Truyen30h.Com

pondphuwin | túc duyên

chương 8: ngày em cưới vợ

Little_Julita

writer: Julita
300424

Lễ cưới được tổ chức sau ba tháng kể từ lần đầu Phổ Minh gặp Châu Bích Liên. Đây có lẽ là lễ cưới lớn nhất từ trước đến giờ ở trong làng. Trải qua ba lễ chính là dặm, hỏi và lễ cưới. Sau khi nhà gái nhận lễ dặm và quan trọng là tuổi tác của cô dâu và chú rể không kỵ nhau thì nhà Trần tiếp tục đưa sang nhà cô Châu lễ hỏi. Ngoài cha mẹ hai bên và người mai mối còn có Trần Phổ Minh cùng với đoàn người mâm quả, các mâm quả được phủ vải điều có thêu hình loan phụng được đặt trước bàn thờ như lời trình báo với tổ tiên. Người mai mối đại diện rót rượu và trình mâm quả với nhà cô Châu.

Sau khi tiếp nhận lễ vật và cho lui mâm quả vào nhà trong, Châu Bích Liên trong bộ áo dài thướt tha bước ra chào hỏi ông bà Hai. Cô Châu thẹn thùng nhìn Phổ Minh đang ở phía đối diện, giờ phút này họ đã chính thức trở thành dâu rể của đôi bên.

Trần Phổ Minh và Châu Bích Liên đứng cạnh nhau trước bàn thờ gia tiên, cùng thắp nhang bái lạy. Bà Hai Nhã và ông Đông nhìn nhau gật đầu rất hài lòng khi nghi lễ được diễn ra suôn sẻ. Ông Đông và vợ cũng thắp nhang và bái lạy tổ tiên, họ vô cùng hạnh phúc khi hoàn thành nhiệm vụ dưỡng dục đứa con gái duy nhất nên người, đến ngày thành thân và được gả vào chỗ lễ nghĩa, nề nếp gia phong trong xã hội.

Trước khi ra về, những lễ vật được nhà gái chia lại cho nhà trai một nửa để tỏ lòng quý mến và san sẻ niềm vui của hai họ. Những người bê tráp của hai họ đứng xếp hàng ngay ngắn trước cửa chính, đằng nhà gái đưa cho đằng nhà trai mâm quả với khăn điều đã được xếp đôi ngụ ý mâm quả đã được mở ra.

Ngay ngày hôm sau, đám tiệc đã diễn ra linh đình tại biệt phủ nhà họ Trần, kéo dài tận mấy ngày liền. Rất nhiều người được mời đến tham dự, bà con gần xa và người dân trong làng đều có mặt để chung vui với Phổ Minh và Bích Liên.

Trần Phổ Minh bận rộn với vai trò chú rể, ngày nào cũng tiếp khách từ bàn này đến bàn khác. Lê Nhã Phong là người làm trong nhà nên cũng tất bật sớm khuya, không lúc nào được ngơi tay, cả ngày có khi bận đến nỗi không kịp ăn gì. Vậy cho nên mấy ngày diễn ra tiệc cưới cả hắn và em không thể gặp mặt nhau.

Trước ngày em cùng với cha mẹ sang nhà Bích Liên, đêm đó ở trong phòng em buồn hiu hắt, chẳng buồn mở miệng. Nhã Phong đã miễn cưỡng nói lời chia tay với em, khỏi nói cũng biết đêm đó em khóc nhiều như thế nào.

Cái hôm rời khỏi nhà vào buổi sáng để qua nhà đằng gái, Trần Phổ Minh lưu luyến ngoảnh lại nhìn người yêu tha thiết như thể sẽ chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa. Còn Lê Nhã Phong lặng lẽ đi xuống nhà sau, không dám nhìn em dù chỉ một cái, không phải hắn thờ ơ với em mà là bởi hắn sợ mình không đành lòng để em đi.

Bà con họ hàng cũng như hàng xóm ai ai cũng chúc phúc cho đôi vợ chồng trẻ và hết lòng ngưỡng mộ cặp trai tài gái sắc. Trần Phổ Minh vừa tài giỏi, có ngoại hình bảnh bao, lại còn được đi học trên thành phố. Cô dâu Châu Bích Liên xinh đẹp tựa ngàn hoa, hiền lành và đảm đang, cô là một trong những người đẹp nổi tiếng khắp huyện, biết bao chàng trai đã phải lòng cô Châu mà không được cô chấp nhận.

Trái với không khí tưng bừng của ngày cưới, Trần Phổ Minh mang trong mình tâm trạng u uất khó tả. Em không thể tin được mình thật sự đã lấy vợ rồi, bây giờ em là chồng của người ta. Em tự hỏi mấy ngày qua Lê Nhã Phong có nhớ em không, có đau lòng chút nào khi nhìn thấy em lên xe hoa với người con gái khác không? Còn em vô cùng nhớ hắn, vô cùng đau đớn khi tình mình vỡ đôi.

