Truyen30h.Com

Og Mon Phai Cua Ta Deu La Nghiet Do

Đêm đó, Lãnh Vô Sương không hề động tình, chỉ tiếc ba tên mặt người dạ thú, thấy sắc nảy lòng tham lại nhịn không nổi. 

Lại nói, ba đồ đệ này của Lãnh Vô Sương quả thật đã diễn giải thành ngữ ‘mặt người dạ thú’ tới một loại trình cao không thể với. Ban ngày thì một tên đoan trang chính trực hơn một tên, đạo mạo đường hoàng ngọc thụ lâm phong. Vậy vừa đến ban đêm? Chỉ cần tóm được cơ hội là vèo vèo bò thẳng lên trên, không làm Lãnh Vô Sương đến lắc mông vặn eo, dâm ngôn lãng ngữ thề không bỏ qua. Tuy rằng hành động của bọn họ vẫn dựa trên phân lượng Lãnh Vô Sương còn là hài tử, nhưng dù sao cũng mang lên cái danh không bằng cầm thú. 

Ánh nến chập chờn, trướng bồng ám muội. Cái yếm đỏ rực thêu uyên ương càng tôn lên làn da trắng mịn đến lóa mắt của Lãnh Vô Sương.

Hắn quỳ trên giường, trong miệng nuốt hơn phân nữa dương vật hung tợn, gần như không ngậm nổi, nước miếng như sợi tơ kéo dài, liên tục chảy xuống.

Huyền Thiên ở phía trên dùng tay xoa vuốt trán hắn, ánh mắt ôn nhu như nước, dưới háng lại ra sức đong đưa, dùng hung vật 'tra tấn' không ngừng nghỉ, thao đến Lãnh Vô Sương mở to đôi môi đỏ thẳm, ánh mắt tan rã tán đi tiêu cự.

Mông hắn nhếch cao, thân mình bị đỉnh lộng lắc qua lắc lại, lông nhung trên đuôi hồ dính lên không ít tinh dịch cũng liên tục lắc lư.

Hàn Sở Nhượng dương khóe miệng cười xấu xa, siết eo hắn đem dương vật của mình nhét vào dưới mông Lãnh Vô Sương, dương vật thô to nóng hổi ma sát phần thịt giữa hai chân hắn làm nó đỏ bừng một mảnh, dâm thủy tràn ra từ đỉnh quy đầu cũng dây đầy đùi hắn.

Phần yếm trước ngực bị người kéo lên một chút, sau đó một bàn tay từ dưới mò lên trên, ngón cái thô ráp đè lên đầu vú nho nhỏ chà xát vân vê.Có người trầm khàn cười hai tiếng, nói với Bạch Sơ “Niết nhiều một chút, niết cho nó lớn hơn ấy, sư phụ ngại mặc yếm rộng, chờ ngực người được niết lớn như hai con thỏ nhỏ căng mềm mặc mới vừa khít.” Bạch Sơ chỉ hơi tưởng tượng liền hưng phấn cực kỳ, mắt sói đói sáng rực rỡ, nhào càng mạnh tay.

Huyền Thiên đâm vào rút ra thêm vài lần trong cái miệng nhỏ nóng ướt của Lãnh Vô Sương, gậy thịt thô dài run lên, trợt ra ngoài, vỗ nhẹ lên mặt hắn rồi phun ra chất lỏng đặc sệt, bắn đầy khuôn mặt trắng nõn lẫn khóe miệng hắn.

Lãnh Vô Sương rốt cuộc có thể thở chậm lại, mũi đau xót, nước mắt ào ào rơi xuống, trộn lẫn với tinh dịch làm bẩn hết áo yếm.

Chóp mũi vẫn quanh quẩn mùi vị tanh nồng, giữa hai chân bị Hàn Sở Nhượng cùng Bạch Sơ thay phiên thao lộng nóng rát, trước ngực cũng vậy, tay của Bạch Sơ chưa từng ngừng lại, vẫn luôn thô lỗ vuốt ve kéo bóp, đằng trước của hắn bây giờ vừa đau vừa xót.

