Truyen30h.Com

[OngNiel] Trải Qua Nhiều Năm

Chương 12: Nét mặt và hoa hồng

ONandNO

Kết thúc chào cảm ơn của buổi thứ ba công diễn,Hầm Lặng Imnhận được những tràng vỗ tay nhiệt liệt nhất từ trước tới nay. Seongwu sốt ruột kiềm chế ý muốn chạy về phía hậu trường, cùng các diễn viên khác hướng người xem dưới sân khấu đọc diễn văn, trở lại phòng nghỉ đã thấy Daniel đã đổi sang một thân trang phục thường ngồi trên ghế salon, nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu: "Đã xong?"

"Ừ." Seongwu chưa kịp thay quần áo, mặc bộ đồ diễn màu xám, vết thương hóa trang trên mặt vẫn chưa tẩy, nhìn qua hết sức chán nản, giống như phạm nhân vừa mới bị đánh cho một trận tơi bời nhưng âm thanh quả thực rất phấn khích, "Em như thế nào bỗng nhiên trở lại cũng không nói với anh. Vừa rồi thật sự làm anh sợ nhảy dựng cả người rồi. Anh thực sự cho rằng những màn tiếp theo vẫn là em, may vẫn là tiểu tử kia, bằng không thì quên lời mất..."

Hiếm thấy Seongwu bắt đầu lải nhải không ngừng, khóe miệng Daniel chứa ý cười nhìn anh, thẳng đến cuối cùng mới chặn lại: "Em cũng chỉ tiện đường trở về mà qua một lúc thôi. Anh diễn xong, em sẽ đi Busan."

"Về nhà?" Nhắc tới Busan, phản ứng đầu tiên của Seongwu chính là nhà của Daniel.

"Vừa đúng vừa không đúng." Daniel quả thực không nhìn được mặt đầy tím bầm của Seongwu nữa, đem anh kéo đến trước bàn trang điểm, một bên rút ra giấy tẩy trang, tỉ mỉ lau sạch lớp phấn trên mặt anh, "Anh có phải tin tức cũng không xem qua không?"

"Quá bận rộn." Seongwu không nói dối, anh xuất thân vốn là nhảy hiphop, vì vở kịch này mà gần một tuần học múa đương đại, phải đi theo thầy dạy nghiên cứu cẩn thận từng động tác, huống chi còn cần phối hợp với các diễn viên khác.

"Tới Busan ký hợp đồng đại sứ du lịch, còn có chụp ảnh phỏng vấn cho một tạp chí lấy bối cảnh là Busan, thuận tiện về nhà." Daniel cố ý chỉ lau lớp trang điểm bên trái, nhìn người trong gương mười phần tức cười, Seongwu giả bộ giận, trừng mắt cậu một cái. Daniel nhíu mày, lại lấy ra một tờ giấy ướt.

"Lịch trình của em sao đều là những hoạt động này vậy, đại diện của em là ai?" Seongwu kết luận người đại diện của Daniel tuyệt không phải là Park Jin. Mối của Park Jin đối với quảng bá có tính truyền thông này cực ít, Seongwu ở cùng anh ấy nhiều năm như vậy, cơ bản cũng không ký được quá nhiều lịch trình phương diện này. Daniel là người mới tới công ty đã có thể ký nhiều hợp đồng như vậy, đại diện hẳn phải là người có nhiều mối quan hệ ở phương diện này.

"Lee Jiwon."

Seongwu nghe xong cái tên quen thuộc này liền nhịn không được mà bật cười, chính là người thường xuyên bị Park Jin nhắc tới.

Park Jin người này bình thường tính tình vô cùng tốt, ngoại trừ thỉnh thoảng vì Seongwu đối nghịch với anh mà rống vài câu bên ngoài ra thì cơ bản là người tao nhã lịch sự. Nhưng chỉ cần có chuyện liên quan tới Lee Jiwon, Park Jin có thể nói tới ba ngày hai đêm, nói đến mặt đỏ tía tai.

