Truyen30h.Com

Nguyen Tong Anh That Tan Nhan

Anh nhìn cô, lúc này anh đã hiểu được cái cảm giác đau đớn khi bị hắt hủi là thế nào, và cái cảm giác hạnh phúc khi người mình yêu quan tâm là như thế nào. Vậy mà khi xưa anh lại quá tàn nhẫn với cô, cô gái của cuộc đời anh.

Phi Nhung không mong Mạnh Quỳnh trả lời vì cô thấy anh có vẻ đau đớn lắm. Cô vừa thấy tội, nhưng cũng rất hả hê. Không biết vì sao cô lại nghĩ vậy nữa. Trên tay cô vẫn còn cây kim nối với dây truyền nước biển được treo trên cây sắt. Nói cho cùng vào tình huống này thì cô cũng giống anh thôi. Đều là bệnh nhân cả.

- Đau thì nghỉ ngơi đi nhé.

Cô chỉ nói được như thế rồi quay người đi. Nhưng hình như có gì đó kéo cô lại, cô nhìn thì thấy bàn tay trầy xước của anh đang nắm lấy áo của cô. Ngay lập tức, Minh Hoàng kéo tất cả những người ở trong phòng bệnh ra ngoài, chỉ trừ Tuấn Lãng vẫn chưa tỉnh. Để lại không gian cho hai người.

Cô nhìn anh, cô không biết anh muốn làm gì nhưng có vẻ anh đang tha thiết cô ở bên anh, khuôn mặt anh nói lên điều đó. Cô ở lại, vì cô bây giờ cũng chẳng có việc gì làm vậy nên cô sẽ ngồi đây xem như là đang trông trẻ vậy. Mạnh Quỳnh nhìn cô đầy trìu mến, anh hạnh phúc kinh khủng, đến mức anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, nhưng tiếc rằng anh đang bị thương, không hoạt động mạnh được.

Đối với Phi Nhung thì đây chỉ là lần gặp thứ 3, nhưng không hiểu sao cô thấy như mình đã gặp anh rất nhiều lần. Anh quen thuộc đến nỗi mỗi khi cô muốn nhớ lại xem mình đã gặp anh ở đâu chưa, mỗi lần như vậy là đầu cô lại nhói lên đau đớn, vậy nên cô không cố nhớ nữa.

- Tại sao anh lại đánh nhau với Tuấn Lãng thế?

Cô hỏi để đánh tan bầu không khí yên tĩnh. Mạnh Quỳnh trả lời bằng giọng nói có phần thều thào vì anh đang phải thở oxi.

- Để giành lại một người từ tay cậu ta.

- Là ai?

Cô cau mày. Nhưng anh không trả lời mà chỉ nhìn cô âu yếm, càng ngày cô càng bị hút vào đôi mắt quyến rũ của anh mà không sao dứt ra được. Kỳ lạ đến như thế, cô không hiểu chính cô nữa. Mạnh Quỳnh cất tiếng hỏi sang một chủ đề khác.

- Không biết em đã đính hôn với ai chưa?

- Chưa.

- Đã thích ai chưa?

- D… Dạ chưa.

- Vậy thì tốt rồi.

Giọng của Mạnh Quỳnh lúc này niềm nở hơn nhiều khi nãy. Giống như người anh vừa xuất hiện một nguồn sinh lực tràn trề. Cô vẫn không hiểu, cô hỏi lại.

- Tốt gì cơ?

- Từ giờ tôi sẽ theo đuổi em.

Mạnh Quỳnh thẳng thừng nói khiến cho cô kinh ngạc. Con tim cô bỗng đập nhanh hơn, thật kỳ lạ vì từ trước đến giờ cô chưa từng có cảm xúc nào lạ lẫm như thế. Cô đứng lên, miệng lẩm bẩm vài câu rồi ra ngoài, đóng rèm cửa lại.

- Anh nghỉ ngơi đi.

Xong cô về giường của mình, kéo rèm cửa lại kín mít, chẳng ai biết cô đang làm gì. Cô thì đang ngồi đó đỏ mặt.

