Truyen30h.Com

[ Ma Đạo Tổ Sư ] [ Hi Trừng ] Hoa Khai Lưỡng Ngộ

[ HKLN ] - 21 - Ta bồi y.

Swaka-Mift

“Trạch Vu Quân, Phong Linh phát sinh trong Nghiệt Phù Đồ ngoài tăng thời gian ra, thật sự không còn gì sao?”

“Ta cũng không chắc. Đây là trường hợp hiếm gặp, nên hoàn toàn không chắc chắn. Bình thường đi cùng Nghiệt Phù Đồ sẽ không có những cấm thuật nhẹ như Phong Linh, cho nên… Tư Truy à, tốt nhất vẫn nên trông chừng Kim tông chủ đi.”

Lam Hi Thần thở dài, điều hắn lo nhất lần này chính là Kim Lăng. Phong Linh là một cấm thuật thuộc loại tà, nhưng dù xếp vào hàng tà ác, nó lại có sức ảnh hưởng rất thấp. Y có chút nghi ngờ, dù rằng sách ghi lại là yên bình, nhưng y lo rằng nó chắc chắn sẽ có một ảnh hưởng nào đó. Si Hồn là tạo ra từ chấp niệm của Kim Quang Dao, thừa hưởng trí tuệ của hắn, thậm chí là cao hơn, kẻ như vậy đã bày Nghiệt Phù Đồ, tuyệt đối sẽ không lựa chọn cấm thuật đi kèm một cách tùy ý.

Nhìn Lam Hi Thần có vẻ trầm tư ngẫm nghĩ, Lam Tư Truy “vâng” một tiếng rồi rời đi, nhanh chóng tìm Kim Lăng.

Tiền đường yên ắng một lúc, Tiết Dương bế Hiểu Tinh Trần còn đang mơ ngủ song song bước vào cùng với Tống Lam.

“Lam tông chủ tìm bọn ta làm gì? Ngươi có biết buổi sáng là giờ nghỉ ngơi không? Tên kia không cần ngủ nhưng ta với đạo trưởng đều cần!”

“Ngươi im mồm coi, ồn cái gì, mặt trời lên cao còn ngủ như heo!” – A Thiến theo sau ba người bọn họ, vừa nghe Tiết Dương lên tiếng liền mắng hắn không thương tiếc.

“Này này! Nhỏ mù, đạo trưởng của ngươi còn mơ ngủ kìa! Ta là heo thì y là gì? Lợn á?”

“Nó khác gì nhau? Ngu vừa th…” A Thiến ngừng lại, ngẫm câu nói của Tiết Dương, sau đó trừng mắt tức giận “Ai cho ngươi nói đạo trưởng hả?”

“Ngươi…”

“Khụ!” Lam Hi Thần ho khẽ, cắt đứt tiếng tranh cãi của họ. Hai người kia nhìn lại, A Thiến có chút ngượng ngùng nhìn Lam Hi Thần, lại thấy trên mặt y một mảng nghiêm trọng, nàng liền kéo Tiết Dương, tìm chỗ yên yên tĩnh tĩnh ngồi xuống. Lam Hi Thần thấy thế cũng không nói gì, y đưa cho Tống Lam quyển sách lúc mà lúc nãy Lam Vong Cơ vừa đọc qua, đồng thời tường thuật lại chuyện của Nghiệt Phù Đồ, cũng như nguyên nhân A Thiến và Hiểu Tinh Trần hồi sinh.

Đến lúc Lam Hi thần nói xong, Hiểu Tinh Trần cũng đã tỉnh. Có lẽ là đang đói bụng, sau khi được Tiết Dương cho uống chút nước để súc miệng, Hiểu Tinh Trần liền cầm lấy một cái bánh bao được đặt trong đĩa kế bình trà, phồng má gặm. Tiết Dương nhìn hài tử trong ngực, có chút hoang mang hỏi:

“Vậy y có… nửa chừng có…” Tiết Dương nuốt nước bọt, gian nan nói nửa câu sau “Biến.. biến mất không?”

“Ta không rõ.”

Lam Hi Thần lắc đầu, y vì chuyện này đã cố tình tìm khá nhiều sách cổ, chẳng may lại không có sách nào đề cập đến việc này. Y cũng thật sự không rõ, liệu qua vài năm, hay chỉ vài ngày nữa, Hiểu Tinh Trần có đột nhiên qua đời hay không. Hơn nữa, Lam Hi Thần còn đang lo lắng một việc, y vốn muốn tìm ra nơi bày Nghiệt Phù Đồ, nghiên cứu cách phá giải, nhưng lại lo lắng, một khi trận pháp bị hủy, sinh mạng của Hiểu Trinh Trần và A Thiến liền bị hủy. Thậm chí, cả Kim Quang Dao và Nhiếp Minh Quyết cũng sẽ quay về tình trạng cũ.