Jiwon cũng là một nữ tử hiếm thấy, không rõ bao nhiêu tuổi nhưng tuyệt đối lớn tuổi hơn Seongwu, hoàn toàn xứng đáng là người đại diện hoàng kim. Giải vua màn ảnh là chính cô giành được cho diễn viên nọ, trước lễ trao giải, giải quyết hết scandal bên ngoài của vua màn ảnh, quan hệ xã hội cực kỳ tốt. Đáng tiếc vua màn ảnh lòng dạ cao xa, không biết điều mà cảm tạ, vừa đoạt giải liền cùng trợ lý của cô tách ra thành lập công ty mới. Jiwon cũng không giận, xin phép nghỉ ở công ty, đi ra ngoài du lịch 1 tháng, trở về lựa chọn kĩ lưỡng cùng khéo léo đem Daniel lại bên người, chuẩn bị giúp cậu đại thi quyền cước.

Park Jin mấy ngày trước còn dương dương đắc ý nói với anh, nhìn Jiwon không còn vua màn ảnh nữa, còn dám ở trước mặt anh ta kiêu ngạo nữa không. Hiện tại xem ra Jiwon vẫn có thể đem Park Jin tức chết đi được. Trách không được Park Jin hôm qua còn bất bình hỏi Seongwu có muốn nhận mấy hợp đồng làm người mẫu không. Seongwu loay hoay sứt đầu mẻ trán một lời từ chối, Park Jin hổn hển làm sao mình lại đi đại diện cho một nghệ sĩ không biết cạnh tranh chút nào thế này.

"Lần này trở về Busan bao lâu?" Seongwu cảm nhận được ngón tay ấm áp của Daniel dạo chơi trên cánh mũi, khiến trong lòng anh ngứa ngáy, ngay cả lời nói ra cũng mềm mại một chút.

"Không xác định, gần đây thân thể mẹ không tốt lắm, vừa vặn thừa dịp không có quá nhiều việc trở về chăm sóc mẹ."

Seongwu nghe xong lời này, liền vội vàng đứng lên, lưu lại một câu, "Chờ anh một chút.", xoay người chạy ra ngoài, lúc trở lại đã thay xong quần áo, trên mặt đeo khẩu trang.

"Đây là muốn làm gì?" Daniel nhìn anh trang phục, phụ kiện đầy đủ, dáng vẻ dở khóc dở cười.

"Mua chút đồ bổ mang về cho dì a." Seongwu không cho cậu phản bác, nói chuyện như lẽ đương nhiên.

Vì vậy, vốn chuẩn bị hai tay không trở về, Daniel lại giống như người đi chợ, xe đẩy đã đầy ắp đồ, mắt thấy Seongwu lại từ kệ hàng đem ba chai rượu lấy xuống, cậu vội vàng lên tiếng ngăn cản.

"Bố không uống được nhiều như vậy, xe cũng không chứa nổi rồi, em còn phải đi sớm nữa."

Seongwu lúc này mới lưu luyến không rời mà thu tay lại.

***

Daniel muốn đến bàn qua chuyện với staff, trước khi đi móc ra một món quà đưa cho Seongwu. Anh cũng không khách khí, trực tiếp mở bọc giấy, thấy bên trong là một chiếc vòng tay bạc kim, nhìn kỹ sẽ thấy phía trên có khắc một đóa hoa.

"Đây là hoa gì?" Đối với hoa, sự hiểu biết của Seongwu chỉ dừng lại ở hoa hồng, hoa cúc... và các màu sắc của hai loại hoa trên.

"Linh lan, lúc ở Pháp đi dạo trong cửa hàng tổng hợp mua được, rất hợp với anh." Daniel giúp anh đeo vào cổ tay trái, "Đi nha."

"Bảo tài xế lái xe chậm một chút, chú ý an toàn."

Seongwu tuy không nỡ, cũng không thể để lộ tâm tư ra ngoài, đành phải nói mấy lời nhàn nhạt che giấu nội tâm. Ai ngờ Daniel bỗng nhiên quay đầu lại, dùng ngón tay cái chạm lên môi mình rồi lại phủ xuống môi Seongwu, thấp giọng nói: "Nơi này có camera, chờ em trở lại."

