Truyen30h.Com

•𝙈𝙞𝙣𝙮𝙪𝙣• save me

Chap cuối

ciara__hk

Mingi giật mình thức giấc.

Hắn chớp mắt vài cái, cố gắng định hình chuyện gì đang xảy ra trước khi nghe thấy tiếng rên nhẹ ngay bên cạnh.

"Yunho, Yunho à, dậy đi!" Mingi chưa kịp nói hết đã rít lên vì cánh tay của Yunho đập thẳng vào mặt hắn.

Mingi nhẹ nhàng ghìm lấy cánh tay đang khua khoắng lung tung của Yunho, hắn cúi xuống đặt lên trán anh một nụ hôn. Mingi để pheromone của hắn hòa với mùi hương của anh trong khi thì thầm những lời trấn an với omega của hắn.

"Thức dậy đi mà, cậu an toàn rồi. Có tớ ở đây rồi."

Sau 10 phút thì thầm, cuối cùng thì Yunho cũng bình tĩnh lại.

Mingi luồn các ngón tay của hắn vào tóc của Yunho cho đến khi anh cựa quậy rồi mở mắt ra. Hắn vuốt ve mái tóc của anh rồi lặng lẽ quan sát, chờ đợi anh nhận thức được, không gây áp lực cho anh.

"Mingi?" Yunho lầm bầm, sau khi nhận thức được xung quanh, anh phát hiện mình đang nằm trên người Mingi. Hắn khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ tóc anh.

"Yunho..." Mingi hơi nghiêng đầu, anh liền choàng tay qua cổ hắn.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Cậu lại gặp ác mộng rồi."

Yunho nhìn thấy vết đỏ trên mặt hắn.

"Tớ có làm đau cậu sao? Tớ xin lỗi." mắt Yunho đỏ hoe, anh lại sắp khóc rồi.

Song Mingi - người đã quen với sự bộc phát này kể từ một tháng trước mỗi khi Yunho tỉnh dậy sau cơn ác mộng và phát hiện anh đã làm đau alpha của mình - vuốt ve khuôn mặt của Yunho và lau đi những giọt nước mắt trên má của anh.

"Không sao, không sao. Tớ đã nói với cậu rằng đó không phải là lỗi của cậu rồi mà."

"Nhưng tớ vẫn làm đau cậu mà... tớ thật tồi tệ..."

Hắn khẽ thở dài trước câu nói của anh.

"Không phải đâu mà, cậu không tệ. Cậu đã bị tổn thương mà, điều đó không khiến cậu trở thành một omega tồi tệ. Cậu thực sự đã làm rất tốt. Tớ chỉ mất 10 phút để khiến cậu tỉnh dậy. Có nghĩa là cậu đang dần khỏe hơn." Mingi vừa nói vừa vuốt nhẹ một bên má của Yunho trước khi ghé vào và hôn lên chiếc mũi đang sụt sịt của anh.

"Tớ không tệ đúng chứ?"

"Ừm, cậu không tệ đâu mà."

"Được rồi... hình như cậu nói đúng, vì cơn ác mộng của tớ không tệ như đêm hôm qua..."

Mingi híp mắt cười với Yunho, điều này thực sự có nghĩa là anh đang trở nên khỏe hơn.

"Vậy là cậu sẽ được về nhà sớm thôi, Yunho à." Mingi khúc khích.

[Hồi tưởng về ngày hôm qua]

"Mingi? Chúng ta có thể về nhà không? Tớ không muốn ở đây nữa." Yunho bĩu môi, anh ngồi trên giường nghịch ngón tay của mình. Mingi đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

"Tớ không biết nữa. Bác sĩ nói với tớ rằng cậu vẫn cần một thời gian để hồi phục hoàn toàn, và tốt nhất là cậu nên ở lại đây để họ có thể chăm sóc cho cậu đúng cách..." Mingi giải thích, môi Yunho càng bĩu ra nhiều hơn.

"Tớ không thích ở đây. Căn phòng này quá nhỏ và nhạt nhẽo. Nó... cảm giác như tớ đang trở lại căn phòng nơi họ..." Yunho lí nhí, anh không thể tiếp tục nữa. Mingi đã hiểu ý của anh, hắn kéo anh lại gần hơn rồi nhẹ nhàng ôm lấy, hôn lên trán anh.