« Sẽ không » - Tống Lam rút từ trong người ra thanh đoản đao, khắc vài chữ trên bàn.

“Tống đạo trưởng, ngươi chắc chắn?”

Tống Lam gật đầu, rồi ôm lấy Hiểu Tinh Trần, bàn tay to lớn cứng ngắc xoa đầu hài tử. Dù rằng đồng tử của Tống Lam không thể biểu hiện cảm xúc, nhưng từng cử chỉ, từng hành động của y đều mang một sự quan tâm và cưng chiều đối với Hiểu Trinh Trần. Tống Lam lại dùng đoản đao khắc lên bàn gỗ, từng chữ, từng chữ cứng cáp hữu lực. « Bạch Tuyết Quan cũng có tàng thư các, cất giữ một vài sách cần thiết và cổ thư. »

Cất đoản đao vào bên hông, Tống Lam lật quyển sách lúc nãy Lam Hi Thần đưa đến, chỉ vào vài chỗ. Lam Hi Thần nhìn thấy vậy, liền phân phó người đem bút và nghiên mực đến, để Tống Lam ghi chú vào sách.

Một buổi trưa cứ vậy trôi qua. Khi mặt trời lên đỉnh, Tiết Dương dù muốn tiếp tục ở lại, nhưng bị gương mặt đói đến ai oán của Hiểu Tinh Trần làm cho áy náy, cuối cùng chỉ có thể bế người, dẫn theo A Thiến đi ăn trưa.

Bọn họ đi không bao lâu, Tống lam đã bổ sung đầy đủ quyền sách kia.

Lam Hi Thần cần bản bổ sung trên tay, cẩn thận xem từng chữ. Trên quyển sách đã điền lại đầy đủ tác dụng của từng loại chú thuật khi kết hợp với Nghiệt Phù Đồ, cách phá giải, cùng với những chi tiết chưa từng nhìn thấy về Nghiệt Phù Đồ.

« Ta chỉ nhớ bao nhiêu đó, cũng không rõ lắm »

“Không sao đâu, bấy nhiêu đã tốt hơn lúc trước rồi, Tống đạo trưởng cứ đi tìm bọn họ, ta sẽ từ từ nghiên cứu.”

Tống Lam gật đầu, rời đi theo hướng trù phòng. Lam Hi Thần nhìn sắc trời, liền thu sách vào trong tay áo, đi về phòng Giang Trừng bồi y uống thuốc.

Mấy hôm trôi qua, căn bệnh lạ của người dân Phùng Hoa Trấn dần được giải trừ, Ngụy Vô Tiện đã khôi phục hơn phân nữa, mọi người cũng dần quen với tình khí thất thường, một khóc hai nháo ba quậy phá của Kim Lăng, duy chỉ có một điều, Giang Trừng đến giờ vẫn chưa tỉnh.

Lam Hi Thần sau khi xem xong quyển cổ tịch đã được Tống Lam chỉnh sửa, y liền dựa theo đó, hằng ngày dùng nội lực duy trì chân khí cho Giang Trừng, song song đó từng chút từng chút loại bỏ tà khí ra khỏi người Giang trừng. Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ còn cùng nhau, bày một địa trận tại cánh rừng vắng phía tây Vân Mộng, mục đích chính là muốn kéo Si Hồn đến nơi này.

Trận pháp bày theo ngũ hành, bốn phương chính và tám hướng phụ đều cắm cờ được vẽ từ máu của Lam Hi Thần và Kim Quang Dao, giữa trận được tọa trấn bằng một pháp đài cao, bên trên bày bảy trận đồ biến hóa theo ngũ hành, vây quanh một thanh thượng kiếm. Mỗi một ngày, luôn có một đoạn cổ cầm chiêu dụ tà vật có linh tính được tấu lên, kèm theo đó là những lá Triệu Âm Kỳ được dàn ra treo một trận pháp không cố định, một canh giờ sẽ đổi một một lần.

Liên tiếp ba, bốn ngày, những tẩu thi, tà vật xung quanh nơi này đều bị thu hút đến, nhưng đều bị giữ lại và tiêu diệt ở cửa đầu tiên của trận pháp, hoàn toàn không có tà vật nào mang trí tuệ xuất hiện.

Sáng sớm, Lam Hi Thần lại đích thân đến nơi bày trận, gảy một khúc “Thanh Tâm”, người bình thường nghe khúc nhạc này, tâm liền thanh tĩnh, nhưng đối với tẩu thi, đây là một khúc nhạc có thể lấy đi mạng của chúng bất cứ lúc nào. Những tà vật bình thường, chỉ cần loáng thoáng nghe thấy khúc “Thanh Tâm” đều chạy mất, nhưng những tà vật mang trí tuệ, lại đặc biệt thích khúc cầm này.