...

Buổi tối trước ngày cuối cùng của bữa tiệc, Trần Phổ Minh đã lén lút đi tìm Lê Nhã Phong cho dù em biết rõ điều này là trái với phép tắc. Phổ Minh tìm kiếm khắp nơi ở trong nhà đến tận ngoài sân, đi qua bao nhiêu người ở khác, tìm người em thương trong đám đông nhốn nháo.

Trần Phổ Minh đi ra khu vườn phía sau nhà, ban đêm ở ngoài này tối ngòm. Cùng với ngọn đèn cầy sáng lờ mờ, em đã nhìn thấy bóng lưng của hắn. Sau bao ngày nhớ nhung da diết, em vội vàng đến gần ôm chầm lấy hắn từ phía sau khiến Nhã Phong giật bắn mình.

Em thỏ thẻ: "Anh làm gì ngoài này? Trốn ra đây khóc à?"

Nhã Phong chối phắt: "Anh không."

Hắn lén lau vội nước mắt. Phải, Phổ Minh đoán đúng rồi, hắn thật sự trốn việc ra đây để khóc vì quá đỗi đau lòng. Trong hoàn cảnh này dù có là người mạnh mẽ đến đâu cũng không thể kìm nén được.

Nhã Phong dứt khoát gỡ tay của em ra khỏi người mình, hắn nhìn sâu vào mắt em, giọng nghèn nghẹn: "Cậu chủ... Cậu đừng làm vậy, cậu đã có vợ rồi, làm như vậy là không nên."

Nói ra câu này hắn cũng buồn thắt ruột thắt gan, xém chút nữa hắn đã yếu đuối trước mặt em. Dưới ánh sáng le lói của cây nến, Nhã Phong thấy mắt em đỏ hoe.

Trần Phổ Minh không trách hắn, em biết hắn làm như vậy là vì muốn tốt cho em. Phổ Minh ngậm ngùi: "Em biết, nhưng em buồn lắm, em nhớ anh."

Nhã Phong cũng thương nhớ em lắm chứ, có đêm nào hắn ngủ yên được đâu. Hắn cứ tự tưởng tượng ra cảnh em nằm khóc trong phòng là tâm trạng là khổ sở, nặng nề. Lê Nhã Phong chẳng mạnh mẽ được như em, có nhớ cũng giấu trong lòng chứ nào dám thổ lộ ra ngoài như em đang thể hiện bây giờ.

Nhã Phong chầm chậm lướt qua em mà lòng quặn thắt. Điều hắn muốn là quay lại và ôm em thật chặt chứ không phải lạnh lùng bỏ đi như thế này.

Lê Nhã Phong nghe thấy phía sau có tiếng khóc nhỏ và ngắt quãng, hắn ngoảnh đầu lại, Trần Phổ Minh vẫn còn đứng đó, không nhúc nhích một li. Hắn có thể mường tượng được gương mặt mếu máo nhoe nhoét nước mắt nước mũi của em, trông đáng thương vô cùng.

Sau vài giây lưỡng lự, Lê Nhã Phong không thể cầm lòng mà gấp gáp đi đến chỗ của em, nhưng vẫn giữ một khoảng cách an toàn.

Phổ Minh gạt đi nước mắt: "Anh đi đi, cứ mặc em, anh ở đây em không thể..."

Chưa đợi em nói hết câu, Lê Nhã Phong đã ôm trọn lấy cơ thể của em, ngọn lửa tình yêu trong hắn bùng lên cháy bỏng thôi thúc hắn âu yếm em. Làm sao hắn có thể bỏ mặc em khốn khổ ở đây một mình, hắn sẽ đau lòng đến chết.

Bất chấp đúng sai, ưu tiên hàng đầu của Lê Nhã Phong chỉ có Trần Phổ Minh mà thôi, chỉ cần em rơi nước mắt thì hắn sẽ chấp nhận làm bất cứ điều gì.

Phổ Minh lại càng nức nở: "Anh ơi anh..."

Nhã Phong không đáp lại, hắn xoa đầu rồi hôn lên mái tóc em như một cách an ủi.

Em nấc lên từng đợt: "Em phải làm sao đây anh ơi? Em không muốn chia tay anh, em không muốn đâu."

Nhã Phong cố nén tiếng thở dài. Hắn phải làm sao mới có thể giúp em đây? Tiếc rằng em đem lòng yêu một kẻ hèn mọn ở tầng lớp thấp kém trong xã hội nên hắn không thể bảo vệ tình yêu của hai đứa.

Hắn mím môi: "Anh xin lỗi."

Mối tình đổ vỡ của cả hai đã tạo ra miểng chai sắc nhọn làm rỉ máu hai trái tim thật lòng yêu thương.