Sáng hôm sau, cô lờ mờ tỉnh dậy sau khi nghe có tiếng của con nít vang lên. Có hơi ồn ào nên cô tỉnh cả ngủ, không nhắm mắt được nữa. Có lẽ là con của Mạnh Quỳnh tới thăm ba nó, cô bây giờ chẳng dám nhìn ai cũng như gặp ai, vì mặt cô vẫn còn ngái ngủ. Cô còn không dám đi ra chỗ nhà vệ sinh.

- Ba có sao không ba? Có cần con mua thuốc không?


Mạnh Thiên nhìn ba nó mà lo lắng. Hạ Ngưng thì đứng trên ghế, con bé tỏ vẻ lạnh lùng nhưng sâu trong đáy mắt của nó là một sự lo lắng không thể tả nổi, con bé lên tiếng, có chút châm chọc nhưng đầy sự quan tâm.

- Ai bảo ba lại đi đua xe với chú Tuấn Lãng, bây giờ cả hai nhập viện rồi đó, cho ba chừa.

Nói xong con bé sang chỗ Tuấn Lãng. Nó bắt ghế đứng bên cạnh anh rồi lấy tay sờ trán anh. Bỗng nhiên con bé la lên the thé.

- Nóng quá, hình như chú ấy bị sốt rồi.

Anh nhìn sang, đúng thật là Tuấn Lãng đang chảy mồ hôi. Mặt mày trắng bệch. Anh chưa kịp làm gì thì Phi Nhung từ bên kia đi sang, vừa thấy cô thằng Mạnh Thiên đã la lên.

- Mẹ... ưm.

Nó còn chưa kịp nói hết thì đã bị ba nó bịt miệng lại. Ba nó không cho nó nói. Phi Nhung mỉm cười chào thằng bé rồi đi sang chỗ Tuấn Lãng, cô nhìn thấy Hạ Ngưng, con bé đang tròn mắt vì không tin được sẽ thấy cô ở nơi này.

- Trán anh ấy nóng quá, có lẽ là bị sốt rồi.

Cô nhíu mày sau khi sờ trán của anh rồi lại tự sờ trán của cô. Mạnh Quỳnh im lặng không nói gì, Mạnh Thiên vỗ vai ba nó rồi nói nhỏ vào tai.

- Ba đừng buồn, mẹ chỉ đang lo lắng cho chú ấy thôi.

- Thằng nhóc này.

Anh hầm hừ. Anh thấy Phi Nhung có vẻ lo lắng cho Tuấn Lãng, cô gọi cho bác sĩ khi thấy anh ta bị sốt. Mạnh Quỳnh cố gắng không để đầu óc bị hỗn loạn bởi những suy nghĩ tiêu cực. Nhưng cứ nhìn vào ánh mắt lo âu của cô dành cho Tuấn Lãng thì anh lại khó chịu.

Hùng đến hơi trễ, khi cậu đến thì Tuấn Lãng đã được uống thuốc rồi nghỉ ngơi. Cậu cảm ơn Phi Nhung rối rít và đành phải giao Tuấn Lãng cho cô vì cậu còn phải thay Tuấn Lãng làm việc ở công ty.

Cô sau khi xong việc thì chẳng biết làm gì khác, cô nằm trên giường mình đọc sách, đám trẻ cứ nhìn cô không rời làm cho cô không còn hứng đọc sách nữa. Khi cô vừa gấp cuốn sách lại thì hai đứa nó đã đứng trước mặt cô từ lúc nào.

- Cô ơi, hình như ba của con cũng bị sốt rồi. Con thấy trán của ba con nóng ơi là nóng.

Mạnh Thiên lên tiếng còn Hạ Ngưng thì gật đầu phụ họa theo. Phi Nhung nhíu mày đi lại chỗ Mạnh Quỳnh, thấy anh đang vật vã nằm trên giường cứ như là người sắp chết đến nơi. Cô sờ tay lên trán anh, nhưng trán anh chẳng nóng tẹo nào.

