Truyen30h.Com

Najun Dich Abo As You Like It

Lee Jeno có phần do dự. Bất kể bạn cùng phòng nào ra ngoài một chuyến đến lúc quay về như chiếc bánh kem bị mặt trời phơi tan chảy rồi ngồi phịch trước bàn học, chỉ nhìn chằm chằm nước trong cốc trước mặt không chịu lên tiếng, ai cũng sẽ giống Lee Jeno do dự nửa tiếng đồng hồ xem có nên đến thư viện như đã định trước hay không.

Alpha thời đại mới - đẹp người lương thiện, vui vẻ giúp đỡ người khác - Lee Jeno quyết định phát huy tình thương mến thương giữa bạn cùng phòng đến mức cao nhất. Cậu bước đến cạnh Huang Renjun đang ngây người day hai bên trán.

“Renjun này, cậu không sao đấy chứ?”

Huang Renjun vẫn tiếp tục ngây người không trả lời.

Lee Jeno chỉ đành vươn tay ra lấy cái cốc: “Nước nguội rồi, tớ đổi cốc khác cho cậu.”

Cuối cùng Huang Renjun đã bị xao động, giơ tay bảo vệ cái cốc: “Cậu dừng tay!”

Lee Jeno: “?”

Huang Renjun ngẩng đầu hung dữ nhìn cậu ấy chòng chọc: “Đây là cốc của tớ, cậu không được phép động vào!”

Lee Jeno tự dưng hốt hoảng vì bị Huang Renjun gây sự vô cớ, giơ hai tay lên đầu ý bảo mình vô tội: “Tớ chỉ muốn đổi cho cậu cốc nước...”

Bất chợt Huang Renjun bắt đầu cực kỳ ấm ức: “Rõ ràng là cốc của tớ, tớ cầm trong tay trước, dựa vào đâu mà cậu đòi lấy đi?”

Lee Jeno định động viên cậu: “Tớ biết là của cậu...”

Huang Renjun lại đột ngột suy sụp: “Nhưng tớ biết mình không có tư cách dùng cái cốc này.” Rồi cậu bắt đầu đau lòng: “Cơ mà lòng tớ vẫn rất khó chịu...”

Lee Jeno im lặng lùi về sau, bối rối không biết nên làm thế nào, ngay khi cậu ấy khoác balo sắp ra đến cạnh cửa thì Huang Renjun quát to: “Sao cậu lại đi? Không nghe thấy giờ tớ đang buồn lắm à?”

Lee Jeno chấp nhận số phận thả balo xuống: “Nhưng căn bản là tớ chẳng biết vì sao cậu như thế?”

Huang Renjun lườm cậu ấy đầy chán ghét: “Vừa rồi tớ nói cả buổi chuyện tớ bị người ta đứng núi này trông núi nọ, hoành đao đoạt ái, cậu không nghe thấy sao?”

Lee Jeno: “... Tớ nghe ở đâu ra cơ?”

Huang Renjun hung dữ mắt đối mắt với Lee Jeno khoảng ba giây, Lee Jeno chịu thua, kéo ghế ngồi xuống cạnh Huang Renjun: “Renjun này, tuy tớ không biết đối phương là ai nhưng nếu người ta đã thích kẻ khác rồi, hay là cậu... đừng nhớ nhung người ta nữa?”

Huang Renjun giật mình với lời đề nghị của Lee Jeno, lát sau mới lưỡng lự trả lời: “Nhưng tớ thật lòng thích cậu ấy.”

Lee Jeno thấu hiểu vỗ vai cậu: “Đã không thể từ bỏ rồi sao? Vậy thân làm Alpha, cậu chủ động giành lấy đi.”

Huang Renjun vừa nghe thấy từ Alpha, sống lưng bất giác thẳng tắp rồi thoáng chốc lại thấy nản lòng vô cùng: “Nhưng đối thủ là Alpha rất mạnh.”

Lee Jeno hỏi: “Mạnh cỡ nào?”

Huang Renjun lóng ngóng đáp: “Thì... mạnh cỡ anh Mark đó.”

Lee Jeno thoáng nghẹn lời, cố gắng cổ vũ Huang Renjun: “Thực ra... cũng không phải không được.” Cậu ấy phân vân quan sát cơ thể Huang Renjun, lại nhìn vẻ mặt hoang mang của Huang Renjun, lại nhớ đến mấy ngày qua Huang Renjun chuyên gợi chuyện chưng hửng, cậu ấy nói lời thiếu tự tin: “Tớ thấy, chiều cao... không thành vấn đề; khí chất... cũng không thành vấn đề; chỉ số thông minh... cũng, cũng là chuyện nhỏ... dù dù dù sao thì...”

Huang Renjun: “Lee Jeno, cậu muốn ăn đập phải không?”

Lee Jeno gắng giữ bình tĩnh, hỏi một câu mang tính then chốt: “Sao cậu biết người ta đứng núi này trông núi nọ?”