Seongwu đứng nguyên tại chỗ cả buổi không nhúc nhích, ngốc nghếch đưa tay chạm tới nơi Daniel vừa đụng vào lúc nãy, hậu tri hậu giác cảm thấy lỗ tai nóng lên, trong lòng suy nghĩ, tiểu tử này 7 năm không gặp, thế nào đã biết chọc nghẹo người khác rồi?

***

Hầm Lặng Imkết thúc, cả đoàn cùng nhau đến nhà hàng liên hoan, không chỉ có staff mà cả nhà đầu tư cũng tới. Seongwu từ lúc bắt đầu đã chỉ giữ im lặng không lên tiếng, cắm đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại cùng nhà đầu tư nói vài câu thổi phồng. Cho tới khi nhà đầu tư chậm rãi ngồi xuống bên cạnh nữ diễn viên, bầu không khí trở liền nên ô yên chướng khí (*).

(*) Ô yên chướng khí: Bẩn thỉu xấu xa.

Ngồi bên cạnh Seongwu là một nữ diễn viên mới, trong nhạc kịch không cùng anh trực tiếp diễn với nhau. Anh cũng không nhớ rõ tên của cô gái này, ấn tượng duy nhất là cô mỗi lần đều đặc biệt tới sớm, hơn nữa sẽ lấy lòng mà mua cà phê cho tất cả mọi người, ngẫu nhiên ở phía sau hậu trường gặp được anh, sẽ ngẩn người sững sờ, cúi đầu một góc 90 độ, thường xuyên khiến anh giật mình.

"Em thực không uống được..." Âm thanh của cô gái rõ ràng yếu đi.

"Thêm một ly nữa, một ly nữa thôi." Lão già tai to mặt lớn vừa nói, ly rượu trong tay còn vừa cương quyết đưa lên miệng cô gái, thấy cô chậm chạp không há miệng, âm thanh cao vài phần, "Có ý gì? Không để mặt mũi cho tôi?"

"Không phải vậy, em thực không uống được..."

Không chờ cô gái nói xong, lão đem ném ly rượu xuống đất, lảo đảo lắc lư đứng lên, chỉ cô mắng: "Nhìn người mới bây giờ a, nhìn đi, tâm cao khí ngạo rồi, đến cả chén rượu cũng không uống. Con mẹ nó mày còn muốn được diễn nữa hay không?"

Tiếng ly thủy tinh rơi xuống trong không khí huyên náo hết sức rõ ràng, tất cả mọi người trong bữa tiệc dừng lại. Cô gái cúi đầu không dám nói lời nào, cô định sẽ lấy một ly rượu khác trên bàn, Seongwu giấu diếm nét mặt ngăn động tác của cô lại, rót một ly, đứng dậy đi tới trước mặt lão già kia.

"Tiểu cô nương không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy nói xin lỗi, kính ngài một ly."

Lão già mặc dù đã say tí bỉ nhưng vẫn nhận ra Seongwu, biết anh là diễn viên thuộc Romance rất có địa vị, lão say khướt mà vỗ vai anh: "Oh, vừa ý cô ta?"

Khóe miệng Seongwu giương lên, vẻ mặt lịch sự mỉm cười. Lão phun khí, thành khẩn nói: "Cậu nhìn xem, không nói sớm, người cậu coi trọng, tôi sẽ không cướp."

Cùng Seongwu uống xong một ly, lão say mèn lại đến chỗ một nữ diễn viên khác.

Seongwu cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, ngón trỏ gõ gõ bàn, cùng cô gái nói: "Đi ra."

Cô gái cúi đầu theo sau anh, tay như có như không nắm thành quyền run rẩy, thẳng tới khi anh dừng bước mới ngẩng lên.

Vốn tưởng rằng Seongwu muốn đưa cô lên phòng khách sạn phía trên, không nghĩ anh chỉ đi tới trước cửa toilet. Thấy cô bất động đứng nguyên tại chỗ, anh thúc giục nói.

"Vào lau mặt đi."

***

Cô gái từ toilet bước ra hai mắt đỏ bừng, Seongwu cũng không phải bị điếc, bên trong vừa mới nghe thấy ngoài tiếng vòi nước ra còn có tiếng khóc đè nén.

"Em tên gì?"

