Truyen30h.Com

[Shortfic | VKook] Khi nào em lớn

Chapter 9: Và em lớn

luberryy

Jung Kook cẩn thận nhìn anh lớn. Sao cậu không nhìn ra bất cứ sự đau lòng nào trong anh? Yoon Gi luôn giấu mọi cảm xúc trong lòng mình. Anh chẳng muốn để ai thấy được mặt yếu đuối của mình, nhất là cậu.

- Anh sẽ rất vui nếu em hạnh phúc. _ Yoon Gi kéo Jung Kook lại và đặt lên trán cậu một cái hôn thay cho lời kết thúc.

Jung Kook phải nói gì mới tốt, cậu không biết nữa. Nhưng nếu anh không muốn tiếp tục kiểu tình cảm này, cậu sẽ không ép anh. Vì thật sự, cậu có yêu Yoon Gi đâu, nói ra thì thật phũ phàng với anh quá đỗi, nhưng đúng như những gì anh nói, Jung Kook chỉ đang trở nên bướng bỉnh và ngoan cố hơn khi mà cậu muốn công khai tình cảm với Yoon Gi chỉ để chứng minh cho Kim Tae Hyung thấy rằng cậu ổn khi không có anh.

Jung Kook đã ích kỷ.

Và ngu ngốc.

Cậu sợ mình sẽ làm Yoon Gi đau lòng, nhưng vốn ngay từ lúc bắt đầu mối quan hệ kiểu này với anh, cậu đã để điều đó xảy ra rồi.

Khoảnh khắc môi Yoon Gi rời khỏi vầng trán cậu, Jung Kook biết mình đã và đang làm sai những gì. Trước đây có lẽ là một quãng thời gian khó khăn đối với Jung Kook khi cậu thậm chí còn không hiểu nổi khái niệm "tình yêu" và yêu thì thật sự có vị gì. Cậu còn nhỏ, còn quá ngây thơ để biết.

- Em phải lớn đi thôi, Bánh cưng! _ Yoon Gi đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại tóc mái cho người nhỏ tuổi và nhận lại được nụ cười xinh đẹp như nắng ban mai của cậu.
- Anh lại đặt cho em một cái tên khác nữa à, hyung!?

Bọn họ khúc khích cười. Cùng nhau. Không lo toan hay quá phận. Chỉ là cười cùng một người bạn, người anh em thân thiết nhất của mình.

...

Trải qua lần hợp tác vô cùng thành công và yên bình cùng với công ty TK, album của Jung Kook được tung ra thị trường với doanh thu cao ngất ngưỡng. Tin đồn về cặp đôi SugaKookie cùng chìm dần và người hâm mộ cũng hiểu đó chẳng qua chỉ là fanservice mà các công ty giải trí vẫn thường tạo ra để hút fan. Rồi thì TK vẫn tiếp tục đầu tư vào BigHit với vai trò là công ty tài trợ.

Không lâu sau thì Kwon Ah Yeon nộp đơn từ chức đến Tae Hyung, rời Hàn Quốc đi nước ngoài học nhiếp ảnh. Cô nàng có một niềm đam mê to bự với máy ảnh, đi phượt và phong cảnh. Trước khi đi còn hẹn Tae Hyung cả Yoon Gi và Jung Kook ra để tạm biệt. Lúc ấy cô có kéo tay cậu và nháy mắt nói thế này:

- Jung Kookie, chị là fan của em từ hồi em mới ra mắt lận đó. Em đã vất vả rồi và hãy cố gắng hơn nữa nha. Nếu biết em có hứa gả cho Tae Hyungie vậy chị cũng sẽ không nhây nhây cả lầy lội mà đòi Hyungie làm bạn tâm giao với mình đâu. Nhưng em phải biết rằng đó là quãng thời gian khó khăn và rất áp lực đối với cậu ấy, với vị trí là một người bạn hay thấp hơn là một đồng nghiệp, chị đã muốn chia sẻ với cậu ấy và chị đã làm vậy. Bánh Quy ở lại mạnh khỏe với chăm sóc Tae Tae nhé, đồ ngốc đó dạo gần đây đều tìm mọi cách chỉ để bắt chuyện với em đấy.