Huang Renjun: “Tớ thấy cậu ấy nói chuyện với người khác.”

Lee Jeno: “Hả? Xong rồi sao nữa?”

Huang Renjun: “Sao trăng cái gì nữa? Thế còn chưa đủ à?”

Lee Jeno đỡ trán, đúng lúc đó Lee Donghyuck thò đầu vào cửa gọi hai người.

“Sao các cậu vẫn còn ở đây? Cùng đi học thôi.”

Lee Jeno thấy Na Jaemin cũng đi đến đứng sau Lee Donghyuck còn định vẫy tay chào Huang Renjun, thật lòng cậu ấy thấy mình có nghĩa vụ giúp Huang Renjun không phải chịu thêm kích động, thế là nhảy mấy bước ra khỏi phòng, hai tay hai người kéo Lee Donghyuck và Na Jaemin đến một góc hành lang.

“Tớ nói với các cậu, giờ Renjun đang không vui, các cậu đừng có chọc cậu ấy, nhé?”

Na Jaemin nhíu mày, Lee Donghyuck tò mò muốn chết: “Sao thế, sao thế? Nói ra cho bọn này cùng vui đi.”

Lee Jeno túm tóc giựt tai: “Cậu ấy nghi người mình thích đứng núi này trông núi nọ, chỉ vì người ta nói mấy câu với một Alpha cực mạnh, tớ nói cho mà nghe, độ này các cậu tuyệt đối đừng kích thích Huang Renjun, bạn cùng phòng như tớ sắp không sống nổi nữa rồi đây này...”

Lee Donghyuck cười đến gập cả bụng, Na Jaemin trầm mặt nghe hiểu, sau đó quay người định đi về phía Huang Renjun thì bị Lee Jeno kéo giật lại.

“Này Jaemin, nghe tớ khuyên một câu, tuyệt đối đừng thử an ủi Renjun, hơn nữa tớ nghi ngờ Alpha cậu ấy có thật xấu mà Omega các cậu ghét nhất, cứ cách xa cậu ấy một chút đi.”

Khi nghe thấy mấy chữ “Omega các cậu”, Na Jaemin cố nhịn xúc động muốn thụi cho Lee Jeno một quả vào bụng, ngoài cười nhưng trong không cười, bạn hỏi: “Renjun có tật xấu gì?”

Lee Jeno chân thành nói cụm từ mình mới học được: “Bệnh thẳng A.”

Lee Donghyuck không nhịn được nữa bật cười ha hả, Na Jaemin gạt Lee Jeno sang một bên, đẩy cửa phòng Huang Renjun bước vào.

Huang Renjun ngẩng đầu liếc nhìn rồi lập tức buông mắt kiềm chế nước mắt, quay mặt đi, Na Jaemin thấy cậu bất giác kéo cái cốc trong tay về sát phía mình hơn, hoàn toàn là tư thế đề phòng.

Bạn thở dài, bước đến trước mặt Huang Renjun, Huang Renjun không nhìn bạn, Na Jaemin đành dùng sức một chút, nâng mặt Huang Renjun lên nghiêm túc nhìn thẳng vào cậu.

“Renjun, lẽ nào cậu không biết người tớ thích là cậu?”

Tay Huang Renjun khẽ run, cái cốc bị cậu gạt từ mép bàn rơi xuống đất, Na Jaemin không rời ánh mắt, đỡ cái cốc theo tiếng vang rồi vững vàng đặt nó về bàn.

Na Jaemin tiếp tục nói: “Anh Mark tìm tớ vì chuyện vũ đạo mở màn của hội học sinh, đúng lúc tớ đang muốn hỏi cậu, cậu có đồng ý làm bạn nhảy của tớ không?”

Năm phút sau, Lee Jeno thấy Na Jaemin nắm tay Huang Renjun đi ra, người sau chẳng những không hề sa sút tinh thần mà còn khôi phục trạng thái sắc mặt ửng hồng hai mắt phát sáng... Chuyện này vẫn khiến da đầu Lee Jeno thít chặt.

Cậu ấy hỏi Lee Donghyuck: “Thế nên người Renjun nói là Jaemin à?”

Vẻ mặt Lee Donghyuck kiểu “cậu cách xa tớ ra, gần nhau quá IQ sẽ rơi rớt từ cao về thấp mất”, chỉ hi vọng vĩnh viễn không bao giờ có động chạm thân thể với Lee Jeno.

Lee Jeno chịu đả kích nặng nề, vậy mà Huang Renjun ở đằng xa còn gọi cậu ấy: “Jeno, sao cậu còn chưa đi lấy cặp sách? Cậu lề mề nhất đấy, cả bọn mà đi học muộn đều tại cậu!”

-

Trên đường đi Huang Renjun còn không chịu yên, cứ lôi kéo Na Jaemin liên tục hỏi tới hỏi lui.

“Anh Mark tìm cậu chỉ vì chuyện nhảy thôi à? Chạy bao nhiêu xa để tìm cậu?”