Phổ Minh thôi khóc, em ngước lên nhìn hắn không giấu được lo âu: "Liệu đây có phải cái ôm cuối của tụi mình không anh?"

Ngày mai là ngày cuối cùng của đám tiệc rồi, em sẽ không ngủ một mình nữa, đương nhiên cũng không phải ngủ với Lê Nhã Phong, mà là với vợ của em - Châu Bích Liên. Mẹ của em rất mong có cháu bồng nên sau khi kết thúc đám cưới loại "chuyện vợ chồng" đó bắt buộc phải có. Đến lúc đó, chuyện tình giữa em với hắn sẽ hoàn toàn chấm dứt.

Nhã Phong không có câu trả lời. Đúng thật đây sẽ là cái ôm cuối kết thúc cuộc tình của hai ta để em và vợ bình yên sống bên nhau như những cặp vợ chồng khác. Hắn vốn không nỡ buông tay, nhưng nếu hắn cứ ích kỷ thì chính hắn sẽ gây ra bất hạnh cho Phổ Minh.

Chuyện mình đành thôi vậy, vì hạnh phúc của em.

"Ừ em."

Trần Phổ Minh lắc đầu và bắt đầu khóc, tiếng nức nở của em khiến hắn đau nhói. Em sụt sùi: "Em không muốn... em..." Phổ Minh ngắc ngứ.

Lê Nhã Phong dịu dàng xoa lưng em: "Em đừng dính vào anh rồi tự làm khổ mình, chuyện của tụi mình đến đây là được rồi. Em sẽ có một gia đình hạnh phúc với vợ hiền, con ngoan."

Em đứng yên để hắn ôm mình, ước gì thời gian ngừng trôi để tình yêu này chảy mãi trong lồng ngực em.

Tiếng bước chân dậm lên lá khô kêu xào xạc từ xa vọng lại. Lê Nhã Phong vội buông em ra trong nỗi luyến tiếc, ánh mắt hắn đượm buồn.

"Anh ơi! Anh ở ngoài này hả?"

Là tiếng của Bích Liên.

Tiếng bước chân ngày một rõ hơn. Nhã Phong chạy trốn phía sau thân cây ở gần đó. Nếu cô Châu nhìn thấy hắn và em ở riêng với nhau ngoài này thế nào cũng sinh nghi.

Phổ Minh lúng túng xoay tới xoay lui, lòng nơm nớp lo sợ.

"Anh ở đây."

Bích Liên vui vẻ nắm tay chồng: "Anh đi đâu vậy? Em tìm anh rõ lâu."

Phổ Minh nhìn xuống đất, đáp: "Xin lỗi em. Chúng ta vào trong thôi ở ngoài này lâu không tốt." Em mỉm cười rồi dắt Bích Liên lên nhà. Trước khi đi em không quên ngoảnh lại nhìn về phía Nhã Phong đang trốn, rõ ràng là có người ở bên cạnh em nhưng em lại cảm thấy lẻ loi và trống vắng.

Trời tối nên Nhã Phong không thấy gì, đợi đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân nữa hắn mới từ từ lộ mặt.

Nhã Phong quay lại làm việc, hắn bị trách mắng vì tự ý bỏ đi trong lúc đang làm việc. Thế nhưng hắn chẳng thấy buồn, có bị mắng như thế nào cũng chẳng nhằm nhò gì. Hắn liếc mắt nhìn Phổ Minh và Bích Liên tay trong tay hòa thuận với nhau ở trước mặt bà Nhã, hắn nghe tim mình tan thành từng mảnh.

Buổi tối ngày hôm đó hắn và em đều trằn trọc không tài nào ngủ được. Trần Phổ Minh rấm rứt rên rỉ cả đêm, nước mắt nước mũi đầy mặt. Bình thường sẽ có Nhã Phong nằm kế bên dỗ em nín khóc và ru em ngủ, hắn sẽ dịu dàng lau nước mắt cho em và hôn lên đôi mắt sưng đỏ.

Lê Nhã Phong ngủ với mấy người hầu khác ở một phòng riêng, vì Phổ Minh cưới nên hắn không thể tiếp tục ở chung với em được nữa. Ngủ ở đây đông người, nết ngủ của bọn họ cũng rất xấu, đã vậy không có mùi thơm như em, chung quy lại là hắn nhớ em rất nhiều. Nhã Phong dùng hai tay kê đầu, hắn nhìn lên trần nhà, nghĩ ngợi về tương lai mù mịt của bản thân. Có lẽ hắn sẽ sống hoài trong tình yêu ở quá khứ và nỗi nhớ thương mãi không vơi.

TBC.

🧚 xin lỗi các tình yêu vì up chap trễ tại vì tui phải viết 2 fic cùng 1 lúc mà fic này flop quá nên tui ưu tiên bên kia hơn. Mọi người đọc thấy hay thì nhớ cmt ná để tui có động lực up chap mới 🌷💗

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com