Hắn bị làm toàn thân nhức nhói, mệt mỏi, buồn ngủ, gần như hỏng mất, muốn òa khóc thành tiếng ngay lập tức, vừa khóc vừa mắng “Cầm thú! Hỗn trướng! Vương bát đản! Các ngươi đều là súc sinh!” Hắn vừa khóc vừa sờ bắp đùi, sờ đến một tay dính ướt, đôi mắt sũng nước nhìn tay mình, khóc càng lợi hại, từng nắm tay nện xuống giường, lập tức bị Huyền Thiên ngăn lại.
Phía sau Hàn Sở Nhượng qua loa đưa đẩy vài cái cũng bắn ra, y với Huyền Thiên hai mặt nhìn nhau một lát.

Dĩ vãng Lãnh Vô Sương bị thao cả buổi tối cũng chỉ giãy giụa vài cái như tượng trưng, vừa được thú liền phục tùng, mềm thành vũng nước xuân, nước mắt lưng tròng trừng mắt với ngươi cũng vì sướng muốn phát rồ.

Không nghĩ đến tối nay lại phản ứng lớn như thế, khóc nháo, tuy rất đáng yêu, càng khiến họ muốn chà đạp người này hơn, nhưng thực sự cũng rất đau lòng.

Huyền Thiên nắm tiểu nắm tay của Lãnh Vô Sương đặt lên lồng ngực rắn chắc của mình, vươn tay lau sạch sẽ tinh dịch lẫn nước mắt trên mặt hắn, áy náy nói: “Hảo hảo, chúng ta không làm nữa, không khóc.”

Lãnh Vô Sương vẫn còn nức nở, Bạch Sơ cuống quít đưa lên khăn lên, sau đó ôm hắn lên lắc lắc vỗ vỗ như tiểu hài tử, không quá bao lâu, Lãnh Vô Sương liền nhắm mắt thiếp đi, trên lông mi còn đọng nước mắt, cánh mũi đỏ hồng, phát ra tiếng ngáy mỏng manh.

Ba người đều nhẹ nhàng thở ra, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn ra oán trách cùng áy náy trong mắt đối phương.

Tự âm thầm phỉ nhổ bản thân vô số lần, sau đó nhìn sang Lãnh Vô Sương đang say ngủ, lại hóa thành dáng vẻ sói đói muốn nhào nặn người ta ăn vào bụng.

Ngày hôm sau, Lãnh Vô Sương tỉnh lại, sắc mặt không nóng không lạnh.
Hàn Sở Nhượng hiếm có im thin thít, nghiêm mặt ân cần giúp hắn mặc y phục mang giày, Bạch Sơ thuận theo bưng chậu nước giúp hắn rửa mặt, Huyền Thiên sáng sớm đã ngự kiếm xuống núi mua đồ ăn sáng đặt lên bàn cho hắn.

Sắc mặt Lãnh Vô Sương mới dễ nhìn hơn một chút, ưu nhã chậm rãi dùng bữa, nâng nâng cằm sai sử “Đưa ta đến Bích Hà Phong.”

Biểu tình trên khuôn mặt nhỏ kia rõ là vênh mặt hất hàm sai khiến mấy gã sai vặt là họ mà.

Huyền Thiên cùng Hàn Sở Nhượng âm thầm bật cười, Bạch Sơ cảm thấy tiểu sư phụ dù có làm ra biểu tình ngạo mạng cũng cực đáng yêu, trong lòng như có mèo nhỏ nhè nhẹ cào mấy cái, ngứa ngáy muốn chết.

Ba người họ còn có thể nói gì? Đương nhiên là thiên y bách thuận! 

Đợi đến lúc Lãnh Vô Sương đặt chân lên Bích Hà Phong, Hồ Ngôn Chi còn đang ngủ, Lãnh Vô Sương chặn ba người ngoài cửa phòng, xoay người nói với Hồ Ngôn Chi đang dụi mắt “A Ngôn, ta muốn ở chỗ của ngươi vài ngày.”

Hồ Ngôn Chi ngáp dài, vẫn đang ngái ngủ.

“Hở? Bọn họ khi dễ ngươi?”