"Tớ không muốn ở đây. Tớ không thể chữa trị nốt ở nhà sao? Vết thương của tớ cũng không còn tệ nữa." Yunho vùi mặt vào cổ của hắn, hít lấy mùi hổ phách dịu nhẹ từ hắn.

Mingi khẽ thở dài, gật đầu và hôn lên thái dương của Yunho, hắn đứng dậy khỏi giường.

"Tớ sẽ cố. Cậu ở đây một mình được không? Tớ đi nói chuyện với bác sĩ một chút."

Yunho gật đầu đáp lại, cuộn mình vào trong chăn, kéo nó lên cho đến khi nó chạm tới mũi anh. Mingi cười khúc khích, vò rối mái tóc của Yunho rồi mới bước ra khỏi phòng để đi tìm bác sĩ.

⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂ ⠂⠄⠄⠂

"Tôi không biết nữa Mingi-ssi... Sẽ tốt hơn nếu để Yunho ở lại đây để chúng tôi có thể chăm sóc đúng cách..."

"Yunho bị căng thẳng, là vì phòng bệnh hoặc bất kỳ phòng nào trong bệnh viện này. Cậu ấy không muốn ở đây thêm nữa. Ông đã nói rằng chúng tôi không nên làm cho cậu ấy căng thẳng nếu không sẽ có thể làm cậu ấy tổn thương thêm. Nhà chúng tôi rất rộng. Phòng của chúng tôi cũng rất lớn, cậu ấy sẽ không cảm thấy như đang ở trong căn phòng nơi bọn khốn đó đã giam giữ và tra tấn cậu ấy nữa. Hãy hướng dẫn tôi cách chăm sóc vết thương cho Yunho và tôi sẽ tự làm. Còn về chế độ ăn uống thì đã có Seonghwa hyung, anh ấy sẽ lo được về việc đó. Nếu vẫn còn nghi ngờ thì thỉnh thoảng ông có thể cử y tá đến nhà tôi và tôi sẵn sàng trả tiền." Mingi nói một tràng dài, khiến bác sĩ không nói nên lời.

"Chúng tôi sẽ hướng dẫn cậu cách thay và băng bó vết thương cho Yunho. Sau đó tôi sẽ ký giấy xuất viện cho Yunho."

[Hết hồi tưởng]

"Cậu có muốn ngủ tiếp không, Yun?" Mingi hỏi, hắn vùi mặt vào ngực anh, dụi dụi mặt vào đó khiến Yunho cười khúc khích, vuốt ve mái tóc của hắn.

"Ừm... tớ không cảm thấy buồn ngủ nữa... tớ hơi đói" Yunho ậm ừ.

"Đói hả? Xuống bếp thôi, để xem còn gì không, tớ hâm nóng đồ ăn cho cậu." Mingi nói và trước khi Yunho kịp cử động, hắn đã vòng tay qua eo Yunho rồi kéo anh lên. Anh cười khúc khích, vòng tay qua cổ hắn, vòng chân qua eo hắn cho khỏi ngã. Hắn đi vào bếp trong khi anh uể oải ngả đầu lên vai hắn.

"Vết thương của cậu thế nào? Còn đau không?" Mingi hỏi khi hắn cẩn thận bước xuống cầu thang rồi đi vào bếp.

"Nó không còn đau như trước nữa." Yunho nhẹ nhàng trả lời.

"Còn mắt cá chân thì sao?" Mingi hỏi khi đặt anh xuống chiếc ghế ở nhà bếp. Yunho hơi bĩu môi khi Mingi đặt anh xuống, khiến hắn cười khúc khích, không chịu nổi mà hôn nhẹ lên môi anh.

"Tớ không muốn làm vướng mắt cá chân của cậu trong khi nấu ăn, nên cậu ngồi tạm đây đã nhé. Bây giờ, trả lời tớ đi." Mingi nói, vuốt ve mái tóc của Yunho.

"Nặng nề và tê cứng." Yunho nói, nghiêng người về phía tay Mingi, cổ họng anh vô thức phát ra tiếng gừ gừ ngày càng to hơn.

"Anh chưa bao giờ nghe thấy em gầm gừ lớn như vậy, Yunyun." Seonghwa bước vào bếp khiến Yunho giật mình mà bám lấy Mingi. Hắn cười khúc khích ôm chặt Yunho, Seonghwa bẽn lẽn gãi cổ.

"Xin lỗi em."