- Trán của ba các con đâu có nóng đâu.

Phi Nhung nói với Mạnh Thiên và Hạ Ngưng, Mạnh Thiên bỗng rưng rưng nước mắt, nó nói.

- Chắc là do ba con sốt nặng quá nên mới không nóng đó cô, có nên gọi bác sĩ không cô?

Phi Nhung bất đắc dĩ phải lấy khăn giấy chùi nước mắt nước mũi cho nó. Hạ Ngưng cúi gập người lại nói với cô.

- Xin lỗi cô nhiều ạ, anh con hay khóc nhè vậy thôi chứ thật ra anh con mạnh mẽ lắm.

- Anh hay khóc nhè hồi nào hả?

Mạnh Thiên vừa nấc vừa nói trông đáng yêu vô cùng. Hạ Ngưng đứng khoanh tay nhìn sang chỗ khác, mặc kệ thằng anh đang lèm bèm bên này. Phi Nhung cảm thấy có con cũng là một cách để cuộc sống bớt căng thẳng, bởi vì xem tụi nó cãi nhau thôi cũng hết một ngày rồi.

Mạnh Quỳnh nằm trên giường tức tối. Nhờ hai đứa con tạo cơ hội cho ba nó vậy mà bây giờ hai đứa nó đứng cãi nhau, mẹ của nó thì lại chú ý đến hai đứa hơn là ba nó. Hỏi xem còn gì tức hơn nữa được không?

___

C104: Chim cánh cụt Nguyễn Mạnh Quỳnh

Lúc này ở giường bên kia. Tuấn Lãng từ từ mở mắt, rồi anh ngồi dậy, và ngay lập tức đã nằm ịch xuống giường vì cơ thể anh đau đớn không chịu được. Dư âm của cuộc tai nạn thảm khốc đó vẫn còn.

Phi Nhung nhìn thấy vậy thì mau chóng cho gọi bác sĩ. Bọn họ vào rồi kiểm tra một hồi, sau đó kết luận rằng anh đã ổn, nằm viện vài ngày để theo dõi thêm. Và trong thời gian này anh không thể đi lại được và phải ngồi xe lăn, chuyện này khiến cho Tuấn Lãng trở thành trò đùa trong mắt của Mạnh Quỳnh.

- Đường đường là một tổng tài cao ngạo, lão đại của cả thế giới ngầm, bây giờ lại ngồi xe lăn, đúng là một khoảnh khắc hiếm có.

Mạnh Quỳnh vừa nói vừa lấy điện thoại ra chụp hình Tuấn Lãng đang ngồi xe lăn bên kia. Tuấn Lãng tức nhưng không làm được gì, anh không thể chạy lại đánh vào mặt Mạnh Quỳnh được nữa. Nhưng không phải mỗi anh là kẻ bị thương, Mạnh Quỳnh cũng đang chật vật với cái điện thoại vì tay anh đã bị bó bột.

- Ba à, không làm được thì để con.

Mạnh Thiên xung phong chụp hình thay ba nó khiến cho Tuấn Lãng rơi vào sự hụt hẫng. Đứa trẻ mà anh yêu thương bấy lâu nay hóa ra cùng một giuộc với ba nó. Thật không công bằng chút nào. Mạnh Thiên cầm lấy điện thoại đi lại chỗ Tuấn Lãng, thằng bé nhỏ nhẹ nói.

- Chú à, chú cho cháu một chút xíu thời gian nha, cháu làm cái này nhanh lắm.

Tuấn Lãng bất lực gật đầu. Anh còn tưởng Mạnh Thiên sẽ chụp hình anh từ đầu đến cuối, nhưng không, thằng bé chạy lại leo lên đùi anh ngồi trên xe lăn. Rồi nó nhướn người cho cao bằng anh, giơ cái điện thoại lại chụp một cái là đã ra tấm ảnh của hai chú cháu. Mạnh Quỳnh có chút bất ngờ với chuyện này, anh còn tưởng con trai sẽ làm theo ý anh, ai ngờ đâu nó thừa cơ hội đi tự sướng với người chú hay còn gọi là cậu thân thương của nó.

