Truyen30h.Com

Poohpavel One Shot Cau Chuyen Nho Ve Poohpavel

Két

Tiếng mở cửa nhẹ nhàng vang lên, mặc dù người mở nó đã nhẹ nhàng hết sức nhưng có vẻ không ăn thua. Bước vào nhà, thấy đèn đã tắt, nỗi sợ hãi và lo lắng đã vơi đi một phần

"Chắc ẻm đang ngủ nhỉ?" Pavel nghĩ thầm

"Anh làm gì mà rón rén như ăn trộm vậy?" Âm thanh lạnh lùng phát ra từ chiếc ghế sofa gần đó khiến Pavel giật mình ngoảnh lại

"Pooh..." Trên ghế là hình ảnh Pooh đang ngồi khoanh nhìn chằm chằm về phía anh với ánh mắt lo lắng xen lẫn tức giận

"Anh lại trốn đi bar?"

"Anh...anh xin lỗi, tại bọn kia rủ ghê quá, anh không từ chối được"

"Và anh lại tiếp tục trốn đi mà không hề xin phép em? Anh có biết là bây giờ mấy giờ rồi không hả?" Pavel biết, hiện đã 2 giờ sáng rồi, anh biết là anh sai nên nhẹ nhàng lại gần Pooh

"Pooh, anh xin lỗi, anh sai rồi, đây là lần cuối đó" Pavel cầm tay Pooh lắc nhẹ nhẹ làm nũng, hi vọng Pooh sẽ bớt giận. Nhưng không, Pooh giật tay mình ra, hành động này khiến Pavel hơi hoảng

"Lần cuối? Lần cuối của anh là bao nhiêu rồi? Anh bỏ đi không một lời gì hết, em nhắn anh không đọc, gọi cũng không nghe. Anh có biết em sợ như nào không hả Pavel?" Pooh hơi lớn tiếng

"Anh...."

"Em đã nói anh muốn gì cũng được, em sẽ cho, nhưng em chỉ mong anh đừng đi chơi đêm, đặc biệt là mấy quán như thế thôi mà. Sao anh không bao giờ nghe lời em"

"Cũng do em mà. Em suốt ngày đi làm đi làm, không chơi với anh, em cũng không cho anh đi làm luôn. Anh chán thì có gì là sai sao? Giờ bạn bè rủ đi chơi, anh đồng ý là chuyện đương nhiên "

"Bạn bè rủ đi bar là anh đi liền luôn hả? Em nghe kể hết rồi, anh lên đó kêu gái đến phục vụ mình đủ thứ. Anh hứng tình lắm chứ gì? Không khéo đi vài lần nữa lại vác cái bụng bầu về"

"POOH!"

"Anh tức giận cái gì, em nói sai sao?

"Em đừng có suy nghĩ xấu xa như thế rồi áp lên người anh. Em cũng biết anh không thích con gái mà Pooh" Anh biết anh sai nhưng sao cậu có thể nói anh như thế chứ

"À em quên, thế chắc anh đó kiếm được vài anh rồi nhỉ. Chắc người ta thoả mãn anh lắm mới khiến anh 3 ngày lại đi 1 lần"

"Pooh, em quá đáng lắm rồi đấy, em có biết mình vừa nói cái gì không hả?Nếu em không tin tưởng anh đến thế thì chia tay luôn đi" Sau khi nói xong, anh mới hoảng hồn, anh mới nói "chia tay" sao, không, chỉ do anh giận quá thôi. Ngước mặt lên nhìn Pooh, ánh mắt cậu nãy vừa tức giận giờ đã xuất hiện vài giọt nước mắt.

"Pooh, anh..."

"Nếu đó là điều anh muốn thì em không níu giữ nữa. Anh đi tắm đi, em có pha nước gừng cho anh rồi đó" Nói xong cậu liền chạy ra khỏi nhà

"Khoan đã Pooh" Pavel muốn đuổi theo nhưng do trong người vẫn còn men rượu, khiến đầu óc anh không được tỉnh táo. Anh sợ nhóc con đó sẽ nghĩ lung tung mất. Với cả buổi đêm rất lạnh mà cậu chỉ mặc một chiếc áo phông rồi chạy ra ngoài, cậu sẽ cảm mất

Không nghĩ gì nhiều, anh mặc kệ men vẫn còn trong người, cố lếch xác uống nước gừng Pooh đã pha rồi lấy tạm cái áo khoác chạy xuống nhà tìm Pooh. Chắc cậu vẫn chưa đi đâu xa
..............

