Truyen30h.Com

Partypooper, thực thể số 68 cuối cùng...

Chap 1: Chết...

Ajjsai

"Wanderer! Cậu ko sao chứ? Tôi- Hự!"

Con dao sắc nhọn xuyên thẳng vào bụng tôi, cơn đau nhanh chóng ập đến khiến tôi ngã gục. Nằm dưới nền đất lạnh lẽo dần đc bao phủ bởi dòng máu nóng của tôi, tôi dần mất cảm giác...

Những đầu ngón tay, đôi chân, đầu tôi, đôi mắt, âm thanh, ngay cả những hơi thở gấp gáp trong tôi cũng dần chậm lại, ... ngay cả cơn đau ở bụng cũng ko còn... Chỉ có dòng chất lỏng đỏ ấy là vẫn tiếp tục chảy, lấp đầy cơ thể tôi...

"Này! Tỉnh lại đi, cậu nghe thấy tôi ko?"

Tôi bị lay nhẹ bởi một ai đó, nặng nề mở đôi mắt mình ra. Trước mặt tôi là một partypooper, gia đình của tôi...

Theo phản xạ tôi nhướng người lên, nhưng cơn đau ở bụng lập tực ập tới khiến tôi giật người. Nhìn xuống bụng tôi, nó đã đc băng bó lại. Gia đình của tôi đã băng bó lại cho tôi...

"Chúng ta ko có thời gian đâu, ta phải trốn khỏi đây. Trước khi họ tìm ra ta."

Rồi cậu ta nắm lấy tay tôi, từ từ nâng cơ thể tôi lên mà choàng tay tôi qua vai cậu ta. Dùng hết sức lực mà cố lết đi từng bước với tôi, làm tôi cảm thấy sự vô dụng của mình khi phải trở thành gánh nặng cho gia đình của tôi.

"Đừng lo, chúng ta sẽ ổn thôi. Chúng ta chỉ cần tìm tới nơi để no-clip, chúng ta sẽ sống sót. Đừng lo lắng..."

Đó là tất cả những gì tôi có thể nghe thấy cậu ta nói, giờ đây tai tôi chỉ có tiếng ù ù. Ngay cả việc mở miệng ra và giữ cho đôi mắt tôi mở to cũng thật là khó khăn, liệu tôi có thể giữ đc sự tỉnh táo trong bao lâu đây?...

Bỗng nhiên cậu ta đi chậm lại, đột ngột dừng...

"Chết tiệt, phải đi đường khác thôi..."

Tại sao chứ?...

Có chuyện gì sao?...

Tôi cố nghiêng đầu nhìn, nhưng thứ ánh sánh chói mắt phát ra từ nơi đó khiến đầu tôi đau nhói, nhanh chóng gục đầu xuống. Chỉ có một điều tôi biết... Những tiếng hét thảm khốc của các Wanderer đang ở đó...

Wanderers...

Tại sao cô ấy lại làm như thế?...

Cô ấy đã đâm tôi...

Nó thật sự rất đau... Tôi đã rất sợ hãi...

Là do lũ bệnh hoạn đó đã dụ dỗ cô ấy sao?...

Chúng đã nói gì với các Wanderer mà họ lại phản bội ta...

Đây là cái giá phải trả sao?

"Ồ~ Ai đây~"

!

!

"Ko phải là những người hàng xóm buồn chán của chúng ta à?"

Hắn xuất hiện trước mặt bọn tôi, hắn di chuyển nhỏ nhẹ đến nỗi trông như hắn chỉ đang giả vờ bất ngờ khi thấy bọn tôi vậy.

"Làm ơn hãy để chúng tôi đi!"

Cậu ấy hét lên, xen lẫn sự sợ hãi. Ngay cả tôi cũng ko biết nên làm gì... Trong khi đó thì hắn lại tỏ vẻ thích thú, cười khúc khích.

"Cái gì chứ? Tại sao phải rời đi sớm như vậy~ Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà~ Blue face~"

Hắn nghiêng đầu nhìn chúng tôi, giễu cợt chúng tôi. Mặc cho việc cậu ấy-gia đình tôi cầu xin sự tha thứ.

