Truyen30h.Com

Moi Tinh Dau The First Love Cuu Da Hoi

Đỗ Hiểu Phong vội vàng lui lại, dựa vào lan can bên cầu thang, anh rất khẩn trương, còn Ôn Tĩnh thì tròn xoe mắt, trông rất khờ, cô nhìn anh.

Cứ thế một hồi rất lâu, Ôn Tĩnh mới bụm miệng lại, cô úp mặt xuống gối, hay tay quàng vào nhau che đầu mình lại.

"Xin... xin lỗi." Đỗ Hiểu Phong tưởng cô đã khóc, hoảng lên vội vịn vai cô.

Ôn Tĩnh hất tay anh ra, không trả lời.

"Anh sai rồi, anh không phải cố tình đâu, anh...." Đỗ Hiểu Phong cà lăm cả buổi trời, không biết phải nói sao mới đúng.

Ôn Tĩnh vẫn không nói gì.

"Hay là em đánh anh đi, anh cũng không biết sao nữa, tự nhiên không cầm được lòng..." Đỗ Hiểu Phong kéo tay Ôn Tĩnh vào lòng mình.

"Có phải lần đầu tiên không?" Ôn Tĩnh che mặt lại, hỏi nhỏ.

"Hả?" Đỗ Hiểu Phong phản ứng không kịp, đơ người hỏi lại.

"Nụ hôn đầu đời, là nụ hôn đầu đời chứ?"

"Phải, đương nhiên rồi! Anh thề, anh tuyệt đối chưa từng hôn qua ai khác!" Đỗ Hiểu Phong hấp tấp cả lên, muốn tìm ai đứng ra chứng minh lòng chân thành của mình.

"Em cũng vậy...." Ôn Tĩnh ngước mặt lên, khẽ nói, "Này, Đỗ Hiểu Phong, sau này anh phải tốt với em."

"Ừm!" Đỗ Hiểu Phong vui mừng gật đầu lia lịa, tay anh nắm chặt tay cô.

Họ đã nắm tay nhau như thế, cho đến khi tiếng nhạc chấm dứt, cho đến khi hoàng hôn chuyển thành màn đêm.

Họ hạnh phúc mà cảm thấy rằng mình đã có được thứ quý giá nhất trên thế gian, tưởng rằng lần đầu tiên chính là lời hứa suốt đời không thay đổi, mà không hề biết rằng, lần đầu tiên chỉ là khởi đầu, và nó cách cuối cùng là rất xa rất xa.

Hai học sinh phổ thông vẫn đang đùa cợt, Ôn Tĩnh nhìn qua họ, mỉm cười một cái, sau đó bấm tắt máy mp4.

Năm xưa, trong bài nhạc đó, cô và Đỗ Hiểu Phong thật ra cũng đã niêm phong bởi nụ hôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com