Mệt quá

Anh đã chạy khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy cậu đâu hết. Gọi điện thoại thì cậu lại tắt máy, nhắn cũng không đọc. Hình như cậu chặn số của anh luôn rồi

Anh đành lủi thủi về nhà, trên bếp vẫn còn 1 cốc nước gừng nữa, vào phòng tắm thì thấy nước đã được pha đủ ấm. Thằng nhóc này có vẻ biết được rõ mấy giờ anh về. Anh mở tủ lạnh ra thì bất ngờ, có nhiều thức ăn trong này, để ý thì thấy toàn những đồ ăn dùng để nhúng lẩu. Nhìn đống đồ ăn, anh đau lòng lắm. Chắc cún nhà anh vẫn chưa ăn gì hết, nghĩ đến những chuyện xảy ra vừa rồi, anh hối hận vô cùng

Nhưng Pooh có thể đi đâu được chứ. Với cả mới có mấy phút, sao thằng nhóc chạy nhanh như thế được. Anh nghĩ cậu trốn ở đâu đó nhưng anh tìm khắp mọi ngóc ngách cũng không thấy. Anh sợ, sợ cậu sẽ gặp chuyện gì đó

....
pavel
Pooh, em đang ở đâu
Anh xin lỗi, anh sai rồi
Anh không nên đi chơi về
muộn, làm em lo lắng
Anh hứa sẽ ko đi nữa nên là
em về đi mà, đêm rồi
Hức, Poohh, anh xin lỗi mà
em về đi, anh sợ ở 1 mình

*Đã xem*

Em xem thì trả lời anh đi Pooh
Em đừng im lặng vậy mà, anh sợ

Thấy Pooh im lặng như thế, anh sợ lắm, thằng nhóc này dù có giận như thế nào nhưng nếu anh nhắn, dù không trả lời thì thằng bé sẽ thả icon gì đó, nhưng giờ im lặng tuyệt đối luôn.
-------------------------
Đã gần 1 tuần rồi, anh không thấy cậu đâu hết. Hỏi bạn bè cậu cũng không ai biết cậu đang ở đâu. Pavel ngồi co lại 1 mình trên ghế, nhìn chằm chằm vào điện thoại, cụ thể là phần chat giữa anh và Pooh. Toàn bộ tin nhắn từ hôm xảy ra chuyện đến giờ đều nằm ở bên phải. Pooh cũng không xem tin nhắn anh nữa. Đồ ăn trên bàn dư rất nhiều. Là của Pooh mua, cậu đã mua và nhờ người giao đến cho anh. Anh sợ, cũng rất hối hận, nghĩ đến tối hôm đó anh lại khóc. Và tất cả những hình ảnh đều được Pooh chứng kiến qua camera nhỏ.

"Lại khóc nữa rồi. Phạt như vậy chắc đủ rồi nhỉ"
Pooh nghĩ thầm. Lúc biết tin Pavel lại trốn đi bar, cậu đã mua một camera nhỏ để theo dõi anh. Cậu tính phạt anh lâu hơn cơ, nhưng nhìn người mình yêu khóc hoài như vậy. Cậu cũng không nỡ. Nhanh chóng dọn phòng rồi về với anh thôi. Trên đường về cậu cũng ghé qua mua ít cháo cho anh.
-----------------------------------
Pavel ngồi trên ghế, căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng từ đèn phòng khách. Đang khóc thì anh nghe thấy tiếng mở cửa và bật đèn lên

"Pooh!" Thấy cậu bước vào nhà, anh chạy thật nhanh lại ôm cậu, vừa ôm vừa khóc

"Hức Pooh, em đã hức đi đâu vậy hả" Pavel khóc càng ngày càng to. Pooh nhẹ nhàng bế anh lên rồi vào phòng, để anh ngồi lên đùi mình.

"Nín đi. Em về đây lấy quần áo của mình thôi. Anh lớn rồi đó, đừng khóc nữa" Cậu đã tha thứ cho anh rồi nhưng nhìn anh như này, trong lòng tự nhiên muốn trêu ghẹo

"hức, em lấy quần áo làm gì, em định đi đâu"

"Thì anh nói chia tay mà, quần áo đồ đạc của em vẫn ở đây. Dù có chia tay nhưng anh cũng nên để em lấy lại đồ mình chứ. Giờ anh dậy đi, em lấy đồ xong rồi đi luôn, không lâu đâu"

"Không! Không cho đi đâu hết. Anh xin lỗi, không chia tay đâu. Em phải ở đây với anh" Pavel nghe thế liền ôm chặt Pooh, vùi mặt vào vai Pooh khóc nức nở
"Làm ơn đi Pooh, anh biết anh sai rồi, em đừng bỏ anh mà, làm ơn" Người Pavel run lên từng đợt

"Ngoan nào, đừng khóc nữa. Em trêu anh thôi, em không bỏ anh đâu. Peow Peow ngoan nhá, PuPu thương nà" Pooh nhẹ nhàng xoa đầu và lưng anh. Trêu vậy đủ rồi, mèo nhỏ của cậu cũng biết lỗi rồi.