Phi Nhung bật cười vui vẻ. Thằng bé này thật đáo để, nó biết cách làm cho tình huống căng thẳng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Một bác sĩ đi vào trong, người đi nhìn thấy cô thì đi lại mỉm cười thông báo.


- Thưa tiểu thư, cô đã được xuất viện rồi.

Cô đứng lên vui vẻ nói.

- Cảm ơn bác sĩ.

- Không có gì, cô nhớ về nhà ăn uống điều độ, và đừng nên cố gắng suy nghĩ hay nhớ lại điều gì, nếu không cô sẽ lại đau đầu đó.

Nói xong bác sĩ đó bị giật mình bởi con mắt đầy sát khí của Mạnh Quỳnh, không phải mỗi anh mà còn có Tuấn Lãng cũng đang nhìn bác sĩ chằm chằm, cảm giác không dễ chịu hơn là mấy. Bác sĩ đó biết hai người nên mau chóng ra ngoài mà không nói gì thêm. Hai người đàn ông chuyển ánh mắt sang phía Phi Nhung, hai đứa nhóc đứng bên cạnh nhau mà lắc đầu. Mẹ của tụi nó mà đi thì thế nào phòng bệnh này cũng lại có chiến tranh xảy ra cho coi.

Ngày hôm đó Tư Niên đến phụ cô dọn đồ đạc để đi về. Đồ đạc chẳng có gì nhiều, tất cả tóm gọn vào một cái túi xách nhỏ xíu. Đứng ở cửa cô nhìn hai người họ lần cuối, Tư Niên thở dài nói với cô.

- Phi Nhung, nhìn hai người họ làm gì nữa, mặc kệ đi.

- Ừ.

Cô gãi đầu. Cô chỉ lo là cái phòng bệnh sẽ rối tung lên vì hai người họ. Phi Nhung cúi đầu chào rồi rời đi. Nhưng cô vẫn phải dừng lại nhìn bọn họ mà nhắc nhở.

- Hai anh đừng có đánh nhau trong phòng bệnh đấy nhé.

Tuấn Lãng cùng Mạnh Quỳnh mỉm cười gật đầu, trông khuôn mặt rất đáng tin cậy, nhưng không biết rằng họ có thực sự làm được hay không. Phi Nhung bán tín bán nghi rời khỏi phòng. Nhưng được nửa bước cô lại quay vào nhắc nhở.

- Nếu tôi mà nghe nói hai người đánh nhau là coi chừng tôi đấy nhé.

- Em đừng lo.

Mạnh Quỳnh ngoan ngoãn. Tuấn Lãng gật đầu nghe lệnh. Khi thấy cô đi thì bọn họ mới thở phào. Thoáng chốc, hai người đàn ông nhìn nhau, tia điện xẹt qua xẹt lại như muốn nổ tung cả căn phòng. Tuấn Lãng châm chọc.

- Xem ra Nguyễn tổng vẫn chưa chịu dừng lại nhỉ?


- Lục tổng đừng làm ra vẻ rằng cậu không hề dính líu vào vụ này. Chỉ vì cậu khiêu khích nên mới xảy ra tai nạn đấy.

Mạnh Quỳnh gằn giọng, hai tay anh muốn nắm chặt lại với nhau nhưng vì bị bó bột rồi cho nên không làm được gì ngoài việc giơ hai cánh tay như chim cánh cụt vào không khí. Tuấn Lãng nhếch mép trêu chọc.

- Ôi trời, Nguyễn tổng biến thành chim cánh cụt hồi nào vậy, sao không về Bắc cực sống mà ở đây làm gì?

- Ba à, con muốn nuôi một con chim cánh cụt.

Bỗng nhiên Hạ Ngưng kêu lên khiến cho ba nó cạn lời, Mạnh Thiên thêm vào.

- Chim cánh cụt có mạnh bằng khủng long của anh không?

