Truyen30h.Com

Shintake Mang Cho Em Chut Binh Yen

"Thật ra...thằng bé không phải là em trai ruột của anh", dừng một chút rồi tiếp tục nói "Thằng bé là con chồng trước của mẹ Emma và một người phụ nữ bên Philippin nên nếu xét về quan hệ huyết thống thì anh và Izana không phải là ruột thịt...Nhưng mà anh vẫn luôn coi Izana là em trai của mình giống như Mikey vậy", mỉm cười quay sang em nói, chỉ thấy em trầm ngâm suy nghĩ gì đó rồi chầm chậm nói "...Izana có biết chuyện này không, Shinichiro-san?".
     "Không, thằng bé không biết...", gượng cười nói, có phần không quen bầu không khí bây giờ khi Takemichi không có vui đùa như những lần gặp mặt trước mà thay bằng dáng vẻ nghiêm túc hơn.
     "Sao anh không nói cho em ấy biết?", giọng không nhanh không chậm mà hỏi.
     "Thì anh cũng kể em về tính cách và hoàn cảnh của Izana rồi mà. Anh biết đến Izana khi thằng bé đã bị bỏ lại ở trại trẻ mồ côi. Vì muốn một đứa trẻ cứng đầu, bướng bỉnh như Izana được vui vẻ, anh đã nói với nó rằng anh là anh trai nó. Sau một thời gian tiếp xúc anh đã thấy được nụ cười của em ấy nên dù biết nói dối là sai...nhưng mà thật sự anh muốn Izana hạnh phúc. Nè Takemichi, anh nên làm thế nào đây nếu như em ấy phát hiện ra điều này. Liệu thằng bé có giận dữ mà bỏ đi không...thực sự, thực sự anh không muốn điều đó xảy ra chút nào hết!", thốt lên những khổ tâm giấu kín trong lòng mình, cũng có thể giấc mơ kia chính là điềm báo không hay sắp xảy ra thì sao? Anh phải làm gì thì mới ngăn chặn được nó. Hàng vạn câu hỏi không tìm được đáp án liên tiếp xuất hiện trong đầu anh, nỗi bất an anh luôn cố che giấu nay lại như thắt chặt trái tim Shinichiro lại khiến việc hít thở trở nên khó khăn. Đúng lúc anh không biết phải làm sao thì bàn tay mềm mại ấy đã nắm lấy bàn tay đang đổ mồ hôi lạnh mà truyền nhiệt lượng của mình sang khiến bàn tay anh dần ấm áp trở lại. Ngước đầu lên liền bắt gặp đôi mắt xanh nhìn mình đầy đau lòng cùng ôn nhu, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên chỉ dẫn khi anh đang không biết phải làm gì "trước tiên anh hãy cứ bình tĩnh lại đã, hít một hơi thật sau rồi thờ ra..." khiến Shinichiro cứ vô thức mà làm theo, nỗi bất an trong anh cũng dần dịu xuống, sự lo lắng bay hơi mất tăm, đầu óc anh bây giờ chỉ còn ánh mắt ấy cùng cái nắm tay dịu dàng kia mà thôi. Trong cửa tiệm, hai con người cứ thế từ từ hít vào lại thở ra đều đặn như tập dưỡng sinh nhưng ít nhất nó cũng khiến cho tâm trạng mỗi người thoải mái, bầu không khí cũng theo đó mà dễ thở hơn hẳn. Lúc bấy giờ Takemichi mới lên tiếng nói "Thật ra em chỉ là người ngoài cuộc, cũng chỉ qua lời kể của anh mà biết câu chuyện như thế nào, không thể hiểu sâu biết rõ như người trong cuộc được. Nhưng mà vì anh đã nhờ nên em sẽ với tư cách là người đứng ở vị trí khách quan, em sẽ cho anh lời khuyên hoặc kiểu vậy nên là có thể cho em đi gặp Izana được không?..."