Lam Hi Thần gảy đủ một canh giờ, liền ôm cầm đi xuống đài. Dạo quanh một vòng trận pháp, Lam Hi Thần một lần nữa bày lại những lá Triệu Âm kỳ đã được sắp xếp, y cũng xem xét những đạo phù chú được vẽ bằng máu, nếu có lá nào bị vấy bẩn, ô uế, liền được thay bằng lá khác. Cứ như vậy, thẳng đến giờ Ngọ, Lam Hi Thần nhận được thông báo của gia phó, Giang Trừng phát sốt, y liền lập tức quay về.

Giang Trừng từ sau khi được ôm về, chỉ sốt có một ngày một đem, sau đó hết thảy đều tốt, sắc mặt hồng nhuận nằm trên giường như một người đang ngủ. Bây giờ, đột ngột Giang Trừng phát sốt, khiến Lam Hi thần vô cùng lo lắng, chỉ sợ có dị biến phát sinh. Khi Lam Hi Thần quay về, chỉ thấy trán Giang Trừng đắp chiếc khăn mỏng, kế bên là gia phó mang theo gương mặt lo lắng. Lam Hi Thần tiến lại bên giường, cầm tay Giang Trừng bắt mạch, sau đó lại hỏi gia phó đã mời đại phu hay chưa, có kê thuốc hay không.

Gia phó Giang gia từ sau khi Giang Trừng hôn mê đều nhất mực nghe lời Lam Hi Thần, nghe y hỏi, người đó liền không do dự trả lời hết thảy.

Lúc sáng, khi Lam Hi Thần rời đi không bao lâu, Giang Trừng liền phát sốt. Những ngày bình thường, có thể đút cho Giang Trừng một ít, nhưng hôm nay cháo đưa đến môi đều chảy ra ngoài. Lam Hi thần đi đến nơi bày trận, hạ nhân như bọn họ không dám quấy rối, liền mời đại phu đến xem. Đại phu chỉ bảo Giang Trừng là khí tức bất ổn, cơ thể tăng nhiệt, rồi kê một đơn thuốc hạ nhiệt, sau đó liền rời đi. Gia phó cũng mang máng biết được tình trạng của tông chủ nhà mình, hoàn toàn không dám tùy tiện cho y uống dược, nên chỉ có thể để đơn thuốc ở đó, dùng nước ấm hạ nhiệt cho Giang Trừng.

Lam Hi Thần nhận lấy đơn thuốc từ gia phó, cẩn thận nhìn một lượt. Đơn thuốc này đối với người cần hạ nhiệt thì xác thực rất tốt, nhưng tình trạng của Giang Trừng là do chân khí trong người hỗn loạn, ảnh hưởng đến cơ thể, sinh ra một số rối loạn. Tình trạng như vậy, không thể tùy tiện kê dược cho y.

Lam Hi Thần đi đến bàn gỗ, thảo ra một phương thuốc bồi bổ với dược lực rất nhẹ, giao cho gia phó đi hốt thuốc rồi sắc. Bản thân y dùng một số phương pháp dân gian hạ nhiệt cho Giang Trừng.

Buổi tối, Ngụy Vô Tiện đến thăm Giang Trừng. Lúc này, Lam Hi Thần nấu cháo ở phòng bếp vừa quay về, đang đút cho Giang Trừng. Ngụy Vô Tiện đứng ở một bên, nhìn Lam Hi Thần cẩn cẩn dực dực từng chút từng chút một bón cháo cho Giang Trừng, người kia ăn vào thì ít, chảy ở bên ngoài lại nhìn. Lam Hi Thần không quan tâm, y dùng khăn tay lau miệng cho Giang Trừng. Cứ như vậy, một bát cháo loãng xem như ăn xong.

Lam Hi Thần thu thập một chút, cười cười nói với Ngụy Vô Tiện.

“Ngụy công tử, thật ngại quá, Vãn Ngâm như vầy, không bồi chuyện với ngươi được.”

“Lam đại ca, không sao, ta chỉ muốn xem hắn một lát.”

Đảo mắt qua nhìn người đang nằm trên giường, Ngụy Vô Tiện lại nhìn người ở trước mặt. Hắn không ngốc, trải qua bao nhiêu chuyện với Lam Vong Cơ, hắn đương nhiên có thể nhìn ra Lam Hi Thần có ý với Giang Trừng. Chỉ là…

“Trước kia nếu thích sao không nói? Nếu hắn cứ như vậy cả đời, Lam đại ca, ngươi phải làm sao?”

Nếu có thể, Lam Hi Thần y tuyệt đối đã không giấu kín tâm tư lâu như vậy. Môi bạc cong lên, cười khẽ.

“Không sao, ta bồi y. Bao lâu cũng bồi y.”

Hết chương 21.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com