Na Jaemin: “... Thực ra anh ấy còn muốn hỏi tớ chuyện không muốn để người khác biết.”

Huang Renjun: “Hả, hả? Là chuyện gì?”

Na Jaemin: “... Anh Mark muốn hỏi tớ chạy ra ngoài trường thế nào để không bị phát hiện, anh ấy biết tớ có kinh nghiệm, cậu biết đấy, nhìn anh ấy có vẻ rất kỷ luật nhưng thực ra cũng có trái tim xao động thanh niên nào chẳng có.”

Đột nhiên Huang Renjun không phục: “Thế anh ấy biết rồi à? Vậy tớ cũng muốn biết, Jaemin nói cho tớ biết đi.”

Lee Donghyuck cố gắng vịn vào người Lee Jeno mới không bò lăn ra đất để cười.

Huang Renjun hỏi xong, Na Jaemin lại bắt đầu lo lắng, nhẹ nhàng xoa đầu Huang Renjun, bạn hỏi: “Mấy ngày trước cậu ngủ không ngon đúng không? Dạo này thế nào rồi?”

“Tớ...” Huang Renjun nhanh chóng xoay chuyển ánh mắt: “Dạo này đỡ hơn rồi, mấy ngày trước là tại Jeno, đêm nào cũng ồn ào.”

Lee Jeno ngửa mặt than trời: Được rồi, là tớ, do tớ, đều tại tớ hết.

-

Cuối cùng bốn người đến khu giảng đường, Lee Jeno là người đi cuối cùng, Huang Renjun đi ngay trước mặt cậu ấy, khi bước lên bậc thang Huang Renjun hơi lung lay, gần như bước hụt đến nơi, gắng gượng ổn định lại được thì hô hấp cũng trở nên nặng nề.

“Renjun à!” Lee Jeno đứng lại gọi cậu, Huang Renjun đung đưa đầu, ngạc nhiên ngoảnh mặt nhìn.

Lee Jeno thấy sắc mặt ngày càng đỏ đến mức không bình thường cùng với lồng ngực phập phồng mãnh liệt, còn thêm cả mồ hôi hoàn toàn không khớp với lượng vận động vừa rồi, trong lòng chầm chậm nảy sinh cảm giác bất an vô cùng, cậu không khỏi lo lắng chìa mu bàn tay định chạm vào trán Huang Renjun thấp hơn mình một chút.

“Cậu không sao đấy chứ?”

Còn chưa chạm được vào Huang Renjun, tay Lee Jeno đã bị Na Jaemin đằng trước quay lại gạt đi. Lee Jeno thấy Na Jaemin thậm chí còn kéo Huang Renjun về phía sau bạn, tiếp đó lại nhếch khóe miệng thành nụ cười mang theo ý muốn cảnh cáo để nhìn cậu, Lee Jeno càng thấy khó hiểu hơn.

“Một Alpha như tớ chạm vào Renjun thì có vấn đề gì hả?”

Huang Renjun hồn nhiên không phát hiện ra, còn tự giơ tay lên sờ trán: “Tớ không sao đâu Jeno, cảm ơn cậu, tớ...”

Lee Donghyuck nhạy bén cảm nhận được bầu không khí hơi sai trái nên mới giơ tay túm cổ Huang Renjun kéo đi, hai chân Huang Renjun loạng choạng đạp bừa muốn thoát khỏi Lee Donghyuck, cậu có phần khó chịu.

Lee Jeno thấy Na Jaemin vẫn chắn trước mặt mình không hề có ý định tránh ra, cậu ấy cảm thấy mê mang: “Không phải cậu nên để ý Donghyuck hơn à? ... Donghyuck với Renjun sắp lăn trên mặt đất đằng sau cậu kia kìa, Renjun đang kẹp cổ cậu ấy đấy.”

Na Jaemin chợt mỉm cười, bỏ đi.

-

Vì một nụ cười ấy, suốt cả tiết Lee Jeno luôn cảm thấy bực dọc, Lee Donghyuck ngồi cạnh khuyên nhủ: “Cậu đừng kinh ngạc quá, trạng thái thần kinh ai khi yêu mà chẳng như vậy?”

Lee Jeno nhìn đối phương: “Sao cậu biết, cậu từng yêu rồi à?”

Lee Donghyuck bị tên kia chọc đúng vào nỗi đau, giọng hơi cất cao: “Tớ không biết chẳng lẽ cậu biết? Cậu từng yêu rồi à?”

Lee Jeno nghẹn họng câm nín, một lúc lâu sau bất thình lình mở cặp sách bắt đầu lục lọi.

Lee Donghyuck thấy tên kia lục cả buổi cũng chẳng biết đang tìm cái gì, sốt ruột hỏi: “Cậu đừng lục nữa... cậu tìm cái gì để tớ giúp cậu.”

Lee Jeno chậm rãi nói bằng giọng điệu buông tha nhân sinh: “Tìm nhân quyền của tớ, cảm ơn.”

Hết chương 06.

Jeno về đây chị thương =))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com