     Đáp lại Takemichi là khoảng không im lặng khiến em có chút hụt hẫng...có vẻ em chưa thực sự đủ thân thiết với anh để anh có thể cho em xen vào chuyện nhà gia đình của anh được. Cũng đúng thôi dù gì em mới quen người ta được có hơn tuần, câu nhờ khi nãy chắc chỉ là do anh đang mất bình tĩnh nên buột miệng nói ra thôi. Quay qua định sẽ gượng cười xin lỗi vì ảo tưởng của bản thân thì lại bắt gặp ánh mắt anh cứ ngẩn ngơ mà nhắm nhìn mình, bàn tay to lớn từ lúc nào đã nắm chặt lấy tay em, còn cẩn thận dùng một lực vừa đủ không làm em bị đau nhưng đảm bảo không dễ dàng rút tay ra. Lúc này Takemichi mới ý thức được hoàn cảnh bây giờ, vừa nãy là theo bản năng muốn anh bình tĩnh lại mà nắm lấy tay anh nhưng mà giờ anh cứ nhìn chằm chằm mình như thế khéo em sẽ nổ tung vì ngại mất. Lấy mấy ngón tay đang được nắm kia cào nhẹ vào vào lòng bàn tay đã đỏ bừng vì nóng kia mấy cái, nhỏ giọng gọi "Shinichiro-san" khiến anh cảm thấy cuống tim như có đuôi mèo quệt qua lại, ngứa ngáy không thôi, vô thức đáp lại "Ơi" một tiếng cũng nhỏ giọng theo em khiến Takemichi ngơ người rồi đỏ bừng cả mặt. Còn thủ phạm lúc này cũng không còn kịp bừng tỉnh lại mà nhớ lại những lời em vừa nói. Cười nhẹ trước biểu hiện đáng yêu hết mức của em, nói "Cảm ơn em, Takemichi. Nếu được thì lần tới này anh sẽ đưa em đi gặp Izana được không, sau đó thì nhờ Takemichi cho anh lời khuyên nhé!", kết thúc câu bằng nụ cười rạng rỡ như cảm thấy an tâm phần nào trong lòng. Chẳng hiểu sao, anh nghĩ rằng chỉ cần có em bên cạnh thì những chuyện xảy ra sắp tới sẽ ổn thôi. Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở kia đã hoàn toàn biến mất mà trở về là Shinichiro bình thường, em cũng thầm thở phào "Ừm, em rất mong chờ đó!"

"Hầy...nghỉ tay chút thôi!", nói rồi Shinichiro cầm lấy chai nước mà uống một ngụm to, mắt liếc nhìn đồng hồ xem giờ.
"Xem nào...tầm giờ này là em ấy đến đây mà", ngay sau đó tiếng mở cửa vang lên cùng giọng nói trong trẻo "Xin phép làm phiền...Ah! Shinichiro-san, anh xong việc rồi sao?"
"Xuất hiện rồi! Mình đoán chuẩn thật đó!", thầm cảm thán vì lần nào Takemichi cũng đến đúng giờ, không lệch chút nào, có vẻ em không phải là kiểu người trễ hẹn.
"Chào em nhé! Anh chỉ đang nghỉ giữa hiệp thôi. Hôm nay Takemichi cũng đến đúng giờ luôn!"
"Hì...em không muốn chỉ vì mình trễ hẹn mà Shinichiro-san ngất vì đói nữa đâu!", nói rồi em đưa hộp cơm cho anh mà nhớ lại hôm trước vì em không để ý thời gian mà khi chạy vội qua đây đã thấy một xác chết giả trên sô pha khiến em giật bắt cả mình. Thấy Takemichi nhắc lại chuyện trước với khuôn mặt lém lỉnh kia làm anh nhũn hết cả tim. Hôm đó anh cũng có thể mua đại cái gì mà anh nhưng sau vụ nằm gối đùi kia thì ngày Takemichi cũng mang cơm hộp đến đây đưa cho anh. Mà anh cũng phát hiện ngoài khả năng bánh ra thì em còn biết nấu rất nhiều món khác, cả món Á lẫn Âu đều rất ngon khiến dạ dày anh hoàn toàn trở thành nô lệ trước tài nấu ăn của Takemichi rồi. Nhưng cũng không thể nhận không mãi nên anh đã quyết định trả tiền cho mỗi bữa ăn và Takemichi cũng phải thở dài đồng ý.
