Truyen30h.Com

PoohPavel | Let Me Be Yours

8

LinLin1800

Không biết mấy pà có bị gì không chứ wattpad của tui lúc nãy bị lỗi. Đang hừng hực khí thế gõ chữ tự nhiên lỗi ngang 😤 Chưa kịp lưu nên mất hẳn khúc cuối, phải lóc cóc gõ lại ʕ'• ᴥ•̥'ʔ
Tui định ngày mai mới đăng chap mới á, nhưng mà nghĩ lại phải nhanh nhanh hoàn thành fic này để triển fic khác nữa nên không thể lười ra chap được
٩( ᐛ )و

***

Pavel đã xuất viện được một tuần nhưng Pooh lại chưa từng xuất hiện trước mặt anh. Pavel sắp hết kiên nhẫn rồi.

Pavel trước đây vốn là người cô độc, anh đã quen với cuộc sống không có ai bên cạnh. Nhưng cách đây hơn một năm, bỗng nhiên có một cậu thanh niên mang theo nụ cười sáng lạng như ánh dương xuất hiện trong cuộc đời tẻ nhạt của anh. Lúc ấy Pooh là diễn viên trẻ vừa mới ký hợp đồng với công ty đã bị sắp xếp đi casting phim Pit Babe The Series cùng với Pavel. Khi đó hai ngươi vẫn chưa thân thiết với nhau, chỉ giữ mối quan hệ đồng nghiệp xã giao. Nhưng từ lúc công bố cả hai đều được nhận vai chính, vì để tăng cảm xúc lúc diễn, nhập vai tốt hơn nên Pavel và Pooh bắt buộc phải tiếp xúc với nhau nhiều, trò chuyện cũng nhiều hơn. Từ đó họ mới dần trở nên thân thiết rồi tiến tới mối quan hệ bạn tình lúc nào không hay.

Một năm nay, Pavel đã dần quen với việc luôn có cái đuôi bám riết theo mình. Pavel ở đâu, Pooh ở đó, luôn sát cạnh nhau như hình với bóng. Vậy mà từ hôm xảy ra tai nạn tới giờ, Pooh đã mười ngày không ở cạnh Pavel.

Pavel cảm thấy khó hiểu, không biết Pooh đang có ý gì. Đồ đạc vẫn còn nguyên, không hề dọn đi nhưng cũng chẳng xuất hiện bóng dáng đâu, cũng không để lại tin nhắn nào.

Nó đang định chơi trò chiến tranh lạnh với mình sao !

Pavel càng nghĩ càng bực, xen lẫn trong đó còn có chút tủi thân mà ngay cả chính anh cũng không nhận ra. Anh cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy. Anh biết Pooh đang rất bận rộn hoàn thành lịch trình nhưng chẳng lẽ lại không rảnh ra vài phút để liên lạc với anh sao.

Ở trong căn nhà quen thuộc của mình nhưng Pavel thấy trống vắng vô cùng. Mọi ngóc ngách trong như đang tái hiện lại cảnh trò chuyện, cười đùa của bọn họ. Đã chẳng còn bóng dáng người luôn nấu ăn và chăm sóc anh nữa. Bỗng nhiên, Pavel cảm thấy cô đơn vô cùng.

***

Lúc Pavel đang mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, đột nhiên tiếng mở cửa dưới nhà vang lên. Sau đó là từng nhịp bước chân chầm chậm bước lên tầng, đi tới cạnh giường.

" Em biết là anh chưa ngủ."

Pavel bật dậy, túm lại cái gối và ném thẳng vào mặt Pooh: " Mày còn quay về đây làm gì?"

Pooh để mặc chiếc gối đáp vào mặt mình: "Pavel, em xin lỗi."

" Mày là ai? Tao cho mày mười phút để giới thiệu bản thân và giải thích rõ lý do tại sao lại giấu diếm tao?"

" Anh biết tập đoàn Uni chứ?"

Pavel cảm thấy cái tên này rất quen, hình như đã nghe ở đâu đó. Anh với lấy chiếc điện thoại và kiểm tra xem tập đoàn đó ra sao. Những thông tin mà Pavel đang đọc được khiến anh bất ngờ. Đó là một tập đoàn khổng lồ, có ảnh hưởng đến nhiều lĩnh vực khác nhau, từ công nghệ, giáo dục, y tế, kim cương, đá quý và nhiều thứ khác nữa.

" Đây hình như là tập đoàn mà thằng Mike đang làm việc đúng không? Rồi sao?"

" Thật ra, em là người thừa kế của tập đoàn Uni. Chủ tịch hiện tại là ông nội của em. Ông có ba người con trai, bố em là con út của ông nội. Bác cả và bác hai đều có những người con alpha tài giỏi, xuất sắc. Trên em còn có chị cả alpha, anh hai là omega và anh ba aplha. Em là vừa là con út gia đình, vừa là đứa cháu ít tuổi nhất của ông nội. Ban đầu, em vẫn là alpha. Đáng lẽ việc thừa kế không bao giờ đến lượt em, cuộc sống của em sẽ diễn ra một cách êm đềm và tốt đẹp. Vốn dĩ nhiệm vụ của em là chỉ cần hoàn thành việc học, sau đó điều hành một công ty con nào đó và yên ổn sống tới hết đời. Vậy mà không ngờ vào năm 15 tuổi, em lại có kỳ phân hóa thứ hai và trở thành Enigma." - Pooh rầu rĩ kể: "Từ trước tới nay, việc thừa kế sẽ theo kiểu cha truyền con nối. Khi ông nội nghỉ hưu, bác cả sẽ kế nhiệm làm tân chủ tịch. Nhưng vào thời điểm em phân hóa thành Enigma, thì vị trí đó nghiễm nhiên được đặt lên người em. Từ xưa tới nay, enigma được định sẵn là không thể sống một cuộc đời tầm thường."

