Truyen30h.Com

[Q2] Quỷ Hôn - Phù Hoa

322

anhanhxinh123

Trần Dương không có ý định trả phòng, có lẽ là muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa. Anh ta đưa chúng tôi đến cửa khách sạn, xong cũng trực tiếp đi vào trong xe ô tô. Anh ta ngồi ở ghế sau cùng với tôi, nhưng suốt cả đường đi cả hai chúng tôi đều không ai mở miệng nói một câu nào.Trương Hào ngồi ở phía trước. Tôi cả đêm không ngủ, ngồi dựa vào cửa xe, cơn buồn ngủ thoáng chốc ập đến.

Trong mơ mơ màng màng tôi nghe thấy giọng nói của Trương Hào. Tôi lặng lẽ mở mắt ra, thấy anh ta đang quay đầu lại, hướng về phía Trần Dương mà nói: "Sư phụ, người đã bận rộn cả đêm qua rồi, hôm nay người nên nghỉ ngơi cho thật tốt!

Trần Dương vẫy vẫy tay, nói: "Không cần nghỉ ngơi, thời gian không chờ đợi ai, tìm được người đó trước đã rồi lại nói."

Tối hôm qua, Trần Dương bận nhiều việc? Anh ta thì có việc gì mà bận? Chẳng lẽ là chuyện sinh hoạt của chị em nhà họ Dương? Ừ, cũng có khả năng này, hai con quỷ nhỏ kia quả thực làm người khác sợ hãi, đặc biệt là cô chị gái. Nội tâm và lòng can đảm thực sự rất lớn, mới mười bảy tuổi đã biết rõ cách giết người, nhưng đến lúc trưởng thành còn cao đến đâu.

Ai, có điều hai đứa trẻ này đều là hàng bị nhắm trúng. Đã có người nhỏ, dĩ nhiên người lớn sẽ không bị tổn thương. Nhất là trong hai đứa trẻ có một đứa là bé trai. Tại đất nước cổ xưa này, có lịch sử hơn 5000 năm, đàn ông chính là trời! Nếu trong lòng của cha mẹ có sự thiên vị một chút, người lớn càng không có đường sống. Khó trách Dương Huyên lại cực đoan như vậy.

Nhưng cô gái nhỏ này cũng thật là độc ác, lại muốn hại chết em trai của mình để giành lấy tình yêu thương của cha mẹ, vậy mà kết quả lại thành ra tự làm tổn thương tới chính mình. Chuyện này thật đáng để coi trọng, hơn nữa nội tâm của cả hai đứa trẻ đều có vấn đề nên càng tuyệt đối không thể bỏ qua, về sau, tôi cũng nhất định phải nhớ kỹ mới được.

Không bao lâu sau, chúng tôi đã đến được nơi cần đến. Một toà nhà văn phòng với các thông số kỹ thuật trông khá hấp dẫn. Cũng không biết Trần Dương muốn tới chỗ như thế này để làm gì? Nếu là muốn tìm đồ khắc ký hiệu hình con rùa thì không vấn đề gì. Nhưng giả dụ không phải, vậy tôi suốt ngày đi theo phía sau anh ta chẳng phải là vô ích?

Tôi đuổi kịp Trần Dương, nhịn không được tò mò mà hỏi: "Chúng ta là đến tìm món đồ khắc ký hiệu con rùa phải không? Anh có biết người giúp Dương Mạch sống tiếp là ai không? Ngoài anh và lão già chết tiệt kia thì còn có ai mà không sợ chết lại dám nghịch thiên?"

Trần Dương dừng bước lại, lườm tôi một cái rồi nói: "Cô cảm thấy là ai? Ngoại trừ Vệ Tử Hư, ai có thể có lá gan lớn như vậy, anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ là muốn tìm một người đệ tử, Dương Mạch lại được anh ta coi trọng, nếu không cô nghĩ xem ai có thể đánh gãy tay tôi?

Chậc chậc chậc! Nhìn mặt anh ta tràn đầy đau buồn và phẫn nộ, cũng đúng thôi, dù sao Trần Dương cũng coi như là nhân vật truyền kỳ, lần đi Nam Sơn này lại bị đánh cho gẫy tay, tuy vẫn bảo vệ được mạng, nhưng xong lại phải vì Vệ Tử Hư mà bận rộn, việc này quả thực đầy xấu hổ.

Nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy tò mò hơn về Vệ Tử Hư. Người này kiếp trước làm tiên, sau khi chết lại bị giam bên trong tháp Phù Đồ ở Quỷ giới, theo như anh ta nói thì anh ta muốn đi ra cũng là việc dễ dàng, nhưng hiện tại không có việc gì lại nghịch thiên mà ra, chỉ vì ở trong đó quá nhàm chán. Nếu nói người này hiếm thấy thì không quá, nhưng làm tôi hứng thú không phải cái này mà là rốt cuộc anh ta nguy hiểm đến mức nào?"

Chúng tôi trực tiếp đi thang máy lên thẳng tầng hai tám, thỉnh thoảng có dừng ở một vài điểm nhưng là cũng không có thấy ai đi vào, tôi còn nhiều lần nghe được tiếng nói thang máy chật chội và vân vân... khiến cho lòng tôi cảm thấy rối rắm.

Kỳ lạ là, trong thang máy rõ ràng chỉ có ba người chúng tôi, đến quỷ cũng không có thì làm sao có thể chật chội...! Mắt tôi có thể nhìn được cả những thứ mà người thường không thấy được, vậy nên tôi biết rõ trong thang máy không có quỷ, nghĩ tới nghĩ lui chắc chắn là do Trần Dương giở trò quỷ.

Quả nhiên, vừa hỏi Trần Dương lập tức thừa nhận, lý do của anh ta cũng tương đối đơn giản, chỉ là chán ghét nhiều người chen tới chen lui rất phiền toái, xong cũng không nói gì khác.

Của thang máy vừa mở ra, tôi liền ngửi thấy mùi đàn hương, mùi này cùng với mùi hương ở chùa chiền không khác biệt cho lắm. Không biết ở đây đang làm cái gì mà lại có mùi hương nồng như vậy.

Theo Trần Dương đi ra ngoài mới biết, hoá ra đây là nơi xem bói, hay như người bình thường hay nói là quẻ quán.

Tôi không tin Trần Dương đến đây chỉ để xem tướng số, bởi vì anh ta cũng là một đạo sĩ, xem tướng số chỉ là chuyện nhỏ. Vậy anh ta đến đây để làm gì?

Người đón tiếp ở đại sảnh đưa chúng tôi vào trong phòng khách, có người đưa nước trà tới, tôi ngồi ở trên ghế sofa xem xét xung quanh. Trên tường treo rất nhiều các bức tranh Tiên Đồ, trong đó đặc biệt nhất là bước tranh tu sĩ với mái tóc bạc trắng cùng áo đạo sĩ trôi nổi, nhìn từ xa trông thật bình thường nhưng cũng khá thú vị.

Có một lư hương đặt ở góc phòng khách khiến người ta cảm thấy rất thoải mái. Ở ngoài đại sảnh, người phụ nữ xinh đẹp như hoa, mặc trang phục làm việc, dáng vẻ tươi cười rất có duyên, giọng nói dịu dàng giống như đã từng trải qua huấn luyện. Đầu năm nay, mọi cây gậy thần cũng muốn có quy cách như vậy, thời đại biến hoá, các ngành sản xuất cũng đều chính quy hoá.

Sau khi hết bận, cô gái xinh đẹp ngồi xuống một bên, tao nhã giơ đôi chân dài lên, dịu dàng hỏi: "Mấy vị hẳn là lần đầu tiên tới đây. Đại sư đang tiếp khách, bây giờ không tiện để gặp các người. Nhưng mọi người có thể cho tôi tiết mục đích đi tới nơi đây không? Muốn hỏi chút gì đó ư? Sắp xếp lại chút nhu cầu của các người cho tốt, tôi có thể phản hồi với đại sư."

Trần Dương chưa từng nhìn người phụ nữ này một lần. Anh ta nhìn chằm chằm vào chén trà, lạnh lùng nói: "Tìm người! Tôi muốn mời đại sư thay tôi tìm người, giúp tôi tính một quẻ để nhìn xem người tôi muốn tìm đang ở nơi nào. Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần có thể thay tôi tìm được người cho dù giá cao tôi vẫn trả được."

Cô gái xinh đẹp nghe xong lời này lập tức bật cười, mở rộng tầm mắt. Đặc biệt là khi Trần Dương nói không liên quan đến giá cả bao nhiêu, đôi mắt đẹp của cô ấy chỉ nhìn chằm chằm theo dõi anh ta. Trong đôi mắt ấy mang theo một chút ý tứ hàm xúc. Người ngoài cuộc như đứng xem như chúng tôi cũng thấy rõ ràng cô gái xinh đẹp này đang suy nghĩ gì.