"Jeon Cheonrim." Cô gái vì vừa khóc nên âm thanh còn có chút khàn khàn.

"Lần sau gặp trường hợp kiểu này nên nhanh trí một chút."

Jeon Cheonrim cúi đầu không nói, Seongwu vốn cũng không muốn tỏ ra mình là người bề trên trong chuyện này, lúc chuẩn bị rời đi liền nghe thấy âm thanh thấp giọng hét.

"Tại sao vòng giải trí này cho tới bây giờ cũng không có chút nào là công bằng?"

Seongwu dừng bước, quay đầu nhìn người trẻ tuổi mặt đầy nước mắt, trong ánh mắt có căm hận, có ẩn nhẫn, lại không hề tự nguyện cam chịu, giống như anh trước đó vậy. Anh hỏi ngược lại: "Thế nào là công bằng?"

Jeon Cheonrim bị hỏi lại liền không nói nên lời, Seongwu dẫn cô ngồi xuống một bên ghế salon, cùng cô nói vài câu.

"Bản thân vòng giải trí đã không công bằng. Có người khi vừa mới bắt đầu đã trực tiếp đi tới đích, xa xa dẫn đầu, có người lại cực nhọc vất vả hao hết khí lực mới có thể leo tới sườn núi, nhưng chỉ vì một bước sai lầm mà bị hụt chân, vận khí tốt vẫn sẽ trụ lại chỗ cũ, vận khí không tốt sẽ tan xương nát thịt."

"Kia, tại sao anh còn muốn vùng vẫy trong cái vòng này?" Jeon Cheonrim xuất thân từ khoa diễn xuất trong một trường nghệ thuật nổi tiếng. Cô trong trường học xuôi gió xuôi nước, là một học viên xuất sắc, vốn tưởng rằng bước vào vòng giải trí này cũng sẽ như vậy, nhưng khi cùng những người thành tích bình thường cùng tiến vào tham gia một nhóm nhạc, lúc biểu diễn, thái độ của đạo diễn hoàn toàn bất đồng, chia làm hai thái cực. Lúc đó cô mới ý thức được, thực lực không phải lúc nào cũng đứng đầu, đôi khi, công phu trên giường giỏi mới chính là thứ cần thiết.

"Em tại sao phải vào giới giải trí?" Seongwu không trả lời cô, ngược lại hỏi một vấn đề khác.

"Em..." Mới vừa rồi còn hùng hồn đầy lý lẽ, Jeon Cheonrim giờ lại không thể nói nên lời.

"Danh tiếng và lợi nhuận phải không?" Seongwu nhìn vẻ do dự của cô liền đoán được đáp án, "Nhưng sẽ không tới đích đâu."

"Người ngoài nhìn vào giới giải trí sẽ thấy nơi này cực kỳ tan hoang. Biết rõ nó bất công, biết rõ nó bẩn thỉu nhưng vì cái gì chúng ta phải kiên trì như vậy."

"Em có thể cảm thấy mình tư chất thông minh, điều kiện ưu việt, nhưng nơi này không phải là một cuộc thi, em cần nhìn nó với cái nhìn toàn diện hơn. Nếu thực sự yêu thích công việc này, đừng đem mình thành một thiên chi kiêu tử (*), mà hãy coi mình như một con chim ngốc, học cách bay trước."

(*) Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.

"Làm vậy sẽ có được kết quả mong muốn sao?" Jeon Cheonrim nhìn chằm chằm bàn thấp trước mặt, lẩm bẩm.

"Không nhất định. Tuy nhiên, trời cao không phụ lòng người, có thể rất lâu sau này quy tắc ngầm sẽ phải chịu thua em." Seongwu nói tới đó thì ngừng, "Nhưng đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã, em nhất định sẽ có được câu trả lời. Nơi nào có bóng râm, nơi đó nhất định sẽ có ánh sáng."

Jeon Cheonrim hồi lâu không mở miệng, lấy hết dũng khí dè dặt hỏi: "Tiền bối cho tới hôm nay, đã từng làm qua chuyện trái lương tâm chưa?"

