Truyen30h.Com

Moi Tinh Dau The First Love Cuu Da Hoi

Bắc Kinh quá rộng lớn, đi đến đâu cũng cảm thấy rất xa, nhớ đến ai cũng cảm thấy rất xa. Do đó Ôn Tĩnh cứ luôn thử không nhớ đến Đỗ Hiểu Phong, cố tình mang tình cảm 7 năm đó nén lại thành một viên đá bé tí, vứt qua phía bên kia thời gian. Khi nói chuyện với người khác, cô cũng chỉ cười nhẹ một cái. Nhưng cô biết rằng, rõ ràng không phải thế.

(1)

Ôn Tĩnh nằm trên giường, nghe hết bài "Bắc Kinh chào đón bạn" mà cô chỉnh làm chuông báo thức, rồi mới lề mề bò dậy.

Hôm nay là ngày cuối tuần, tuần trước các bạn học thời phổ thông đã đưa thông báo trên "Mạng nhân nhân" (1 trang web của TQ, tựa như facebook), hẹn hôm nay gặp nhau, nghe nói đây là lần họp đầy đủ rất hiếm có, nghĩ lại cũng phải, ngay cảmột người đã nhạt dần trong tâm trí của bạn bè như cô mà cũng được gửi thông điệp đến, chứng tỏ buổi gặp mặt này đích thật là rất có quy mô.

Vốn dĩ Ôn Tĩnh không muốn đi, so với việc cùng bạn học cũ nhớ lại chuyện xưa, cô muốn ở nhà ngủ một giấc hơn. Cô không có nhiệt tình như Tô Tô, làm việc rất cực nhọc, cộng thêm thời gian chen chúc trong tàu điện ngầm, mỗi ngày Ôn Tĩnh có ít nhất 12 tiếng đồng hồ là ở bên ngoài. Thủ đô Bắc Kinh to lớn với đầy những dấu tích lịch sử mà bấy lâu nay được cô xem là niềm tự hào, giờ đây lại trở thành một gánh nặng.

Bắc Kinh quá lớn rồi, đi đến đâu cũng cảm thấy rất xa, nhớ đến ai cũng cảm thấy rất xa. Do đó Ôn Tĩnh cứ luôn thử không nhớ đến Đỗ Hiểu Phong, cố tình mang tình cảm 7 năm đó nén lại thành một viên đá bé tí, vứt qua phía bên kia thời gian. Khi trò chuyện với người khác, cũng chỉ giả vờ xem đó là niềm si mê ngây ngô của thời niên thiếu, nhoẻn môi cười nhẹ, rồi cảm thán hai tiếng phải chi đời người chỉ như lúc mới gặp.

Nhưng cô biết, rõ ràng không phải.

Ôn Tĩnh và Đỗ Hiểu Phong mới chia tay năm ngoái, họ bắt đầu quen nhau vào năm lớp 11, lúc chia tay thì cũng đã ra xã hội làm việc 2 năm. Khi Ôn Tĩnh đùa rằng hay là tranh thủ ngày tổ chức Olympic đám cưới luôn thể, Đỗ Hiểu Phong đã thích người khác. Rất bất lực, rất tàn khốc, nhưng đó vẫn là việc mà biết bao người đã từng trải qua, để đến khi tìm Tô Tô ra tâm sự, Ôn Tĩnh thật sự không nói được lời nào nữa. Bao nhiêu tính từ tươi đẹp như đau buồn, xót xa, ai oán kết hợp lại với nhau, cũng chỉ để hiển thị một sự thật đơn giản: Đỗ Hiểu Phong không yêu cô nữa, anh đã thích người khác, và đã đá cô.

Ôn Tĩnh đã gặp qua cô gái đó, không thể nói là rất xinh đẹp, nhưngrất dễ thương, rất hay cười, thích nhảy nhót quanh Đỗ Hiểu Phong khi dạo phố cùng anh, lúc thì ở bên trái, lúc thì qua bên phải. Ôn Tĩnh đứng nhìn họ từ xa, nghĩ thầm, ồ, hiện giờ anh ấy thích kiểu con gái như thế à, sau đó quay lưng rời khỏi.

Cô nhìn thấy họ khi đứng nấp ở gần nhà Đỗ Hiểu Phong, phía ngoài căn hộ có một bụi hoa đinh hương, sau khi tốt nghiệp ra thuê nhà, Đỗ Hiểu Phong đã nhắm ngay vào nơi này, anh nói mùi hương của đinh hương rất giống mùi hương của Ôn Tĩnh, sống ở đây mỗi ngày đi ngang qua bụi đinh hương này đểu có thể nhớ đến cô.