"Bây giờ mới có 3 giờ sáng, soa anh dậy sớm vậy?" Mingi vừa nói vừa đỡ Yunho ngồi xuống ghế một lần nữa.

"Anh nghe thấy hai đứa nói chuyện nên xuống đây để nấu gì đó vì hôm qua Wooyoung đã chén sạch đồ ăn rồi, hình như lúc ấy nó đang dỗi San thì phải." Seonghwa giải thích, đi đến chỗ Yunho, vò nhẹ mái tóc của anh. Yunho mỉm cười nhẹ với Seonghwa, nghiêng đầu khi Seonghwa hỏi anh.

"Em muốn ăn gì, Yunyun? Anh sẽ nấu cho em."

"Anh không cần phải xuống đây đâu... Em xin lỗi vì đã đánh thức anh, em có thể tự nấu ăn nếu đã hết thức ăn từ tối qua..." Yunho nói nhỏ.

"Không được, tớ sẽ không để cậu phải làm gì cho đến khi vết thương lành hẳn." Mingi cáu kỉnh, tay chống nạnh khiến Yunho bĩu môi.

"Nhưng cậu có biết nấu ăn đâu... Mingi." Yunho lí nhí, anh nói đúng quá, Mingi không nói lại được. Seonghwa cười nhẹ trước câu trả lời ấn tượng của Yunho, lắc đầu đi vào bếp.

"Không sao đâu, hai đứa không đánh thức anh, anh bị tỉnh từ một tiếng trước và không thể ngủ lại được." Seonghwa vừa nói vừa mở tủ lạnh và hỏi lại Yunho - người đang cười khúc khích an ủi Mingi đang bĩu môi.

"Em muốn ăn một ít mì với kim chi." Yunho nhìn sang Seonghwa, nói.

"Vậy là mì kimchi. Em có muốn ăn một ít không, Mingi?" Seonghwa vừa nói vừa lôi ra một hộp nhỏ chứa đầy kimchi trong tủ lạnh ra ngoài.

"Hm... em không." Mingi nói. Hắn định bĩu môi với Yunho một lần nữa nhưng Yunho đã nhanh chóng ngồi vào lòng hắn, vòng tay qua cổ hắn, nở một nụ cười nhỏ.

"Mingi vẫn còn dỗi tớ à?" Yunho hỏi nhỏ, khiến Mingi giận dỗi bĩu môi, gật đầu. Yunho cười khúc khích và hôn lên trán hắn.

"Còn bây giờ thì sao?" Yunho hỏi lại, cười khúc khích một lần nữa khi Mingi vẫn còn đang bĩu môi.

Yunho tiến đến hôn lên mũi, má và cuối cùng là môi của hắn. Cuối cùng thì hắn cũng mỉm cười khi anh rời ra sau nụ hôn nhẹ nhàng đó.

"Cậu làm lại đi." Mingi nói, nhưng đồng thời kéo omega của hắn lại gần hơn, hôn anh một lần nữa nhưng lần này là hôn sâu. Họ rời ra khi nghe tiếng Seonghwa hắng giọng, Yunho đỏ mặt nấp vào cổ Mingi. Hai người đã quên mất rằng Seonghwa vẫn còn ở đây.

"Mì của em đây. Anh lên tầng đi ngủ nha." Seonghwa nói, vò tóc Yunho rồi đi lên lầu.

"Thôi nào, anh ấy đi rồi. Cậu đừng trốn nữa." Mingi nói, Yunho từ từ rời khuôn mặt đỏ bừng ra khỏi cổ hắn.

"Cậu đừng bĩu môi nữa." Mingi khúc khích, khiến Yunho bĩu môi nhiều hơn.

"Cậu tự ăn được chứ?" Mingi đưa đôi đũa cho anh. Bác sĩ đã dặn hắn bắt đầu để anh tự làm mọi thứ để có thể lấy lại sức. Yunho gật đầu, nhận lấy chiếc đũa từ Mingi. Sau đó anh từ từ ăn hết bát mì trong khi Mingi nhìn anh với nụ cười thích thú.

"Mingi..." Yunho nói khi nhìn chằm chằm vào bát mì. Mingi hơi cau mày, nghĩ rằng có điều gì đó không ổn với anh. Yunho ngay lập tức cười với hắn, chỉ vào cái bát trống rỗng của mình.

"Tớ ăn hết rồi này!"