Ah Yeon cứ thích gọi tên người khác bằng đủ cách. Cô đáng yêu và năng động hơn nhiều so với lần đầu họ gặp nhau. Có lẽ phải thế thôi, cô cần có một cuộc sống riêng. Cuộc sống mà cô chỉ cần nghĩ cho mỗi cô, chứ không phải cứ mãi nặng ân tình nhớ về một người đã khuất.

Nhưng dù sao thì đó lại là một câu chuyện khác. Giờ Jung Kook chỉ nhớ đến câu cuối cùng mà Ah Yeon nói. Kim Tae Hyung tìm mọi cách để bắt chuyện với cậu ư? Liệu Jung Kook có nên mềm lòng, để trái tim mình lần nữa "mở cửa"? Và Tae Hyung sẽ không đổi thay, một-lần-nữa, phải không?

Jung Kook đã từng rất tin tưởng anh. Cậu tin vào thứ mà người ta gọi là "chân thành". Nhưng rồi Kim Tae Hyung phá hỏng tất cả. Cậu không sợ yêu anh, chỉ sợ lòng tin của cậu đối với anh không còn. Thì vậy, yêu là phải tin tưởng nhau.

Tae Hyung, hẹn anh sáng mai ở công viên mà ta từng ghé qua mỗi chiều.

Tae Hyung mở điện thoại khi nó rung lên vào hai giờ sáng. Màn hình thậm chí không hiện tên người gửi, nhưng gần như ngay lập tức, hình ảnh chiều chiều anh đèo một bé con đầu nấm ba lô đỏ chót in hình vịt vàng tạt ngang qua công viên cùng chơi xích đu rồi ăn kem ốc quế hiện rõ mồn một trong đầu óc anh. Anh biết đó là cậu.

Tae Hyung đã chẳng thể tin nổi rằng Jung Kook đã chủ động liên lạc với mình - việc mà trước đây có lẽ thằng bé sẽ không bao giờ làm vì ngại. Jung Kook lớn rồi, nhỉ? Em đã bước đến ngưỡng hai mươi của đời người mà. Em buộc phải lớn lên thôi.

Anh đã ngẩn ra một lúc rất lâu, đến tận khi điện thoại rung lên một lần nữa. Tin nhắn ngoại quốc từ Ah Yeon.

"Kim Tae Tae, em mệt chết đi được vì bị dựng ngược dậy và làm quân sư tình cảm bất đắc dĩ cho bé Bánh của anh vào một giờ sáng đây! Bắt đền đó!!!"

Tae Hyung lúc này có lẽ không biết mình đã cười tươi đến nhường nào. Nụ cười của anh thậm chí có thể bừng sáng lên như khoảnh khắc hoa mười giờ bung nở giữa màn đêm này. 

Không phải anh cười vì câu nói dối ngốc nghếch của Ah Yeon khi Hàn Quốc và Canada nơi cô ở có múi giờ lệch nhau hoàn toàn.

Cũng không phải tự nhiên mà Tae Hyung thấy vui vẻ và ấm lòng đến thao thức cả đêm.

Bởi anh có thể tưởng tượng ra được, Jung Kook đã dành cả ngày để phân vân về việc nhắn tin cho Ah Yeon ra sao, rồi cậu đã viết đi viết lại nội dung tin nhắn bao nhiêu lần. Hay thậm chí, anh có thể mường tượng khuôn mặt cậu sẽ đỏ bừng như thế nào khi được Ah Yeon giảng cho cả một bài diễn văn với chủ đề tình yêu suốt cả tiếng đồng hồ.

Và, Nhớ thức sớm, Kookie.

...

Thử hỏi tại sao Jung Kook lại đồng ý cho Tae Hyung thêm một cơ hội. Âu cũng bởi những lời khuyên nhủ của Yoon Gi. Anh ấy là người đã đưa số của Ah Yeon cho thằng bé và đã mắng rằng Jung Kook ích kỷ ra sao khi cứ giấu hết những lo toan phiền muộn của cậu trong lòng. Vậy nên mà cậu trằn trọc cả đêm và đột nhiên trở nên cương quyết vào một giờ sáng, nhắn tin cho Ah Yeon. Rồi sau đó, ừ, là Tae Hyung.