Nhưng giờ đây, Ôn Tĩnh đứng nấp ngay sau bụi đinh hương đó, nhưng Đỗ Hiểu Phong lại không hề phát hiện ra cô. Anh chỉ nắm tay bạn gái mới của mình, lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà. Móc khóa anh sử dụng vẫn còn là con CS cũ, là của Ôn Tĩnh mua tặng anh.

7 năm tình cảm không cho cô dễ dàng buông tay như vậy, lúc đó Tô Tô ra chủ ý cho cô, mỗi ngày đều lên MSN gửi cho cô những bài viết làm thế nào đánh bại kẻ thứ ba giành lại bạn trai để cô tham khảo. Nhưng khi nhìn thấy những đau khổkhác nhau của người khác, Ôn Tĩnh chỉ cảm thấy như chính mình đã trảiqua, cùng họ rơi vài giọt lệ, rồi thì mắng theo "Tiểu tam năm nào cũngcó, gần đây đặc biệt nhiều."

Ôn Tĩnh cũng rất muốn bảo vệ tình yêu của mình, nhưng khi nhìn thấy cô gái đó, cô đã từ bỏ ý định. Bảo côphải làm thế nào? Đội nón lưỡi trai, mặc áo thun màu chói lòa, quần bảy phân, nhảy qua nhảy lại bên cạnh Đỗ Hiểu Phong? Làm cho mình đáng thương một chút, lợi dụng lương tâm và lòng từ bi của Đỗ Hiểu Phong? Hay là lấy lý do làm lần cuối cùng, sau đó cố tình để cho cô gái đó nhìn thấy? Những thứ này không chừng sẽ có hiệu quả đốivới Đỗ Hiểu Phong, nhưng bản thân Ôn Tĩnh lại không chịu nổi.

Đỗ Hiểu Phong là mối tình đầu của cô, cô đã dành trọn tất cả những mộng ước tươi đẹp của mình vào anh. Do đó, cái mà Đỗ Hiểu Phong phá vỡ, không chỉ là 7 năm quyến luyến của họ, mà còn là tình cảm êm dịu trong trái tim cô, đây là mãi mãi cũng không thể tìm lại được. Vốn dĩ Ôn Tĩnh cảm thấy tình yêu đầu đời cũng giống như hạt thủy tinh vậy, bất kể sau này có trải qua tình yêu như thế nào, cũng vẫn sẽ phát ra luồng sáng mãi không tắt lịm, nhưng giờ đây cô đã biết, đó chẳng qua là giọt nước mà mình nâng niu trong tay, hễ buông lỏng một chút, thì sẽ không còn nữa.

Hoặc giả ai ai cũng hưởng thụ tình yêu đầu đời, bất kể thành công hay thất bại, bất kể trải qua nổi ngượng ngùng ra sao, bất kể người đó trở thành thế nào, thì nhiều năm sau, vẫn sẽ mỉm cười khi nhắc lại, khôngthể nào quên. Tô Tô chính là như thế, cô cứ thích nói về Mạnh Phàm, đó cũng là bạn học cùng lớp của họ, là một chàng trai rất thanh tú, rất yên tĩnh, mối tình đầu của anh chính là Tô Tô, nhưng Tô Tô lại không đến với anh. Lúc đó Tô Tô thích một bạn nam đặc biệt vui tính,một tiền đạo của đội bóng đá trường, họ đặt biệt danh cho anh là "Túc cầu tiểu tướng".

"Lúc đó Mạnh Phàm đã rất nhiều lần hỏi Ôn Tĩnh số điện thoại của mình, đúng không?" Đôi mắt Tô Tô sáng rỡ lên khi nhắc đến đoạn này, mang theo sự nghịch ngợm vốn có của cô, trông vẫn như một tiểu cô nương mười mấy tuổi vậy.

"Phải đó." Ôn Tĩnh luôn rất phối hợp câu hỏi của cô.

Mắt Tô Tô đầy tình cảm, nét mặt mãn nguyện, cô cười nói: "Nhưng bạn ấy lại chưa gọi cho mình lần nào hết, chỉ có vài lần, mình bắt máy lên nhưng đầu dây bên kia không nói gì cả, nhất định là bạn ấy. Mạnh Phàm chính là thế, bạn ấy quá mắc cỡ rồi, nếu không không chừng mình và bạn ấy đã quen nhau rồi! Haiz, thật ra rất nhiều bạn gái khác trong lớp thích bạn ấy, phải không?"