"Chưa bao giờ." Seongwu trả lời chắc chắn, "Nếu quả thật muốn đứng thật lâu trong vòng luẩn quẩn này, kiêu ngạo cùng phản nghịch, đều không thể ném đi hết được. Hôm nay cho dù em có đi đường tắt một bước lên mây, cuối cùng sẽ có một ngày phải trả giá."

Seongwu cũng từng bị người chuốc rượu tới say mèm, anh nhớ rõ đã trốn trong nhà vệ sinh nôn hết thảy ra ngoài, rửa mặt xong còn phải tiếp tục cùng bọn họ chuyện trò vui vẻ, không tránh khỏi sẽ có những cánh tay thỉnh thoảng đặt lên đùi, còn phải đối mặt với những ánh mắt bất lương. Anh cũng nhớ rõ trước kia từng bị cướp mất nhân vật nam chính trong một bộ phim ngay trước khi tới studio ghi hình, mà người được nhận vai lại chính là người mới vừa rồi bước ra khỏi phòng của nhà sản xuất phim không lâu trước đó. Park Jin hỏi qua anh sau đó có hối hận không, khi đó anh nói với Park Jin từng câu từng chữ.

Có thể thật xin lỗi với giấc mộng ngành giải trí của anh, nhưng anh không muốn làm trái với nguyên tắc của mình.

Anh vấp nhưng ngã quang minh chính đại.

Kiêu ngạo của anh nhớ kỹ chính là ranh giới cuối cùng đó, mà phản nghịch của anh lại chính là người đang nhận phỏng vấn ở Busan kia.

Thời điểm sắp rời đi, Jeon Cheonrim hướng Seongwu nói lời cảm ơn, ánh mắt lướt qua trông thấy vòng đeo trên cổ tay bên trái của anh.

"Vòng tay đó là của bạn gái tiền bối tặng sao?"

"Không phải." Seongwu lên tiếng phủ nhận, trong lòng sửa lại, là bạn trai.

"Có lẽ người ấy thích tiền bối đó. Linh lan có nghĩa rằng tình yêu mất đi đã trở lại."

Seongwu bật cười, lặp đi lặp lại từ này, thầm nghĩ đâu chỉ mất đi mà tìm lại được, mà còn là trân trọng tới trăm nghìn lần.

Tình cảm giữa những người đàn ông tựa hồ rất khó dùng ngôn ngữ để biểu đạt, mỗi một ánh mắt dành cho nhau, thậm chí chẳng qua chỉ là đứng bên nhau, tựa như vào lúc 0 giờ tiếng chuông sẽ tự động vang lên, ban đêm chìm xuống. Mọi người thường gọi loại năng lực này là ăn ý, không cần nói những lời phức tạp với đối phương nhưng bọn họ vẫn có thể có được câu trả lời.

Không lý do nào khác ngoài anh yêu em mà đồng thời em cũng yêu anh.

Seongwu đem tình yêu của anh cất đi trong những ngày tháng xa cách, khi gặp lại vẫn không che giấu được sự kinh ngạc, mà Daniel đem tình yêu của cậu khéo léo mang anh đặt bên người.

Tình yêu của họ cho tới bây giờ đều không cần phải nói thành lời, 7 năm sau họ rõ ràng hơn ai hết.

***

"Daniel debut cũng đã 9 năm, anh cảm thấy là người nổi tiếng so với người bình thường khác biệt như thế nào?"

"Từ Kang Daniel tới Kang Daniel của One Real, rồi lại từ Kang Daniel của One Real tới diễn viên Kang Daniel, nhìn qua cũng chỉ cảm giác như chỉ là chữ bên cạnh tên mình thôi nhưng kỳ thực lại là danh hiệu được công nhận bởi công chúng, sau đó còn phải đem nó khắc cốt ghi tâm. Có rất nhiều người không hiểu, họ hoài nghi sự quyết định của chính mình. Rạng sáng kết thúc lịch trình, trông thấy người công nhân quét dọn đường cái cũng chính là nhân viên mình nhìn thấy trong lúc ăn trưa trong studio. Họ làm nhiều việc như vậy chỉ vì chờ đợi tới thời cơ có thể thực hiện được ước mơ của mình. Khó khăn sẽ xảy ra với mỗi người, tất cả mọi người đều bởi vì cuộc sống mà liều mạng đi về phía trước. Chúng tôi được coi là nhân vật của công chúng, đã hưởng thụ nhiều đặc quyền nhất định, tôi nghĩ, thay vì làm tài tử gọng gàng diễm lệ đứng trước mặt mọi người thì đây giống với một trách nhiệm đối với công chúng hơn."

