấy ở đại học, sở dĩ có bức ảnh chụp chung ấy là khi tôi về trường, tôi cùng nhóm bạn của em ấy có quen biết nhau nên đã chụp một bức làm kỉ niệm, không ngờ chính bức ảnh ấy lại tố giác tôi..

Anh ta vừa nói vừa cười khểnh..

- không thể không thừa nhận, rằng tôi thích em ấy rất nhiều, tới mức đã mù quáng mà nghe theo em ấy làm ra những việc trái lương tâm. HaeSoo đã tìm đến tôi và nhờ tôi phát tán hình ảnh của cô lên mạng, người em ấy nhắm đến là cô!

- HaeSoo kể với tôi em ấy đã sử dụng chất cấm từ lâu, và nặng đến nỗi không có nó thì không thể sống được, cô cũng biết, cùng thời điểm ấy, tin đồn em ấy sử dụng chất kích thích đã bắt đầu xuất hiện, HaeSoo lo sợ hình ảnh của mình sẽ bị ảnh hưởng, sự nghiệp cũng sẽ tiêu tan. Em ấy cầu xin tôi giúp đỡ, nói rằng chỉ cần chụp được cảnh cô cùng bịch thuốc trắng ấy là sẽ cứu được em ấy. Tôi vì yêu em, mà làm tất cả mặc đúng sai. Thực chất trong buổi tối hôm ấy, khi cô say mèm mà gục xuống ngủ, chỉ có HaeSoo và một tên diễn viên nữa sử dụng.. nhưng tôi đã nói dối.

- Mấy hôm sau liền có thông báo HaeSoo mất, tôi vì quá đau buồn, nên khi cô cùng luật sư đến tìm gặp, tôi đã từ chối và nói với luật sư rằng cô là kẻ giết người. Tôi biết HaeSoo chỉ lợi dụng tình cảm của tôi nhưng khi nghe tin em ấy mất, tôi chỉ có thể đổ lỗi lên người cô để thoả cơn giận..

- Những ngày tháng tôi sang nước ngoài, tôi đã một mình bình tâm lại điều tra mọi việc, nhận biết được toàn bộ sự việc đều do HaeSoo sắp đặt để đổ lên đầu cô, tôi thành thực hối tiếc. Tôi không mong cô tha thứ, chỉ mong cô không nặng lòng căm ghét HaeSoo, vì dù sao em ấy cũng đã mất. Em ấy của trước kia là một người rất tốt, chỉ vì sống trong một gia đình không có tình cảm, bố mẹ chỉ muốn có tiền từ tay em ấy, một chút quan tâm cũng không tới, lại phải làm việc trong một môi trường khắc nghiệt đầy cám dỗ như vậy.. em ấy khó lòng giữ vững.

Cho đến ngay bây giờ, khi nhắc về Jun HaeSoo, ánh mắt anh vẫn nghẹn ngào khó tả, ngay cả khi biết mình sẽ phải chịu những hình phạt từ pháp luật do Jun HaeSoo để lại, anh vẫn dịu dàng khi kể về cô, dịu dàng như cái cách ba năm trước cô lẻn vào trái tim anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com