Đương nhiên rồi, Trần Tú Tài lớn lên vốn đã có khuôn mặt tiểu bạch kiểm lại có tính tình cao ngạo lạnh lùng của Trần Dương cộng thêm nhiều tiền lại còn trẻ. Khuôn phép quý tộc này vừa bị bày ra rất nhanh đã phát huy tác dụng vô cùng. Không có người phụ nữ nào không bị cái tính cách đầy quyến rũ này của anh ta hấp dẫn.

Cô gái xinh đẹp kia vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp, hợp ý của hợp ý những vẫn chưa nhớ ra chức trách của mình, ghi chép xong thì đứng dậy nói: " Tình hình của mấy vị tôi đã hiểu rõ, mời mọi người chờ ở nơi đây một chút. Sau đó tôi sẽ sắp xếp thay các người, nhìn xem bên kia đại sư còn bao nhiêu lâu mới hết bận, xin chờ một chút."

Trần Dương không trả lời người phụ nữ kia. Trương Hào ở bên cạnh đáp lại, không ai rời khỏi nơi này.

Mấy phút sau trong phòng có một người phụ nữ béo bước ra, trên mặt bà ta đeo một bông sen, mỉm cười như một đoá hoa, hẳn là vấn đề đã được giải quyết.

Tôi nhìn chiếc túi trong tay người phụ nữ béo. Thật khủng khiếp, chỉ một cái túi xách nhỏ mà giá trị tới chục triệu, đúng là người có tiền!

Sau khi thu dọn trong phòng xong, cô gái xinh đẹp bước ra mời chúng tôi vào.

Bên trong phòng rộng rãi sạch sẽ, trang trí đơn giản nhưng không mất đi sự tinh tế. Vật trang trí được để vô cùng có phong cách. Khắp nơi thể hiện rất rõ ràng sở thích cá nhân của đại sư. Nhưng theo như tôi thấy, vị đại sư này có vẻ là một người thích lên giọng.

Giữa ban ngày, HIA kéo chiếc rèm trong phòng, ánh sáng cũng không nhiều. Trong phòng có một màn che, người với tư cách là đại sư đang ngồi phía sau màn che ấy. Vốn không nhìn được mặt của người đó, chỉ có thể dựa vào ánh sáng yếu ớt thấy được một bóng người mà thôi. Người đó hẳn là đang ngồi. Không biết có phải muốn làm nổi bật cảm giác thần bí hơn không mà trong căn phòng chỉ có một ngọn nến, không bật đèn.

Trần Dương bảo chúng tôi ngồi chờ trên ghế sofa rồi tự mình bước đến chiếc ghế gần màn che.

Chờ sau khi tất cả chúng tôi đều ngồi xuống, từ sau màn che truyền đến một giọng nói còn khá trẻ, tôi vẫn thích giọng nam trầm hơn. "Người đến là ai?"

"Trần Dương!"

Tôi và Trương Hào đều không lên tiếng, chúng tôi vốn là người cùng đi vào. Lúc này đây không đến lượt chúng tôi mở miệng.

Tôi nhìn chằm chằm vào bóng dáng phía sau màn che, nghĩ thầm, nếu người này tính toán chuẩn sau này tôi sẽ chuồn êm đến tìm để hắn xem giúp tôi. Tôi cũng là một người bình thường, cũng ôm chờ mong, sự tò mò với tương lai. Chẳng qua tôi cảm giác người này còn hơi trẻ tuổi, nghe âm thanh cảm thấy cũng không lớn hơn Trần Dương, không biết hắn có đáng tin hay không!

Đại sư nghe xong cái tên này, một lúc lâu sau không nói chuyện. Sau đó Trần Dương hỏi thêm: "Thế nào? Tính không ra hay không dám tính?"

"Không phải vậy! Chỉ là cái tên này có chút quen tai, tôi đã từng nghe qua một cái tên như vậy! Ngài Trần, xin vui lòng tên người mà ngài cần tìm lên cái bàn trước mắt, dùng ngón tay viết là được."

Trần Dương viết một cái tên lên bàn, phía sau màn che lại không có động tĩnh gì. Tôi nghĩ thầm, hiệu suất làm việc của vị đại sư này cũng quá thấp!

Đợi một lúc, đại sư bước ra từ phía sau màn che, vóc dáng hắn rất cao, khoảng chừng 1m8. Hắn mặc một chiếc áo đạo sĩ khiến dáng người càng cao hơn! Cả người trông cũng rất trắng, sạch, vừa nhìn biết ngay là người thông minh, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tính toán, trông không giống như xem bói mà giống người làm ăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com