"Vậy anh giải thích trách nhiệm đối với công chúng như thế nào?"

"Trái tim rộng mở, thời đại này không thiếu những người thiên phú nhưng rất ít người kiên trì."

"Vậy còn trách nhiệm với bạn đời thì sao?"

"Trong khả năng của tôi, tình yêu nên được lắng nghe."

***

Daniel sau khi kết thúc phỏng vấn, lái xe về nhà, chào đón cậu chính là Kang bố.

"Mẹ bây giờ khá hơn chút nào không?" Daniel một bên đem đồ phía sau cốp xe tới phòng khách, một bên cùng bố hàn huyên.

"Tốt hơn nhiều rồi. Bác sĩ nói nghỉ ngơi nhiều sẽ khỏe thôi." Kang bố muốn đi qua giúp, lại bị cậu ngăn lại.

"Để con tự làm, rèn luyện thân thể."

"Làm sao trở về lại mua nhiều đồ như vậy?" Kang bố tuy trách cứ nhưng vẫn không nén nổi vui mừng.

"Là Seongwu nghe nói mẹ bị bệnh nên cố ý mua đấy, còn có rượu bố thích uống nữa."

Kang bố nghe được cái tên này liền yên lặng trong chốc lát, sau đó vô ý nói: "Thật lâu không nghe con nói về cậu ấy rồi."

"Dẫu sao đã rất nhiều năm không gặp." Daniel đem thùng đồ cuối cùng mang vào, tới phòng vệ sinh rửa tay, sau đó lên lầu thăm Kang mẹ.

Thắt lưng Kang mẹ mấy năm nay không tốt, uống bao nhiêu loại thuốc cũng không có hiệu quả, may mà xoa bóp mới tốt hơn một chút, tuy không thể trị tận gốc nhưng nhìn chung cũng tốt hơn mỗi ngày đau đến rên rỉ than thở. Một tuần trước, Kang mẹ vô tình bị ngã cầu thang, những chỗ khác may mắn không sao nhưng lại ảnh hưởng tới thắt lưng.

Daniel giúp mẹ đệm gối phía sau, không ngừng hỏi đã thoải mái chưa. Kang mẹ luôn miệng trả lời đã ổn rồi.

"Gần đây có xem qua tin tức, nghe nói con cùng Seongwu trong một công ty."

"Vâng." Daniel tay phải đặt bên hông mẹ, hơi dùng sức xoa bóp, "Hợp đồng trước đến hạn, công ty này tương đối thích hợp cho phát triển công việc trong tương lai."

"Seongwu mấy năm nay như thế nào a?"

"Tốt vô cùng."

"Có giống con không, lớn như vậy còn độc thân chứ?"

Daniel sững sờ một chút, không nghĩ tới mẹ sẽ hỏi đến vấn đề này. Cậu thu tay về, kéo ghế ngồi bên mép giường, liếm môi một cái, giống như năm đó quyết định tự mình tới Seoul, chậm rãi cầm tay bà, cũng như nhiều năm trước vậy, bàn tay bà ấm áp vô cùng.

"Mẹ, con muốn cùng mẹ nói một chuyện." Daniel khẩn trương bội phần, cậu không thể không nói, lần này trở về đã quyết nhất định phải nói ra.

"Mẹ nghe đây." Kang mẹ giọng vẫn ôn nhu như thường lệ.

"Con yêu rồi." Daniel cảm thấy bản thân như rơi vào áp thấp, hết sức khắc chế âm thanh phát run của mình.

"Là chuyện tốt a." Kang mẹ vui sướng khó mà nói nên lời, thậm chí từ trên giường ngồi dậy, "Là người thường hay người nổi tiếng?"

"Người nổi tiếng." Đầu Daniel cùng giọng cậu càng ngày càng thấp, "Là người mẹ cũng biết, Seongwu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com