Hồ Ngôn Chi một câu đâm thẳng hồng tâm, Lãnh Vô Sương đỏ mặt ủy khuất cáo trạng “tối nào bọn chúng cũng nhăm nhe dày vò ta, ta mệt rã, chỉ muốn ngủ nhưng bọn chúng căn bản không muốn ngừng, làm toàn thân của ta đều đau.”

Hồ Ngôn Chi trầm mặc một trận, có chút đau đầu “Ngươi muốn nghỉ ở chỗ ta không phải không được, chỉ là hôm nay ta muốn ra ngoài, chưa chắc sẽ sớm trở lại, nếu để ngươi một mình trên Bích Hà Phong ta cũng không yên tâm, huống hồ, hiện giờ ngươi nuốt hoàn đồng đan, tuy nhiều ngày chưa độc phát, nhưng chờ thêm mấy ngày nữa, ngươi lại lớn hơn một chút, ta cũng không xác định được ngươi có lại độc phát hay không” Hắn cố nói cho hết lời, trông thấy ánh mắt ướt dầm dề của Lãnh Vô Sương, đáy lòng đột nhiên sinh ra cảm giác tội ác liền ra sức an ủi “Ngươi yên tâm, bọn chúng biết chừng mực, ngươi trở về đề ra vài quy ước với bọn chúng, chắc chắn bọn chúng sẽ tôn trọng ý nguyện của ngươi thôi.” Lãnh Vô Sương cũng không biết nói gì, dáng vẻ có chút rầu rĩ không vui.

Hồ Ngôn Chi cố ý đổi chủ đề, đứng dậy mặc xiêm y chỉnh tề, ngồi đối diện Lãnh Vô Sương.

“Ngươi có biết vì sao hôm nay ta phải ra ngoài?” 

Lãnh Vô Sương lắc đầu.

“Hôm qua ta đã tra được hướng đi của bướm đốm, nó nửa đường bị người cướp đi, bây giờ ta phải đi tóm tên tiểu tặc kia… Chậc, cũng là tên có chút nhãn lực, biết bướm đốm của bổn tiên là bảo vật.”

Lãnh Vô Sương tĩnh tĩnh, cầm tay Hồ Ngôn Chi “Ngươi cẩn thận.”

Lần đó đấu với Cùng Kỳ, tuy bên ngoài Hồ Ngôn Chi không thấy có tổn thất gì, nhưng Lãnh Vô Sương lại biết rất rõ, Cùng Kỳ mãnh thú, phượng hoàng thần điểu, nếu đánh lên cũng là thế lực ngang nhau, Hồ Ngôn Chi tuy mượn lực bảo vật đánh chết Cùng Kỳ nhưng cũng hao tổn không ít thần lực.

Huống hồ Hồ Ngôn Chi tuy là hậu duệ của thần điểu, nhưng bởi vì biến cố khi xưa, thần lực bản thân quá mức hao tổn, bị trục xuất khỏi tộc không nói, còn rơi xuống đại lục sống ở Bích Hà Phong nho nhỏ, coi như thập phần nghèo túng.

Người đời đều nói thần điểu phượng hoàng cao quý khôn cùng, ăn mặc chi tiêu đều cực kỳ để tâm, ngẫu nhiên dạo chơi nhân gian đều là tồn tại khiến người muốn quỳ bái. Nhưng con chim ngốc Hồ Ngôn Chi này thì cứ cà lơ phất phơ như chẳng có thứ gì khiến hắn để tâm, đặt chân ở thế gian đã vài trăm năm, trải qua bao mùa xuân hạ thu đông trên Bích Hà Phong, mãi chờ đợi một người chưa từng quay trở lại. Lãnh Vô Sương đột nhiên có chút khó chịu. Hồ Ngôn Chi nghe ra lo lắng trong lời Lãnh Vô Sương, lại không phát hiện cảm xúc khó chịu chợt nảy sinh của hắn, cười nhạo một tiếng “tiểu tặc còn mong thương tổn được ta hay sao, chờ ta trở về sẽ đào Trúc Diệp tửu lên đối ẩm với ngươi.” Lãnh Vô Sương khẽ mỉm cười, hồi đáp tiếng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com