"Thế thì tốt quá! Cậu cảm thấy sao? Không buồn nôn chứ?"

"Tớ không."

"Yunho giỏi quá!"

"Đi nào, đi ngủ thôi." Mingi nói rồi lại bế anh lên, Yunho gật đầu.

⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂ ⠂⠄⠄⠂

"Yunho-nim không cần phải gặp họ. Chúng tôi chỉ có thể ghi lại phiên họp và sẽ gửi cho công tố viên làm bằng chứng. Tôi không thể giữ họ lâu hơn nữa, Mingi-nim. Đã hai tháng rưỡi kể từ sự việc, chúng tôi cần phải di chuyển nhanh chóng để họ không có cơ hội cứu trợ."

"Có thể làm việc này luôn không? Tôi nghĩ chúng không thể ra ngoài được. Và tôi không muốn chấp nhận bất kỳ rủi ro nào."

"Tốt thôi Mingi-nim. Ngày mai tôi đến có ổn không? Tôi sẽ chuẩn bị mọi thứ."

"Vậy hẹn gặp lại vào ngày mai." Mingi kết thúc cuộc gọi.

"Cậu nói chuyện với ai vậy?" Yunho lầm bầm bên cạnh khiến hắn giật bắn mình vì nghĩ rằng anh vẫn đang ngủ.

"Tớ nói chuyện với luật sư. Cậu có thể trả lời những câu hỏi về cô nhi viện và hai tên khốn kia không?" Mingi hỏi nhẹ nhàng, hắn vươn tay nghịch tóc Yunho.

Yunho căng thẳng một chút, Mingi nhận ra liền xoa cổ tay của hắn vào tuyến thể của anh, với hy vọng sẽ không khiến anh rơi vào tình trạng hoảng loạn. Yunho hít một hơi thật sâu rồi gục mặt vào vòng tay Mingi, ôm lấy eo hắn.

"Tớ có phải đến đó không?" Yunho khẽ hỏi.

"Ngày mai luật sư sẽ tới nên cậu không cần phải đến đó." Mingi trả lời khi hắn nằm xuống giường, để Yunho gục đầu vào ngực hắn.

"Cậu sẽ ở đó với tớ chứ?" Yunho hỏi, Mingi kéo anh lại gần hơn, ôm chặt lấy omega của hắn.

"Đương nhiên rồi."

⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂⠁⠁⠂⠄⠄⠂ ⠂⠄⠄⠂

"Yunho làm tốt lắm, với những bằng chứng này thì cô nhi viện đó sẽ phải ngừng hoạt động và hai tên khốn kia sẽ phải ngồi tù đến hết đời." Mingi vui vẻ ôm chặt lấy Yunho.

"Tớ cũng nghĩ vậy, tớ đã cho luật sư biết Hyungmin và anh trai của cậu ta đã đối xử với tớ như thế nào..." Yunho lắp bắp một chút.

"Đừng nói tới cái tên đó, nó chỉ làm tớ càng hận lũ đó hơn mà thôi." Mingi nói.

"Mingi, cậu có số của ngài Eden không?" Yunho đột ngột nói sau khi họ im lặng vài giây.

"Ơi? Tớ có, sao vậy?"

"Tớ có thể gọi cho ngài ấy được không? Tớ muốn hỏi ngài Eden có còn giữ đồ của tớ không." Yunho nói và Mingi gật đầu, rút ​​điện thoại ra gọi cho Eden.

"Xin chào?" đầu dây bên kia vọng lại tiếng của Eden, Mingi đưa điện thoại của hắn cho Yunho.

"Thưa ngài Eden?"

"Yunho à? Con ổn chứ?"

"Con không sao, con chỉ muốn hỏi ngài còn giữ đồ của con không?"

"Ừm. Hay là con xuống phòng khách đi?"

"Dạ? Phòng khách? Ý của ngài là sao ạ?"

"Ta đang ở dưới lầu."

"Vâng." Yunho kết thúc cuộc gọi, từ từ thoát khỏi vòng tay của Mingi trước khi kéo hắn theo cùng.

"Gì vậy?" Mingi nghiêng đầu bối rối.

"Ngài Eden đang ở dưới tầng. Đi thôi!" Yunho vừa đi vừa kéo tay Mingi theo anh.

"Ngài Eden!" Yunho nói khi hai người vừa xuống đến phòng khách. Eden mỉm cười, bước đi đến gần anh, ôm chặt anh và nhẹ nhàng xoa đầu.

