Truyen30h.Com

NHÂN TÀI KIỆT XUẤT

Chương 10. Lắng nghe (Hạ)

HoangNgan1984

Một năm trôi qua, chính là năm 2009. Cuối năm sẽ có lễ kỉ niệm, thường được tổ chức qua loa dưới dạng một bữa tiệc nhỏ, phân phát một số giải thưởng do ban giám khảo bình chọn, ví dụ như giải thưởng gameshow của năm, nhưng mà trước đó, tổ chuyên mục tin tức đã nghe lén được bữa tiệc này được tổ chức tương đối tuỳ tiện.

Liên hoan tuỳ ý, giải thưởng tuỳ ý, chỉ là cố một số thứ kỳ quặc, chẳng hạn như "Thi phản ứng tại chỗ tốt nhất", "Khẩu hình xấu nhất", có khen và phạt, khen có tiền thưởng, phạt thì phải nộp tiền.

Cái giải thưởng này mang tính chất giải trí của đài, do nội bộ tập đoàn bình chọn, nhưng bên ngoài cổng đài truyền hình có để một thùng phiếu, người dân cũng có thể tự mình đến bỏ phiếu.

Gần kết thúc bình chọn, Phương Linh không biết nghe được tin tức từ đâu, "Giải nụ cười đẹp nhất" hoá ra lại thuộc về một nam phóng viên trẻ mới vào đài không lâu.

Kết quả có chút bất ngờ nhưng lại giải quyết được mâu thuẫn nội bộ. Nói chung, vinh dự này là đặc thù của nữ phóng viên, mà năm nay không chỉ là nam phóng viên, còn là phóng viên mới, bộ phận nào mà được yêu thích như vậy?

Nhưng nếu người đoạt giải là một tiểu soái ca thì cũng hợp lý thôi.


So với mấy tháng đầu, mặt Tiêu Chiến đã mất đi vẻ non nớt của người mới ra ngoài xã hội. Ánh mắt anh vẫn trong sáng linh động như cũ, bớt đi vẻ đáng yêu, lại sáng hơn nhiều.

Ai cũng nói anh càng ngày càng đẹp, anh cũng dần dần thay đổi từ thẹn thùng  thành "Cảm ơn".

Lúc chạy tin tức cộng đồng cũng bị mắng mỏ, nhưng tính tình anh rất tốt; cũng chịu được những lời khen ngợi, bởi vì các dì các cô đều rất giỏi khen người.

"Đúng là gầy mà." Tiêu Chiến tự giễu nói, "Ngày nào cũng chạy chạy chạy ở bên ngoài, không gầy sao được?"

Anh ngây ngốc cười, hai mắt cong cong thành hình trăng non, mí mắt hẹp dài, lúc cười đuôi mắt hơi vểnh lên, lại càng thêm tinh nghịch. Mắt sáng môi đỏ, khuôn mặt thanh tú lại càng thêm rực rỡ.


Năm cũ vừa qua, bữa tiệc cuối năm được tiến hành tại phòng riêng của một KTV lớn.

Quả thật rất tuỳ ý, cũng rất náo nhiệt.

Tiêu Chiến không ngờ khi tới nơi lại nhìn thấy Vương Nhất Bác đang ngồi trên sô pha ở cách đó không xa.

Hắn có vẻ không thích hợp lắm với nơi này, có chút u ám, vẫn là thích hợp với những nơi sáng sủa hơn.

Là giám đốc đương nhiệm của bộ phận gameshow, trước đó còn là tổng biên tập bộ phận tin tức, Vương Nhất Bác chắc chắn là bị mời đến.

Nghe người ở bộ phận tin tức nói, Vương Nhất Bác cũng không phải là người thích ồn ào, nhiều lắm chỉ ngồi một lát là rời đi. Không ngờ có việc đột xuất, thời tiết lại lạnh, hắn vẫn nóng lòng tăng ca rồi từ đài chạy tới.

Tiêu Chiến không hiểu sao lại vui mừng ra mặt. Phương Linh nhìn thấy còn trêu chọc anh: "Tiểu Tiêu, chẳng lẽ bắt được giải thưởng nên vui vẻ vậy à?"