"Em còn dám trêu anh"

"Em xin lỗi, nên anh đừng khóc nữa nha. Tất cả là lỗi do em, em không quan tâm đến, cứ lo mải mê làm việc, là em sai. Đêm đó em có hơi nóng giận nên nói những điều xúc phạm đến anh. Em xin lỗi. Anh đừng giận em nha"

"Không giận, anh biết em lo cho anh nên mới nói như thế. Anh xin lỗi, đáng lẽ anh không nên đến những nơi như thế. Anh xin lỗi Pooh" Pavel lắc đầu kịch liệt khi Pooh nhận toàn bộ lỗi sai về mình

"Vậy huề nhé?"

Pavel khẽ gật đầu.

"Nào, quay mặt lại đây, em muốn thấy mặt anh" Poohh nhẹ nhàng đưa mặt anh ra khỏi cổ mình, anh gầy đi nhiều rồi. Do ăn ít quá mà
"

Anh nhìn xem, gầy đi nhiều rồi này, gầy như vậy sao em ôm đã được. Anh không ăn uống mấy ngày rồi, khai thật đi" Pooh biết rõ vì cậu luôn theo dõi anh, nhưng cậu vẫn muốn nghe từ chính miệng anh cơ

"Anh ăn đủ bữa mà, chỉ là ăn ít thôi"

"Sao lại ăn ít, em có nhờ người giao đồ ăn cho anh rồi mà, sao không ăn hết"

"Hong muốn ăn"

"Anh cứ như này mãi thì em giận là đúng rồi còn gì"

"Hongggg, anh hứa từ giờ sẽ ngoan, nghe lời em mà, đừng giận. Nha, nha, PuPu" Pavel vừa nói vừa cầm tay cậu đưa lên mặt mình, giọng làm nũng

"Sao anh có thể dễ thương đến mức này"

"Pooh ơi, Puiuoi"

"Dạ?"

"Peow Peow đói rùiii"

"Ra ngoài ăn cháo nhá"

"Hong, hong đi nổi, chân anh tê cứng luôn rồi. Pooh đút cho anh ăn đi"

Ngắn gọn là muốn cậu đút chứ gì

Pooh đứng dậy ra lấy cháo,cắt một ít hoa quả, pha ít sữa rồi mang vào phòng

"Nhiều món vậy, ăn sao hết?"

"Phải ăn hết ạ, em phải vỗ béo lại anh thôi"

"Ăn hong nổi đâuu"

"Cũng phải ăn. Không ăn là em đè anh ra đấy, đến lúc đó là toàn thân tê luôn chứ không chỉ mỗi chân thôi đâu"

Pavel nghe xong liền ngồi im để cậu đút hết đống thức ăn kia. Pavel từng trải qua cảm giác toàn thân đau nhức đến nỗi không dậy được rồi.

"Pooh không ăn hả?"

"Tí em ăn sau, anh ăn trước đi" Đồ ăn đang ngay trước mặt cậu mà, đợi anh ăn xong rồi cậu sẽ ăn. Mà ăn gì thì chưa biết
.....
"ah...ư pooh, nhẹ-nhẹ một chút, nhanh ức nhanh quá rồi" tiếng rên rỉ ing ỏi vang lên khắp phòng, tiếng bạch bạch vang liên hồi khiến người nghe bất giác đỏ mặt

"Thả lỏng một chút đi, em chưa vào hết đâu" Càng nói cậu càng dập mạnh hơn, muốn mang toàn bộ tính khí vào trong anh

"K-không, sâu quá rồi, không vào được thêm nữa đâu" Pavel muốn thoát khỏi cậu nhưng không thể, chân anh hiện đang bắt chéo lên cổ cậu giơ lên cao, tay cũng bị cậu giữ chặt

"A! Pooh, đ-đừng mà, sâu quá hic, ah ư d-d-dừng lại, s-sướng, chịu không nổi"

"Sẽ nổi, anh không cần lo, thời gian còn dài, cứ từ từ tận hưởng"
Đêm đó, Pavel đã bị hành đến gần sáng. Và đúng như dự đoán, anh hiện tại nằm liệt giường luôn rồi, dậy không nổi. Thằng nhóc đó toàn chơi những tư thế oái oăm, mỏi chết anh rồi.
----------------------------------------------------------------------------
Bộ này chỉ để tui giải toả mấy cái ý tưởng nhàm chán của tui hoi. Mọi người đọc vui vẻ nha, văn phong tui không được tốt lắm. Hi vọng mọi người không chê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com