"Yunho, ta xin lỗi vì đã không đến thăm con, ta bận xử lý một số việc." Eden nói nhỏ.

"Không sao ạ. Cảm ơn vì đã cứu con. Con biết những gì ngài đã làm, Mingi đã nói với con rồi. Bây giờ các omega khác đã an toàn chưa ạ?" Yunho hỏi.

"Họ được an toàn rồi, ta đã đưa mọi người đến nơi khác an toàn. Ta đảm bảo mọi người sẽ được đối xử như nhau." Eden nói.

Yunho cười tươi khi Eden lấy ra cuốn sổ và các dụng cụ vẽ mà anh đã đưa cho trước khi anh bị mua.

"Cảm ơn ngài! Con đã nghĩ con sẽ không thể nhìn thấy chúng nữa." Yunho nói khẽ, Eden cười khúc khích, vò nhẹ mái tóc của Yunho.

"Ta phải rời đi rồi, ta sẽ đến thăm con lần sau hoặc con có thể đến thăm cô nhi viện của ta, ta không thể để Kyungmoon tự điều hành nó một mình được." Eden nói và Yunho gật đầu.

"Vâng, ngài hãy gửi lời chào đến ngài Kyungmoon hộ con nhé." Yunho nói.

"Được rồi."

"Yunho ơi."

Sau khi Eden rời đi, San nhảy từ ghế sa lông sang khiến Yunho giật mình một chút.

"Ơi?" Yunho đáp lại, San cười toe toét, chỉ vào cuốn sổ trong tay của anh.

"Cậu cho tớ xem có gì trong đó được không? Tớ rất tò mò." San nói, Yunho nhìn xuống cuốn sổ trên tay anh, mặt anh bỗng đỏ bừng, cắn môi rồi cũng gật đầu.

Yunho ngồi trên ghế với Mingi bên cạnh, những thành viên khác nhanh chóng tụ tập xung quanh họ, trông ai cũng tò mò mà không khỏi hào hứng.

"Tớ không biết nó có hay không, nhưng đây là những gì tớ thấy ở mọi người." Yunho nói, vẫn đỏ mặt khi đặt cuốn sổ phác thảo lên bàn, từ từ mở ra. Yunho cho cả nhóm xem một bức vẽ của tất cả mọi người cùng nhau ngồi trong phòng khách trông rất hạnh phúc, khiến mọi người đều kinh ngạc trước bức vẽ.

"Em vẽ đẹp quá, Yunho à..." Seonghwa cảm thán, những người khác cũng nhanh chóng dành cho anh những lời khen ngợi.

"Ủa, cậu đang ở đâu vậy? Sao lại không có trong bức vẽ." Yeosang hỏi khi nhìn kỹ bức vẽ.

"Đây là góc nhìn của tớ nên tớ đã không vẽ bản thân vào đây." Yunho nói, hơi nhún vai nhưng khuôn mặt vẫn có phần ửng đỏ.

Yunho sau đó tiếp tục lật sang trang tiếp theo, cho mọi người xem những bức tranh mà anh đã vẽ: khi Seonghwa với Hongjoong nhìn nhau mỉm cười, San và Wooyoung ôm nhau ngủ trên sofa, và Jongho cùng Yeosang tắm nắng ngoài vườn.

"Yunho ơi..." Giọng Wooyoung run run, Yunho nghiêng đầu rồi ré lên khi Wooyoung ôm chặt lấy anh.

"Tớ sắp khóc rồi. Nghiêm túc đấy. Những bức tranh này đẹp quá. Tớ đem chúng đi đóng khung được không? Nha?" Wooyoung ôm mặt Yunho nói.

Yunho gật đầu mỉm cười trước những phản ứng tích cực từ gia đình mới của anh. Và rồi nhìn thấy Mingi đang im lặng từ nãy. Anh cảm thấy hắn có phần khó chịu nên đã tiến đến chỗ hắn.

"Mingi? Cậu ổn chứ?" Yunho hỏi, hắn chỉ trầm ngâm gật đầu, khiến anh cau mày.

"Mingi? Nói cho tớ biết có chuyện gì đi mà." anh nói nhưng hắn chỉ cười nhẹ, lắc đầu.

"Không có gì."

Yunho bĩu môi.

"Đi mà, nói cho tớ biết đi, nhé?" anh nói, chu môi ra khiến Mingi hơi ngại ngùng.