Jung Kook sợ phải dính vào những mối quan hệ lằng nhằng và rắc rối, trong khi cậu luôn gặp phải những thứ phức tạp ấy. Không cần nói, chỉ việc Jung Kook đi theo con đường nghệ thuật này cũng đủ khiến cậu đau đầu từng ngày. Nhưng đấy là đam mê, không gì cản được. Vậy còn mối quan hệ giữa cậu và Tae Hyung?

Jung Kook không muốn dây dưa thêm nữa.

...

Tae Hyung khoác áo lên, anh muốn mình sẽ là người đến nơi hẹn sớm hơn. Nếu Jung Kook hỏi, đừng nói rằng anh đã không ngủ đêm qua đấy!

Công viên khi xưa giờ như thế nào, chẳng ai biết. Tae Hyung bỏ quên những lời hứa hẹn cùng kí ức của anh ở nơi ấy. Song, giờ anh đến để tìm lại đây. Những gì anh đã đánh mất và phá hỏng. Mọi thứ sẽ trở về vị trí chúng vốn có. Tae Hyung phải bằng mọi cách làm được điều đó.

- Em để anh đợi à? _ Jung Kook với chiếc nón đen rộng vành bước tới. Ấy là lúc mặt trời đã đi qua khỏi đường chân trời một khoảng đáng kể.
- Anh đã luôn đợi em. _ Tae Hyung hẳn có lẽ đã nói ra câu nói này, nhưng anh chọn để cậu chủ động. Anh cần phải biết bé con của anh đã trưởng thành ra sao, nhờ đó mà dễ tìm ra cách nối lại tất thảy những tình cảm và cảm xúc hơn. - Anh vừa đến thôi.
- À. _ Tae Hyung nghe ra trong giọng đứa nhỏ kia có chút trầm xuống, não nề. Anh tự hỏi cậu đã trông mong điều gì?

Chẳng phải lúc trước Kim Tae Hyung vẫn luôn đứng trước cổng trường mẫu giáo của Jung Kook sớm hơn so với giờ tan học nửa tiếng đồng hồ chỉ để đợi đưa bé con về sao?

Jung Kook, thử nói xem, cậu đã thật sự đợi chờ chút gì đó, phải không?

- Anh không hỏi vì sao em hẹn anh ra à? Lại còn là chỗ này!?
- Ừ nhỉ? Tại sao thế? _ Tae Hyung làm ra vẻ gật gù, bình thản nhìn cậu.
- Anh kết thúc với chị Ah Yeon rồi à?
- Bọn anh vốn không hề bắt đầu.

Mối quan hệ nọ quả giống như Ah Yeon từng nói, là bạn tâm giao.

Tae Hyung khi ấy là một nhân viên nhỏ sắp được thăng chức, với điều kiện là anh phải hoàn thành dự án mới nhanh nhất có thể. Áp lực đè nặng trên vai anh, và anh sợ phải nói ra cho bất kỳ ai biết. Tae Hyung đã luôn im lặng, và anh có một cô đồng nghiệp dễ gần ngồi đối diện - với chiếc máy ảnh luôn trong chế độ sẵn sàng chụp, và hộp salad dứa đầy ắp làm đồ ăn vặt, cô nàng khá là nhiều chuyện. Ah Yeon cứ liên tục hỏi xem liệu anh có muốn thử một miếng salad dứa hoặc có muốn được vinh hạnh làm người mẫu cho bộ ảnh của cô không. Lâu dần thành quen, họ nói chuyện với nhau đủ điều, nhưng chủ yếu là về công việc. Rồi thì khi Ah Yeon tinh ý nhận ra rằng Tae Hyung đã áp lực đến mức sụt đi gần chục cân thì bọn họ mới thật sự trở thành bạn thân. Ah Yeon thì không phải kiểu gái bánh bèo hay quá yểu điệu thục nữ như bề ngoài xinh đẹp nhã nhặn của mình, nếu quen lâu rồi thì mới biết cô là kiểu người yêu thể thao, nhây, lầy, có hơi hướng 4D và thích đi phượt lung tung với mỗi chiếc Canon đeo trên cổ. Ah Yeon có một anh người yêu rất ngầu với niềm đam mê mô tô to bự, tuy vậy mà lại là một đầu bếp, món salad dứa cũng là anh ta dựa vào khẩu vị của cô nàng mà làm. Ah Yeon luôn líu lo kể cho Tae Hyung nghe về cảm giác ngồi sau tấm lưng rộng vững chãi của anh ta, hay là những ngày nghỉ khi anh ta đèo cô đi vòng quanh Seoul chụp lại từng khoảnh khắc của thành thị phồn hoa, và cả cách mà anh ta thường quay đầu lại để hôn lên trán cô nhân lúc dừng xe khi đèn đường chuyển đỏ. Ah Yeon cũng không phải kiểu cô nàng hay mơ mộng, nhưng Tae Hyung biết cô luôn mơ được thức dậy cùng anh người yêu của mình ở một thành phố khác và không bị chiếc đồng hồ báo thức quấy rầy.