Anh cũng không thể giải thích được vì sao mình lại vui vẻ.

Nói cho cùng, cho dù anh có là một viên ngọc thô ham học hỏi, Vương Nhất Bác cũng không cầm tay chỉ dạy anh nhiều.

Nhưng mà anh cảm thấy người tích chữ như vàng giống Vương Nhất Bác, thật ra chỉ cần nói cái gì đó đều giống thuốc an thần. Ví dụ như vào ngày mùa thu phiền muộn đó, chút buồn bực bất bình của anh đều được dăm ba câu của Vương Nhất Bác hoá giải.

Anh đã từng không hiểu các bạn học nữ tại sao lại theo đuổi các minh tinh, hoặc ít hoặc nhiều, đây chính là tác dụng.


Không có gì bất ngờ, Lục Vi là người trao giải, khi giải thưởng "Nụ cười đẹp nhất" được đọc ra, biết mình là người đoạt giải, Tiêu Chiến vẫn có chút kích động.

Anh mỉm cười cầm chiếc cúp, nhưng thật ra lại không cố tình chuẩn bị bản thảo, mà cảm tưởng cứ tự nhiên được buột miệng thốt ra.

"Cảm ơn sự dạy dỗ của sư phụ hơn nửa năm qua, thực sự đã giúp đỡ em rất nhiều."

Anh mỉm cười nghiêng người về phía Lục Vi đang đứng bên cạnh, Lục Vi cũng nhìn anh cười. Sư phụ ngoài đời thật sự rất đẹp, so với trên TV còn đẹp hơn, thảo nào anh luôn bị nói đùa là người nối nghiệp Lục Vi.

Ở một mức độ nào đó, bọn họ có vẻ ngoài giống nhau, đều trắng trẻo thanh tú, hoặc là theo cách nói của Tiêu Chiến sau này, là bộ dáng mà người nào đó thích.

"Giải thưởng này có được ít nhiều cũng nhờ sự bao dung của các đồng nghiệp, tình yêu thương của các anh chị, các bác trai bác gái trong cộng đồng.... Thật ra, tôi thường xuyên gặp người quen cũ ở cửa cộng đồng, đến đại ca bảo vệ của tiểu khu bên cạnh cũng gặp hai lần, nói là giúp vài cô chú vận động bỏ phiếu cho tôi, nói không biết tôi có nhận được tiền thưởng hay không, nhưng cứ chơi đi, ít nhiều cũng để tôi được lên TV nhiều một chút."

Anh càng nói lại càng cảm động, có đôi khi không biết sự chân thành của mình bỏ ra lại nhận được hồi đáp nhiều đến thế.

"Tuy rằng bọn họ cũng không nghe thấy tôi cảm ơn bọn họ, nhưng tôi vẫn là muốn cảm ơn một chút, ha ha."

Anh cười cười nói đùa, đồng nghiệp phía dưới cũng cười theo.

Anh sờ sờ sợi dây chuyền bạc, ánh mắt theo bản năng nhìn vào một góc, ánh đèn trong KTV quá chói mắt, khiến anh không thể nhìn rõ gương mặt người kia.

"Cảm ơn cả người từ trước đến giờ vẫn luôn yên lặng cổ vũ tôi, tuy rằng có thể bọn họ không biết mình có ảnh hưởng lớn đến mức nào đối với tôi."

Bài phát biểu nhận giải nghiêm túc của Tiêu Chiến không phù hợp lắm với không khí vui vẻ náo nhiệt của KTV, Phương Linh đứng dưới cũng bắt đầu la ó:

"Ôi chao, tiểu Tiêu, đừng nói nữa, nói nữa chị khóc cho cậu xem!"

"Mấy người phát biểu lấy lệ kia nên học theo tiểu Tiêu kia kìa, nhìn xem bài phát biểu nhận giải của người ta chân thành như thế nào ha ha ha ha ha."

Đồng nghiệp hùa theo, còn ồn ào đòi Tiêu Chiến hát. Tiêu Chiến liên tục xua tay nói giọng mình không được chuẩn, phải đến khi Lục Vi cũng đứng ra nói "Đừng có bắt nạt người mới của chúng ta" mới chịu bỏ qua.