"Chỉ là, tớ không thấy cậu vẽ tớ trong đó... ngoại trừ bức đầu tiên ra, thì tớ thấy tớ đã ngồi rất xa cậu..." Mingi nói khẽ. Yunho chớp mắt vài cái rồi mỉm cười. Anh lấy cuốn sổ trên bàn đặt lên đùi, để hắn có thể nhìn thấy rõ hơn khi anh lật vài trang và đưa cuốn sổ cho hắn.

"Ai nói tớ không vẽ cậu? Tớ đã vẽ cậu rất nhiều đó, nhưng tớ để cách ra vài trang vì tớ ngại nếu cậu nhìn thấy nó..." anh nhẹ nhàng giải thích, nhìn hắn lặng lẽ lật những trang giấy.

Tất cả các bức vẽ đều về Mingi làm những việc như nghịch điện thoại, xem TV, chơi game với San, uống sôcôla nóng và ngủ. Yunho lại đỏ mặt khi Mingi nhìn lên anh rồi lại lật từng trang và trong số đó có hàng chục bức vẽ về chính anh.

"Tớ đi lấy đồ trong phòng, cậu không phải đi cùng đâu." Yunho nói rồi chạy nhanh về phòng khiến Mingi hoảng sợ, gọi theo.

"Yuyu! Đừng chạy! Mắt cá chân của cậu vừa mới lành thôi đó!"

Yunho nghe vậy thì không chạy nữa, anh từng bước đi vào phòng ngủ. Mingi khẽ thở dài, lắc đầu trước khi nhìn lại bức vẽ.

"À ha. Mingi hyung thực sự có thể làm ra bộ mặt như này sao?" Jongho nhìn vào bức vẽ, em nói, khiến những người khác bật cười, Mingi thẹn quá hóa giận, rít lên với em út.

"Anh chưa từng làm cái mặt nào như này cả!" Mingi nói, phớt lờ ánh nhìn chằm chằm mà cả nhóm dành cho hắn lúc này bằng cách lật cuốn sổ ra xem mấy bức tranh.

"Cậu có bị làm sao không thế?" San nhếch mép với Mingi, hắn đảo mắt, hơi hậm hực.

"Nếu có thì sao? Yunho là omega của tớ, tất nhiên là cậu ấy có thể làm bất cứ điều gì..." Mingi nói và những người khác cười nhẹ.

"Mingi ơi."

Mingi thôi nhìn chằm chằm vào những bức vẽ rồi nhìn sang Yunho, anh đang ôm một cuốn sổ khác trên tay, hắn nhận ra đó là cuốn mà hắn đã mua tặng anh một tháng trước, nhưng Yunho đã không để hắn xem có những gì bên trong đó.

"Tớ đây."

Yunho từ từ bước đến rồi ngồi lên đùi hắn.

"Cậu mở nó ra đi." Yunho nói, đưa cuốn sổ cho Mingi.

Hắn mở sổ ra rồi bất ngờ nhìn bức vẽ trước mắt. Yunho đã vẽ lại tấm hình mà anh đã chụp bằng điện thoại của anh nhưng Mingi đã ngắt lời anh bằng một nụ hôn vào má.

"Cái này... cậu vẽ từ bức ảnh đó à?" Mingi hỏi và Yunho gật đầu, cười ngượng ngùng.

"Thật ra tớ vẽ xong từ mấy ngày trước rồi, nhưng không biết nên cho cậu xem vào lúc nào." Yunho nói khẽ, Mingi hôn lên má anh.

"Tại sao cậu lại chọn tấm ảnh đó?" Mingi hỏi khi những người khác im lặng quan sát từ bên cạnh.

"Tớ chụp bức ảnh đó để đánh dấu tròn hai tháng trở thành omega của cậu. Đối với tớ, bức ảnh này rất đẹp nên tớ đã vẽ nó trong cuốn sổ này. Đây là bức ảnh tớ thích nhất đó." Yunho ngại ngùng nói rồi ngước lên nhìn Mingi. Hắn mỉm cười với anh. Anh nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.

"Cảm ơn cậu đã cứu tớ, Mingi."

"Tớ rất mừng vì đã cứu được cậu trước khi quá muộn."

"Tớ yêu cậu, alpha của tớ."

"Tớ cũng yêu cậu nhiều, omega của tớ."

----END----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com