Tuấn Lãng vỗ đùi cười khanh khách. Mạnh Quỳnh tức giận gọi điện cho Minh Hoàng, quát vào điện thoại.

- Minh Hoàng, cậu quên rằng hôm nay con tôi có buổi học thêm hả?

Nói xong anh cúp máy, vài phút sau Minh Hoàng đã đến với bộ dạng hớt ha hớt hãi, mồ hôi đầm đìa. Chẳng nói chẳng rằng cậu xách hai đứa nhỏ lên hai bên tay rồi chạy ra ngoài, Thiên la ơi ới với ba nó.

- Ba ơi, khi nào khỏe lại nhớ cho con đi xem chim cánh cụt nha!

Cánh cửa đóng rầm lại, tiếng của Mạnh Thiên không còn vang vọng lên nữa. Thay vào đó là tiếng của Tuấn Lãng cười không ngậm được mồm.

- Chim cánh cụt… haha… biệt danh hay đó.

- Im đi.

Mạnh Quỳnh nổi đóa, nhưng Tuấn Lãng không chịu dừng mà vẫn cười, thiếu điều anh lăn xuống đất để ôm bụng cười. Cuối cùng Mạnh Quỳnh không nhịn được nữa mà bước xuống giường đi về phía Tuấn Lãng. Tuấn Lãng giật mình, anh lúc này không đi được vậy nên Mạnh Quỳnh hùng hổ đi lại, tưởng chừng đã có thể đánh được Tuấn Lãng thì Mạnh Quỳnh bỗng khựng lại vì có một ánh mắt kinh dị đang nhìn hai người ở ngoài cửa.

- Đang làm gì đó?

Hùng thò đầu vào cửa, con mắt nhìn hai người mà láo liên. Chả qua là Phi Nhung đã nhờ anh canh chừng hai người đàn ông này. Lỡ mà chuẩn bị có chiến tranh thì anh phải dập ngay trước khi nó diễn ra. Mạnh Quỳnh dừng lại cau có nhìn Hùng, cậu vẫn chưa nguôi giận việc Hùng lén làm nhân viên của Nguyễn thị chỉ để làm nội gián cho Lục thị.

Anh tính nói thì đã bị Hùng lên tiếng cảnh cáo, cậu nói lại nguyên văn lời của Phi Nhung  đã nói cho cậu trước khi cô rời khỏi bệnh viện.

- Nếu như hai người mà đánh nhau bị thương thêm một lần nữa, thì hãy cẩn thận Nguyễn thị lẫn Lục thị của hai người sẽ không cánh mà bay. Phi Nhung đã nói như vậy.

Sự bình tĩnh của Hùng khiến cho Mạnh Quỳnh nuốt nước bọt, anh liếc nhìn Tuấn Lãng cũng đang sợ hãi không kém rồi trở về giường của mình yên vị trên đó. Anh nghĩ cô đã nói thì sẽ làm. Vậy nên không nên chọc tức cô là tốt nhất.

Hùng gật đầu hài lòng rồi đi ra ngoài. Cậu rất công bằng và không thiên vị ai cả, kể cả Tuấn Lãng. Còn anh thì đinh ninh rằng khi nào anh khỏi bệnh thì sẽ trừ lương Hùng thật nhiều để cho cậu đói vài tháng chơi.

Nhưng hai người đàn ông này vẫn không chịu yên, thay vì đánh đấm, thì bọn họ lại chuyển sang chửi bóng gió nhau.

- Nguyễn tổng nên bỏ cuộc đi là vừa, Phi Nhung là của tôi rồi, anh không giành lại được đâu.

- Lục tổng với là người nên rút lui đi, cô ấy là vợ tôi, là mẹ của hai đứa con của tôi. Những chuyện này cũng đủ để biết rằng Phi Nhung mãi mãi là của tôi.

Mạnh Quỳnh nói một cách thản nhiên khiến cho Tuấn Lãng cau có. Cuộc chiến này có lẽ không bao giờ dừng lại được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com