"Vậy thì thầy Lục tới đây! Thầy Lục hát một bài đi!"

Ai cũng biết Lục Vi hát rất hay, chỉ có đồ đệ của anh ta là không biết. Tiêu Chiến và Phương Linh kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn Lục Vi ỡm ờ chọn ca khúc 《 Thành Toàn 》.

'Em đã dành cho anh nhiều năm thanh xuân như vậy

Đổi lấy một câu cảm ơn và thành toàn cho anh'

Giọng của Lục Vi ở trên TV rất hay, đúng tiêu chuẩn của phát thanh viên, nhưng khi hát lại có vài phần lười biếng, đến ánh mắt cũng mê mang.

Tiêu Chiến nghe đến si mê, trong lúc vô tình liếc qua lại thấy chỗ Vương Nhất Bác vừa ngồi bây giờ rỗng tuếch.

Tiêu Chiến theo bản năng chạy ra khỏi phòng, loanh quanh một vòng mới nhìn thấy bóng dáng Vương Nhất Bác đang chuẩn bị rời đi.

"Vương tổng!" Anh gọi một tiếng, thấy Vương Nhất Bác quay người lại liền chạy tới hai ba bước.

"Vương tổng, em...." Tiêu Chiến chạy đến thở hổn hển, không khí bên trong KTV vấn còn thoang thoảng mùi khói thuốc.

"Ừm?"

Hiệu quả cách âm của KTV cũng không tốt lắm, Vương Nhất Bác quay người hiển nhiên cũng không nghe thấy rõ.

Tiêu Chiến phải gân cổ hét lên:

"Em nói! Chút nữa em muốn mời anh ăn bữa khuya!"

"Có tiền thưởng, em có tiền thưởng đấy, 500 tệ lận!" Anh xoè năm ngón tay, hớn hở nói. Ai cũng bảo anh tham tiền, chính anh cũng thừa nhận, ai có thể thắng được tiền bạc chứ?

Anh chính là muốn dùng số tiền không quá nhiều đó, 500 tệ, để mời Vương Nhất Bác một bữa cơm.

"Mặc dù không nhiều lắm... Nhưng hai người chúng ta không ăn đồ quá đắt là được."

Tiêu Chiến cười ngượng nghịu, hai mắt cong cong. Ánh sáng đầy màu sắc phát ra từ chiếc đèn led trong phòng càng làm cho đôi mắt màu hổ phách của anh thêm rực sáng.

Vương Nhất Bác khẽ nheo mắt nhìn Tiêu Chiến, bề ngoài toát lên vẻ lạnh lùng bức người, nhưng thần sắc lại không có gì thay đổi. Hắn đáp, được.


500 tệ một bữa ăn khuya thật ra cũng khá tốt, dù sao thì bữa tối cũng không ăn hết quá nhiều. Ngồi trong quán rượu gạo, uống mấy chén rượu trắng, ăn mấy xâu nướng BBQ, còn không đến 200 tệ.

Tiêu Chiến từ lúc gọi đồ xong đã bắt đầu đắc ý.

Không ở văn phòng, dường như khoảng cách cũng không còn quá xa như vậy nữa.

"Vương tổng, anh thật sự không muốn sao? Em không nghèo đến mức như vậy, anh không cần tiết kiệm cho em đâu!"

Hôm nay tiền thưởng trong bao lì xì có hẳn 3 tờ tiền màu đỏ, đương nhiên không cần tiết kiệm rồi.

Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn anh, cực kỳ tự nhiên mà tiếp lời:

"Vậy thì cái đĩa sashimi 1000 tệ kia kìa, lấy cái đó đi."

"A?" Tiêu Chiến giật mình, nhưng lời đã nói ra sao có thể thay đổi được, "Cũng được, cũng được."

Gặp mặt nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên mời Vương Nhất Bác ăn cơm. Người ta đến nhiều nhà hàng cao cấp như vậy, theo mình tới tiệm cơm nhỏ, mình cũng không thể tỏ ra keo kiệt được.

Nhưng mà thật sự quá đắt, Tiêu Chiến âm thầm đau lòng.