"Được rồi. Cảm ơn em nhiều nhé!", nói rồi cả hai cùng ngồi xuống trên sô pha, Shinichiro cũng mở hộp cơm ra nói "Itadakimasu" rồi bắt đầu ăn
"Em bảo anh không cần cảm ơn em rồi mà. Anh cũng đã trả tiền rồi còn gì...",ngồi xuống cạnh Shinichiro mà nhìn anh ăn, gương mặt nhỏ nhắn hơi xụ xuống, hai đầu mày nhíu lại, một bên má phồng lên cùng giọng nói tỏ ra giận dỗi vì lần nào anh cũng khách sáo cảm ơn như vậy. Thấy vậy, anh cũng chỉ cười ha hả mấy tiếng hứa lần sau sẽ không thế nữa nhưng nói thì nói vậy chứ anh chỉ chả tiền còn về phần ăn gì thì anh cho Takemichi quyết định tất. Mới đầu em có vẻ còn hơi lo ngại nhưng biết anh không dị ứng cũng không ghét ăn gì thì liền lên hẳn một thực đơn dinh dưỡng, cân bằng cho riêng anh. Còn cẩn thận không để trùng một món nhiều ngày bao giờ nên Shinichiro chưa bao giờ bị ngán mà chỉ có ăn nhiều hơn đến tăng cân.
"Nhưng mà Takemichi đã giúp anh rất nhiều trong việc cân bằng dinh dưỡng mà nên anh vẫn là nên cảm ơn em mới phải chứ!"
"Em chỉ làm sao cho hợp lý thôi mà. Ah! Hôm nay em có chuyện muốn bàn với anh." Bỗng thấy em nghiêm túc ngồi thẳng lưng nên anh cũng ngừng ăn mà chăm chú nghe.
"Chuyện gì mà trông em nghiêm túc vậy?"
"Thì...là thường mỗi ngày em sẽ làm sẵn bento trước ở nhà rồi mới đến cửa hàng. Tầm 12h thì em sẽ mang sang cửa hàng anh để ăn cùng anh đúng không? Nhưng mà khi về lại cửa hàng thì bây giờ có khá nhiều khách đến mua bánh ăn nên em toàn phải để họ chờ em về mới mua được. Nên là...em đang không biết làm thế nào?", nói xong thì lén nhìn sang Shinichiro thử thì nghe được tiếng "phụt"
"Phụt?", quay ra xem thì chỉ thấy chủ nhân của tiếng động lạ đang đưa tay che miệng mà cật lực nhịn cười. Màu đỏ bắt đầu lan ra cả khuôn mặt của Takemichi. Bỗng nhớ lại lần gặp mặt đầu tiên cũng vậy, miệng lưỡi líu lại lắp bắp nói "S-sao anh lại cười chứ!?"
"A-anh xin lỗi" đáp lại câu hỏi cũng là một giọng lắp bắp không ra hơi kia. Chỉ là khi nghe lý do khiến em phiền não có chút buồn cười. Tiệm bánh được nhiều người biết đến, thậm chí sẵn sàng đợi cô chủ nhỏ này ăn xong về mua bánh chứng tỏ họ rất thích bánh quán em thì phải vui mừng chứ nhỉ? Thế nhưng khuôn mặt kia lại ngập ngừng, lo lắng làm anh vừa khó hiểu vừa buồn cười vì sự đáng yêu này. Hằng giọng lại để bình tĩnh rồi thắc mắc.
"E hèm...nếu vậy không phải em nên vui sao, Hana của em được nhiều người yêu thích vậy mà!?" Thấy giọng điệu không còn trêu cười nữa nên em cũng không trách anh làm gì, có điều em vẫn còn dỗi mà bĩu môi "Cái đó thì em biết nhưng mà em không có muốn khách hàng phải đợi lâu như vậy, mất uy tín lắm!"