Quãng thời gian đó trải qua khá nhẹ nhàng, Tae Hyung được thăng chức, và Ah Yeon cũng vậy. Mọi người ở công ty bảo nhau rằng họ là đôi bạn cùng tiến.

Và sau đó, Tae Hyung với tài năng của mình, được người giám đốc cũ tin tưởng giao lại chức phó tổng, rồi khi người nọ về hưu, lại chuyển nhượng công ty sang cho anh với một số tiền không quá lớn mà Tae Hyung có thể chi trả trong một khoảng thời gian nhất định. Sau đó nữa, ai cũng thấy, Ah Yeon trở nên trầm tư ngay cả vào những ngày nắng đẹp. Người cô yêu nhất gặp tai nạn giao thông. Ah Yeon đã luôn ủng hộ sở thích của anh ta, cho đến khi chuyện đó xảy đến, cô đã không còn thiện cảm với những chiếc xe phân khối lớn đắc tiền nữa. Không còn một Kwon Ah Yeon lắm chuyện, thích cười đùa, không còn thói quen salad dứa nào hay chiếc máy ảnh với cuốn phim vốn phải đầy ắp những bức hình.

Họ bắt đầu một mối quan hệ mập mờ không rõ nghĩa, đối với người ngoài thì vậy. Nhưng cả hai đều hiểu rằng khi xây nên kiểu quan hệ này, cốt cũng chỉ để nâng đỡ nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống, chứ chưa từng nghĩ đến việc vượt qua giới hạn bạn thân. Chỉ là bọn họ quên mất rằng, miệng lưỡi người đời thì cay nghiệt, và việc một đồn mười, tin đồn bọn họ yêu nhau từ thế mà ra đấy.

- Em có nghe chị ấy nói rồi. Ah Yeon là một cô gái tốt nhỉ? Vậy mà em đã hiểu lầm anh và chị ấy. Nhưng dù sao thì, em sẽ không xin lỗi hai người về chuyện đó. Vì nhờ vậy mà em hiểu em cần gì và muốn gì. Tae Hyung, em ...
- Em và Min Yoon Gi đang hẹn hò, không phải sao? _ Tae Hyung đột nhiên nhớ đến điều đã làm anh khó chịu trong gần tháng rưỡi qua.
- Nó là tin đồn. Em thích Yoon Gie, nhưng không phải thích kiểu đó. Em ... Thật ra thì ... _ Jung Kook luôn trở nên ngập ngừng khi ngại, cậu có thói quen này từ lúc bé. - Nói chung là em hẹn anh ra đây để nói về chuyện này. Nó chỉ là tin đồn thôi, cho nên, đừng hiểu lầm.
- Sao anh lại hiểu lầm? Chuyện đó cũng không liên quan đến anh mà.

Tae Hyung cảm thấy trêu đùa bé con rất thú vị. Điều này khiến anh nhớ đến khi xưa, khi anh luôn tìm đủ điều để trêu chọc cậu. Vì biểu hiện của Jung Kook những lúc ấy rất đáng yêu. Rất, rất đáng yêu.

Và mặc dù em lớn rồi, thì em vẫn mãi bé bỏng trong vòng tay của anh thôi.

--- End chap ---

tớ ngâm giấm lâu chứ gì, tớ biết trứ :< các cậu quên tớ chứ gì, tớ biết luôn :<
mà chap này deep quá phải không TT.TT văn phong thì thay đổi theo tâm trạng, các cậu hiểu mà ~~
tớ sẽ cố chạy fic này end vào tuần sau, rồi ta lại quay lại với shortfic AllMin Lover next door nha :3 (và tớ đã đổi tên nó thành Mèo nhỏ nhà bên sòi)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com