Trong lúc chờ đồ ăn, bầu không khí đột nhiên lạnh xuống. Anh hẹn người ta ra ngoài mà lại không biết nên nói cái gì. Bản thân vốn chỉ muốn biểu đạt một chút lòng biết ơn, nhưng không thể lúc nào cũng nói về công việc được.

"Tôi không về bên đó, không cần chờ đâu."

Vương Nhất Bác nhận điện thoại, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh lắng nghe, còn chu đáo rót cho Vương Nhất Bác một tách trà.

"Vương tổng gọi điện thoại cho ai vậy? Là người nhà sao?"

Vương Nhất Bác cúp điện thoại, Tiêu Chiến liền thuận miệng hỏi, "Ồ, em chưa từng nghe ai nói anh đã kết hôn rồi."

"Em thật sự quan tâm à?"

Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến vô tâm, chỉ sợ thật sự làm lỡ việc của Vương Nhất Bác, liên tục xua tay: "Không không không, ý em là nếu có người chờ anh thì chúng ta phải ăn nhanh một chút."

"Vậy chút nữa anh không phải về nhà sao?"

Vương Nhất Bác nghiền ngẫm nhìn Tiêu Chiến, dường như đang đợi Tiêu Chiến mở miệng nói điều gì đó, nhưng mà bộ dạng của Tiêu Chiến lại quá mức thật thà, hai mắt sáng lấp lánh, cũng không giống đang giả vờ ngây thơ.

Vương Nhất Bác không trả lời, trong lòng Tiêu Chiến hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều thêm.

Cũng may đồ ăn đã được bưng lên, Tiêu Chiến dường như vội vàng lảng sang chuyện khác, tự mình uống hết ba ly, khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng một cách rõ ràng, ánh mắt cũng càng thêm vô tội.

Tâm trạng của anh quả thật rất tốt, cũng không băn khoăn đến tửu lượng kém cỏi của mình, đến nói chuyện cũng lớn hơn ngày thường một chút.

Uống rượu ấy mà, chính là muốn nâng cao bầu không khí!


Vương Nhất Bác cũng không động đũa nhiều, thỉnh thoảng còn uống một hai ly rượu. Anh hình như còn nói rất nhiều chuyện linh tinh. Chuyện khi còn nhỏ, khi đọc tin tức, cả chuyện mình cảm thấy bữa tiệc kia quá đáng ra sao. Vương Nhất Bác không nói gì, thỉnh thoảng ậm ừ một tiếng.

"Vương tổng."

Vương Nhất Bác không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn anh.

"Ừm, em có thể gọi anh là anh trai không?"

Vương Nhất Bác nhướng lông mày, trầm mặc suy nghĩ, chỉ là Tiêu Chiến lúc này nhìn thứ gì cũng thấy mơ hồ, hàng lông mi chớp chớp liên tục, che khuất tầm mắt, không nhìn rõ Vương Nhất Bác có biểu cảm gì. Đầu lưỡi cũng không còn linh hoạt, cứ thế lải nhải:

"Thật ra em vẫn luôn muốn có một người anh trai. Khi còn nhỏ, em thường xuyên ở nhà cùng mẹ.... Em nghĩ có thêm anh trai, có thể giúp mẹ càng nhiều việc, bọn em có thể tâm sự với nhau, trong nhà cũng càng thêm vui vẻ."

Nói đến chuyện nhà, dường như anh cũng không muốn nhiều lời nữa, nhưng khi nhắc đến mẹ thì vẻ mặt vẫn hạnh phúc. Anh vô thức sờ lên sợi dây chuyền bằng bạc, nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác, cười nói:

"Cho nên a, mỗi lần lên tầng tìm anh, thật ra em đều muốn học hỏi anh, muốn cho mẹ em... cả ba em nữa, để họ nhìn xem... xem em có thể trở thành một phóng viên ưu tú... giống như anh."

"Anh không làm tin tức nữa, thật đáng tiếc a... Mỗi lần anh có thể chỉ dạy em vài câu, em đều cảm thấy rất vui vẻ."

"Nhưng mà em gọi anh là Vương tổng... Vương tổng, đến bản thân em cũng cảm thấy không thuận miệng! Em gọi anh là anh trai, được không?"