Pavel chỉ là một công dân bình thường, anh không thể hiểu được cuộc sống của những người danh gia vọng tộc sẽ như nào. Nhưng khi nghe Pooh kể chuyện, anh như cảm nhận được sự buồn phiền trong từng câu nói.

Pooh nói tiếp: "Sau khi phân hóa, ba đã đưa em ra nước ngoài để học tập. Trong những năm tháng ở bên đó, cuộc sống của em chỉ xoay quanh học và học. Em được dạy dỗ và đào tạo để trở thành một người thừa kế hoàn hảo, người lãnh đạo tài ba. Chỉ khi em hoàn thành xuất sắc tất cả các bài kiểm tra, đánh giá và khảo nghiệm của ông nội đưa ra, thì em mới được phép quay về nước." - Nói đoạn, Pooh nhìn Pavel say đắm: " Và rồi khi vừa trở về nước, em gặp được anh."

" Đừng nói là mày trúng tiếng sét ái tình với tao nha. " - Pavel liếc cậu.

" Đúng vậy ạ. Nói ra tuy có chút sến sẩm, nhưng ngay từ lúc nhìn thấy anh, em cảm thấy mình đã tìm được bạn đời định mệnh rồi." - Pooh tự tin thừa nhận

" Gớm lắm." - Pavel tỏ thái độ ghét bỏ, nhưng rồi dường như nghĩ tới điều gì, anh bắt đầu chất vấn: "Vậy tại sao mày lại phải giấu diếm điều đó với tao?"

" Em chỉ muốn chúng ta bên nhau một cách thoải mái thôi ạ."

Pavel không hài lòng với câu trả lời và bắt đầu trở nên gay gắt: " Là như vậy thật sao? Hay mày sợ tao biết mày là đại gia rồi sẽ bám riết lấy mày không nhả, sợ tao dòm ngó tới đống tiền nhà mày đúng không?"

" Anh Pavel, em chưa từng nghĩ vậy !"

" Tao đã từng hỏi mày có giấu tao điều gì không, tao đã cho mày cơ hội nói thật. Tại sao mày vẫn giấu tao? Nếu không phải tao nghe được mày và thằng bạn mày nói chuyện thì mày còn định giấu diếm tao tới bao giờ hả?"

Pooh vội vàng giải thích: "Xin anh đừng xuyên tạc ý em. Có thể anh không hiểu nhưng nếu mọi người xung quanh biết được thân phận thật sự của em thì cuộc sống của chúng ta không thể yên ổn ở cạnh nhau. Em thì không sao, dù có chuyện gì em cũng vẫn dễ dàng ứng phó nhưng em không hề muốn cuộc sống anh bị xáo trộn vì em được. Em thật sự thích anh và không muốn anh gặp bất cứ phiền lòng nào."

Nghe từng lời giải thích chân thành từ Pooh, lòng Pavel đã có chút dịu lại. Thật sự điều khiến Pavel tức giận những ngày qua là việc Pooh không thành thật với anh. Nhưng bây giờ cậu đã thành thật khai báo hết mọi chuyện, anh cũng không cần phải tỏ ra gắt gỏng nữa.
Pavel không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn vào mắt Pooh.

Pooh nhìn qua là biết, Pavel đã nguôi ngoai rồi, không còn giận dỗi nhiều  nữa. Nhưng cậu thừa hiểu tính nết của Pavel, anh sẽ không bao giờ chủ động làm hòa. Vì thế việc tiếp theo cần phải làm là Pooh phải nhẹ nhàng dỗ dành, xoa xịu con mèo đang xù lông này.

Pooh lân la ngồi lên giường, nắm lấy tay Pavel và nói bằng giọng điệu tủi thân: "Pavel, những ngày qua em thật sự đau lòng ạ. Anh không biết lúc nhìn thấy xe anh đâm sầm vào cái thân cây to đó, em đã hoảng sợ tới mức nào đâu. Bây giờ nghĩ lại mà em vẫn còn thấy sợ nè. Cái cảm giác ấy, trải nghiệm một lần là đủ rồi, em không muốn anh bị thương một lần nào nữa."

" Bớt múa mồm. Nếu đau lòng thì tại sao từ lúc tao ở viện cho tới hôm nay đã mười ngày rồi mà mày có thèm vào ngó xem tao đang sống hay chết rồi đâu." - Pavel hất tay Pooh ra.

Pooh thành khẩn khai nhận: " Ban ngày em bận tham dự các sự kiện và hoàn thành những hoạt động riêng, còn buổi tối thì em tới chỗ Mike để cùng với anh ấy xử lý công việc của tập đoàn."

Rồi cậu lại len lén cầm tay Pavel tiếp: " Với lại đêm nào em cũng vào thăm anh, nhưng chỉ dám đứng ngoài cửa nhìn vào thôi ạ. Ngày nào cũng chạy tới chạy lui làm em mệt mỏi vô cùng, em chỉ muốn được ôm Pavel vào lòng để sạc pin thôi nhưng em biết anh đang giận nên em không dám."

" Tao không phải như bọn con gái mà giận với chả dỗi." - Pavel lườm nguýt một cái thật sắc rồi vùng vằng nằm xuống, đắp chăn đi ngủ.

Vậy đó, Pooh biết mình thành công dỗ dành con mèo đanh đá này rồi. Cậu nhanh chóng cởi phăng đôi tất, ném chúng xuống sàn rồi chui vào chăn cùng. Đâu phải chỉ dỗ là xong, còn phải vuốt ve lông mèo nữa thì mới êm chuyện được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com