"Phải đó." Ôn Tĩnh đáp.

Đoạn đối thoại này đã lặp lại rất nhiều lần rồi, Ôn Tĩnh biết, tiếp theo đây Tô Tô sẽ bắt đầu kể chuyện của túc cầu tiểu tướng, và cô vẫn sẽ nói thêm rất nhiều lần "Phải đó."

Và đương nhiên, Tô Tô cũng rất phối hợp Ôn Tĩnh.

"Bạn ấy hạnh phúc nhất rồi! Đỗ Hiểu Phong chính là mối tình đầu của bạn ấy! Mối tình đầu duy trì cho đếnbây giờ, tuyệt đối là một kỳ tích! Đúng không?" Mỗi lần Tô Tô đều phải tỏ vẻ 'chuyện khó tin nhưng có thật' như thế, những người xung quanh cũng nhất định sẽ phụ họa theo với nét mặt ngưỡng mộ. Kết quả là khi đến phiên Ôn Tĩnh nói về mối tình đầu của mình, cô cũng chỉ có thể nói "Phải đó".

Nhưng Ôn Tĩnh rất mãn nguyện, bấy lâu nay cô vẫn rất mãn nguyện với tình yêu đầu đời của mình. Người đầu tiên mình thích, chính là người cuối cùng của mình, mối tình hoàn mỹ như thế ngay cả bản thân Ôn Tĩnh cũng cảm thấy không thể tin, để rồi dần dần quên mất những vấn đề đã sản sinh ở phía sau thời gian. Vì thế, mặc dù cô cũng rất muốn nóicho mọi người nghe về Đỗ Hiểu Phong, giống như Tô Tô đã nói về Mạnh Phàm và túc cầu tiểu tướng, nhưng mỗi lần đều bị Tô Tô giành trước giúp cô dùng vài lời ngắn gọn tóm tắt hết truyện, song cô cũng vuivẻ phối hợp. Dẫu sao thì mối tình đầu của người khác đều chỉ còn lại câu chuyện, của cô lại là sự thật vẫn đang tiếp diễn.

Giờ đây tình yêu đầu tiên của cô cũng đã trở thành câu chuyện, nhưng mãi mãi cô cũng không kể cho bất kỳ ai nghe câu chuyện này. Bởi vì, quen nhau đến độ tuổi không còn nên được gọi là mối tình đầu nữa mới kết thúc, thì đã không còn là câu chuyện nữa, mà là một trò cười ngượng ngùng.

Ngay trong lúc đang đắm chìm trong những chua chát này thì Tô Tô đã gọi đến. "Ôn Tĩnh, dậy rồi chứ? Đừng đổi ý nha! Đã nói là đi đó, bạn không đi những người khác nhất định sẽ lại nói, nói Đỗ Hiểu Phong bỏ bạn, bạn sụp đổ không đứng lên lại được, không thể đối mặt với hắn nữa."

"Làm gì có, chỉ là đang chọn quần áo." Ôn Tĩnh ngồi dậy, tìm đại một cái cớ.

"Vậy thì được! Mặc đẹp một chút! Lần trước tụi mình có đến Yansha mua cái váy đó, mặc cái đó đi!" Tô Tô tự ra chủ ý.

"Được, được." Ôn Tĩnh vừa cười vừa cúp máy.

Cô mở tủ quần áo ra, kiếm chiếc váy Ports đó, khá đắt đấy, những hai ngàn đồng, đó là chiếc váy cô đã cắn răng mua về khi mới chia tay. Ôn Tĩnh mặc nó vào, kéo dây lên, soi gương, bất giác bật cười. Phần eo đã rộng đến hơn hai tấc, một năm nay cô đã ốm đến vậy sao, quả nhiên là trong tương tư, áo quần dần rộng.

Ôn Tĩnh cởi bỏ váy ra, chọn cho mình một chiếc áo cánh dơi thông thường. Thật ra hôm nay cho dù cô có biểu hiện ra như thế nào thì cũng là đang nói dối mà thôi, những lời của Tô Tô mới là sự thật: Đỗ Hiểu Phong bỏ cô, cô sụp đổ không đứng lên lại đước, không thể đối mặt với anh.

Ôn Tĩnh có hơi hối hận nhận lời Tô Tô để tỏ rõ sức mạnh rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com