Uống rượu xong, anh cảm thấy mí mắt nặng trịch, nheo mắt cười, đuôi mắt ửng đỏ khiến người ta nhìn thấy mà ngứa ngáy, lại còn thường xuyên chép chép miệng, xuýt xoa khen rượu ngoại mà ngọt như rượu gạo.

"Tuy rằng anh lớn hơn em 6 tuổi, nhưng em thật sự coi Vương tổng là tiền bối mà em muốn học hỏi, là tri kỷ của em!"

Mặt anh đỏ bừng, rốt cuộc có phải là do xấu hổ hay không, cũng không ai biết rõ.

"Anh đừng nhìn em như vậy, mặt em đỏ lắm sao?" Tiêu Chiến ôm mặt, cảm thấy lòng bàn tay đều nóng lên.

"Xấu hổ thật đó.... Này, này.... Sashimi, sashimi còn chưa bưng lên, sao chúng ta đã phải đi rồi?"

"Hả? Lỗi ca, sao anh lại tới đây?"

Tiêu Chiến không hiểu tại sao mình lại bị kéo ra khỏi cửa nhà hàng, càng không hiểu tại sao lại nhìn thấy Trương Lỗi.

Trương Lỗi hiển nhiên cũng không ngờ rằng Tiêu Chiến có thể say đến như vậy, vẫn nghiêm túc giải thích:

"Vương tổng nói xuống rượu xong thì không được lái xe, tôi đến đón các anh."

Tiêu Chiến ngơ ngác gật gật đầu, vừa bước đi lại lảo đảo một cái, phải túm chặt lấy quần áo của Vương Nhất Bác.

Trương Lỗi do dự bước theo, lúc mở cửa còn nhỏ giọng hỏi Vương Nhất Bác: "Vương tổng, đi đến chỗ nào?"

Vương Nhất Bác ném cho Trương Lỗi ánh mắt hình viên đạn, ngay sau đó đẩy người qua.

"Anh đưa cậu ấy về đi."

Tiêu Chiến buồn ngủ, mặt nóng rực đến khó chịu, mơ màng nghe thấy giọng nói thanh lãnh của Vương Nhất Bác thì lại cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Đêm đã khuya, chất liệu lạnh lẽo của âu phục cũng rất mát mẻ.


Mặt khác, về nhà bằng cách nào thì ngày hôm sau Tiêu Chiến cũng quên mất . Anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đến nói còn hơi đau.

Ngửi mùi quần áo mặc hôm qua, ngoài mùi thuốc lá và rượu mang ra từ KTV, còn có mùi gỗ mun nhàn nhạt, trang phục mà Vương Nhất Bác mặc trên người luôn luôn có mùi này.

Không phải là anh ở trước mặt Vương Nhất Bác uống rượu rồi chơi đến phát điên chứ? Đến chính mình nghĩ lại còn cảm thấy không thể tưởng tượng được, cũng không cảm thấy mất mặt, thậm chí còn có chút đắc ý.

Tiêu Chiến cũng không biết vì sao mình lại không sợ trước khí chất không giận tự uy của Vương Nhất Bác, có thể là do anh tin tưởng văn cũng như người, có thể là do trong tiềm thức anh muốn thân cận với "Thần tượng", có lẽ tất cả thiện ý đều bắt đầu từ bữa tiệc hôm đó.

Vương Nhất Bác ban đầu ở trong ấn tượng của anh, chính là một người ôn nhu như vậy, cho dù có mang khuôn mặt lạnh lùng thì cũng là một quý ông lịch thiệp, thành công và có năng lực thực sự.

Mà Tiêu Chiến luôn cảm thấy lý do Vương Nhất Bác luôn khiến anh dễ dàng nói ra mọi chuyện chính là:

Vương Nhất Bác không bao giờ cắt ngang những lời tâm sự mà anh cất giữ trong lòng, đột ngột muốn chia sẻ.

Điều anh không ngờ là mặc dù Vương Nhất Bác vốn ít nói, nhưng cũng không hẳn là không đáp lại anh. Hắn luôn luôn im lặng, giống như muốn lắng nghe một cách nghiêm túc.

Đúng vậy, là lắng nghe.

Chỉ là khi đó, Tiêu Chiến hoàn toàn không nhận ra, bản thân anh cũng dần dần động lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com