Truyen30h.Com

On Nhu Hoan My Tinh Trai

P/s: Có ai trong này từng qua bộ 'Hắc Ngục Tình' chưa, tự nhiên đọc lại cảm thấy đau lòng cho Lục Ngọc Cách. Nàng vốn dĩ không làm việc ác, chỉ một lòng hướng Lôi Ngạo cầu xin một chút tình cảm yêu thương chân thành để rồi nhận lại đau thương. Vì lấy quyền lực hâm dọa, Lôi Ngạo sẵn sàng cho nàng quyền lực cao ngất vạn người nhưng cũng đồng nghĩa lấy đi hơi thở thanh xuân hạnh phúc của nàng, để nàng cả đời dù có giàu sang lại không có được thứ mình muốn có, đến cuối đời chỉ sống trong quyền lực mà cô đơn đến già.

.
.
.


Hôm nay bé con của hắn thèm chua, Lục Hàn sáng sớm đích thân xuống bếp làm cho đứa nhỏ đang ngủ say trên lầu mấy món mận rừng khô chua ngọt.

Mận nhỏ phơi khô rửa sạch từng quả cẩn thận tẩm bột bỏ vào vi sóng sấy thêm một lát. Xong rồi lại lấy ra đĩa để vào ngăn mát tủ lạnh bắt tay làm thêm mấy món bổ dưỡng.

Tay nghề nấu nướng của Lục Hàn rất tốt, hắn học lúc ấp ủ nuôi nấng một đứa con của mình. Nên từ nhỏ Lục Thiên thích ăn gì ghét gì khẩu vị hằng ngày sao cho ngon như hắn đều nắm trong lòng bàn tay.

Mùa này đặt biệt có chút không khí lạnh về đêm, thân thể đứa nhỏ của hắn thể chất yếu nên suy nghĩ một chút liền làm món gà cay.

Thịt gà bỏ hết xương cắt thành miếng vừa ăn đem xào sơ qua trước, hắn nhớ rõ bé cưng không thích ăn tỏi nhiều nên xào bằng nước lạnh. Nhắc bếp xuống lại đem mấy rau củ đã thái qua cho vào nồi cách nhiệt khác nấu riêng, đợi sôi qua hơn mười lăm phút mở ra nêm lại một chút sau đó bỏ số thịt gà đã xào qua vào nồi đảo lại mấy vòng trực tiếp đem bột cà ri cho vào đậy lại cẩn thận.

Làm thêm mấy món cay, lấy thịt gà kho cay, một bát canh trứng với vài món vặt.

Đồ ăn bày ra bàn lớn, hương thơm ngào ngạt mang hơi một chút cay nồng bốc lên. Canh trứng trắng nõn nà, hắn rắc thêm một chút hành hương vị bốc lên càng thêm ngon.

Bày ra xong xuôi, ngước mắt nhìn lên phía lầu. Nụ cười chợt ấm áp, đứa bé này ngủ rất ngoan.

Lục Hàn cởi tạp dề đi lên phòng, mở cánh cửa thấy một cục nhỏ nhỏ trên giường nhô lên. Tiến lại gần dỗ dỗ mềm mại ôm vào dỗ dỗ

"Sao lại nằm sấp, còn co thành một cục như vậy. "

Bé con ngủ vào đêm tuy không đá chăn nháo nháo nhưng xoay người một cái liền không thấy đâu, hắn nhớ đêm đó đi bàn công việc uống rượu hơi nhiều khi ngủ sơ xuất không chăm cẩn thận sáng hôm sau thấy cậu lăn xuống dưới giường.

Tim cũng chút nữa rớt ra ngoài, đau lòng một trận đem người trong lòng ôm lên trở lại giường. Mai mắn dưới sàn lót thảm lông dày, nếu không ngày đó ăn ăn cũng không vào mất.

" Ba ngủ với con một lát đi, con hơi mệt... "

Thiếu niên nhỏ nhắn trong chăn ló đầu ra lộ khuôn mặt có phần hơi tái làm hắn hoảng hốt sờ sờ cậu

"Bảo bối của ba ba, ui! Sao tái vậy, có làm sao?!"

Nằm trong lòng ấm của ba ba, Lục Thiên mặc kệ ba xoay mình qua lại kiểm tra, chợp mắt một lát dụi dụi vào lồng ngực kia, sắc mặt hồng hào trở lại.

"Bảo bối, rốt cuộc bị làm sao? Khó chịu ở đâu mau nói cho ba ba không được giấu. "

Lục Hàn sốt ruột ra mặt, mắt lo lắng chau mài vừa ôm vừa xoa cậu, đứa nhỏ này là con của hắn, là sinh mạng của hắn. Tuyệt đối không được có chuyện gì.

"Ba đừng lo a, con hơi mệt lúc nãy chóng mặt muốn ói một chút, bây giờ đã hết. "

"Uy, bảo bối ngốc nghếch này, đều tại con dáng nằm không giống như ai cứ lộ ruột lộn gan lên, về sau không cho nằm sấp, còn nữa ba ba liền đáng mông."

Hắn lo lắng nói, vừa nói vừa buồn cậu ra để nằm bản thân vào phòng tắm đem ra một thau nước ấm cùng khăn lau khắp người cho Lục Thiên. Uốn éo không chịu một hồi liền nằm đó mặc kệ, miệng nhỏ đỏ hồng chu chu nhìn chùm đèn pha lê ở trên. Yêu chết đi.

Đứa con của hắn nên tính khí đương nhiên giống, không ngờ lại giống như nhiều đến vậy. Từ nhỏ đã năng động chạy nhảy lung tung vui đến không ăn cơm, đến lớn một tí lại muốn leo trèo. Còn nhớ lúc trước đứa bé này leo lên cây trên cao, hắn đứng ở dưới tim suýt chút nữa chết đứng. Năn nỉ một hồi mãi mới chịu trèo xuống.

Nhưng hắn thích đứa nhỏ như vậy vui vẻ lớn lên, tuyệt đối đừng giống thêm nữa là, giống hắn tính khí hung tàn từng bước đi vào xã hội đen ngày đêm chém giết thâu tóm từng địa bàn.

"Hôm nay ba ba có nấu cho con mấy món con thích. Nào, để ba ba bế con xuống ăn."

"Hông hông! Con muốn tự đi, hông muốn bế nữa. "

"Cục cưng giận ba ba rồi à?"

"Không thèm!" Lục Thiên phồng má đưa đôi chân thon trắng nõn nhảy xuống giường đi qua cửa xuống lầu. Không thèm để ý ba ba nữa, đòi đánh cậu, ba ba hết thương cậu rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com