Nhìn cái môi đang bĩu ra kia liền biết đối phương vậy mà dỗi rồi, liền nghĩ cách để lấy công chuộc tội.
"Vậy em thuê người đứng ở quầy thanh toán đi! Nếu vậy thì em có đi đâu cũng không sợ khách chờ"
"Ừ ha, cũng đúng. Nhưng mà...thuê ai bây giờ mới được?", câu trước vừa sáng lên nhưng nghĩ đến câu sau liền uể oải dần. Thấy vậy, Shinichiro chỉ cười nhẹ hỏi"Thường thì tầm giờ này là có khách sao?"
"Ừm! Tầm một lúc nữa là bắt đầu đông khách. Ah! Với cả tầm 15h cũng có nhiều học sinh qua quán nữa lắm!"
"Hừm...nếu để thuê nhân viên thì chắc em nên chọn đối tượng là học sinh sau, sinh viên, mấy người trẻ trẻ ý thì tầm 15h thì họ có thể làm được còn về 12h thì thế này đi, đến giờ thì anh sẽ đến quán em mang phần mình về là được, cũng không phiền em qua lại chỗ anh nhiều như vậy", dù anh không muốn dùng cách này lắm nhưng Takemichi suốt ngày phải qua lại như thế thì chắc chắn sẽ thấy phiền hà thôi nên đành vậy. Ai ngờ...
"Không chịu đâu!", chất giọng trong trẻo mang theo vẻ hờn dỗi vang lên.
"Hả!?", gương mặt đang hơi cúi xuống giờ lại ngước lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào Takemichi không khỏi thắc mắc. Chẳng đợi anh hỏi, em đã nói tiếp "Nếu vậy thì em không được cùng anh ăn trưa nữa nên không chịu đâu. Em thích ngồi ăn cùng anh mà". Gương mặt đã bàng hoàng nay còn bàng hoàng hơn khi nghe được câu cuối liền lúng túng không biết nói gì tiếp. Còn Takemichi thì sau khi nghe cách giải quyết của anh như vậy, tưởng rằng anh không thích ngồi ăn với mình, đã vậy bản thân lại nói như trẻ con như vậy, không phải sẽ càng khiến Shinichiro không thích mình hay sao!? Mãi mới có người quan tâm mình thật lòng mà...Nghĩ đến đây liền khiến em không kìm được, ngước đôi mắt xanh đã ngập nước mắt, chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào mà hỏi.
"Có phải là do anh không thích ngồi anh cùng em không!?", nghe đến đây thì anh cũng hiểu được em đang hiểu lầm nghiêm trọng rồi. Lén thở phào nghĩ hoá ra em ấy cũng có suy nghĩ giống như mình. Lấy khăn sạch lau nhẹ nước mắt của em rồi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, chân thành nói "Takemichi, anh cực kì thích được ngồi ăn cùng em cũng như ăn bento em làm. Anh nói vậy vì tưởng rằng đã làm phiền em thôi!". Nghe được từng câu chữ thật lòng của người kia khiến em dần bình tĩnh trở lại.
"Th-thật vậy sao!? Xin lỗi nhé là do em nghĩ sai mất rồi nhưng mà việc mang cơm cho anh không khiến em cảm thấy phiền gì hết đâu, ngược lại em còn thấy vui á nên là Shinichiro-san không cần phải lo lắng đâu nhé!"
"À vậy sao? Thế thì ta cùng tìm cách giải quyết khác nhé!", sau đó như nghĩ ra gì đó mà anh liền lên tiếng "Hay vậy đi! Nếu em không sang bên anh được thì anh sang bên em thôi. Nếu vậy thì có thể vừa ăn vừa bán hàng cũng được mà"
"Sang bên em sao...Ừm, như vậy cũng được đó thế thì hôm sau em sẽ đợi anh ở Hana nhé!"
"Quyết định vậy đi!". Sau đó thì cả hai cùng vừa ăn vừa cười nói, còn những vị khách đang chờ đợi thì vẫn phải đợi nốt hôm nay thôi.
___còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com