"Chúng tôi đã chấp nhận đầu hàng rồi! Cuộc chiến đã kết thúc!"

Nhưng ngay khi cậu ấy hét lên những từ đó, hắn đột ngột lao đến mà ôm lấy cậu. Đôi tay mỏng dài ấy cuốn lấy quanh eo cậu ấy, cắn cậu ấy bằng cái miệng từ cánh tay.

"AAAAAA!!! Đau quá!!! Bỏ ra!"

Cậu ta vùng vẫy, trong khi tôi chỉ có thể ngồi bất động trên đất. Nhìn cậu ta bị xé nát phần vai bởi những hàm răng sắc nhọn như lũ cá mút đá đáng sợ kia.

Rồi hắn bỏ cậu ta xuống, để mặc cậu ta âm ỉ ôm cơ thể đầy bê bết máu của cậu. Còn tôi thì cố nhướn người dậy mà lết tới cậu ta, đỡ lấy cậu ấy vào lòng dù bụng tôi có vẻ đã bị rách từ cú ngã khi nãy...

"La... Làm ơn... H-Hãy tha cho cậu ấy... Hãy tha... cho chúng t-tôi... La-Làm ơn-n... Híc híc"

Tôi bỗng khóc nức, mọi thứ thật kinh khủng. Máu của gia đình tôi ko thể ngừng chảy, cậu ấy sẽ chết mất...

...

Lẽ ra chúng ta ko nên bắt đầu cuộc chiến này...

"Ồ~ Blue face à~ Tất cả đều là lỗi của các cậu hết đó~ Ko phải sao~"

Hắn nói, còn tôi chỉ biết lắp bắp theo. Rằng tất cả là lỗi của chúng tôi, rằng lẽ ra chúng tôi ko nên bắt đầu cuộc chiến này, lẽ ra... chúng tôi ko nên phản công (PAY BACK) lại họ...

"Làm... Làm ơn... Hãy tha lỗi cho ch-chúng tôi-híc.. híc... B-Bọn tôi sẽ đi.. híc..."

Tôi tiếp tục cầu xin hắn, nhưng đáp lại tôi chỉ là những tiếng cười khúc khích và khuôn mặt đầy ám ảnh của hắn. Một khuôn mặt cười đc vẽ bằng máu...

"HaHeheheheh~ Ồ ai đây~ Ko phải là những người bạn tẻ nhạt của ta sao?"

Tôi quay lại, nhìn về phía phát ra giọng nói. Là các partygoer, họ đến từ khi nào chớ??...

"Mấy bạn lại cố rời bữa tiệc nữa à~ Đừng có chán ngắt như vậy chứ~ Bữa tiệc chỉ mới bắt đầu thôi mà~"

Một trong số kẻ đó lên tiếng, tiếng nhớp nháp của sàn nhà trên mỗi bước đi dính đầy tội lỗi. Và giờ chúng tới với chúng tôi...

"Ko! L-Làm ơn.. Đừng!"

Một...

Hai...

Ba...

Là lá la là la~...

"Ko! Làm ơn! Dừng lại đi!"

Tôi co rúm người, sợ hãi khi chúng bắt đầu hát bài đồng ca dao của chúng. Chúng nắm lấy tay nhau mà đi quanh vòng tròn, cười với chúng tôi. Điều đó chỉ càng khiến cho tình trạng của tôi ngày càng tồi tệ hơn...

Buồn nôn...

Chóng mặt...

Khó thở...

Cảm giác cứ như tôi muốn ói hết mọi thứ ra...

Là do mùi máu tanh nồng trên cơ thể của lũ đó sao...

...

Sao...

Cũng đc...

...

Giờ tôi... chỉ muốn mọi thứ nhanh kết thúc thôi...

Tôi đã quá mệt mỏi rồi...

...

Và tôi ôm lấy gia đình của tôi, cậu ấy đã ko còn cử động nữa rồi... Tội nghiệp... Cậu ấy có vẻ rất buồn ngủ... Tôi cũng thế...

...

Tôi...

...

Mình...

...

Mình muốn đc về nhà...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com