Truyen30h.Com

Trans Dotae Phuong Phap Yeu Don Phuong Sai Lam

Lý Thái Dung bước ra khỏi phòng tập nhảy, đường xá buổi đêm bắt đầu có mưa rơi lất phất, có giọt mưa thấm vào phần cổ lộ ra không gì che chắn của anh. Lạnh cóng. Lạ thật, rõ ràng trước giờ anh không hề sợ lạnh kia mà.

Kim Đạo Anh đang đứng đợi ở cách đây không xa, Lý Thái Dung biết chắc rằng y nhất định sẽ đến. Bóng lưng y hòa lẫn vào sắc trời lam sẫm, vừa tịch mịch lại vừa xa xăm. Lý Thái Dung nhìn thấy đốm lửa vàng cam lập loè giữa hai ngón tay y, và cả làn khói mập mờ. Lòng anh gợn sóng, trong lúc bối rối đã dợm bước đến sau lưng y tự lúc nào.

Mùi khói thuốc lạ lẫm khiến Lý Thái Dung cảm thấy Kim Đạo Anh trước mặt trở nên thật xa lạ, giống như người đứng trước mặt anh lúc bấy giờ là một người lạ mà anh chưa từng quen biết vậy.

"Em bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?" Lý Thái Dung nói rất bình tĩnh, anh cố đè nén mớ cảm xúc đang nổi cộm lên trong lòng, không để giọng mình run rẩy.

Kim Đạo Anh không nghĩ anh sẽ xuất hiện đột ngột như vậy, hai người yên lặng một lúc, không ngờ câu đầu tiên nói với nhau lại là câu này.

Kim Đạo Anh dập thuốc, vứt vào thùng rác cạnh bên, lúc quay đầu lại Lý Thái Dung còn thấy được râu lún phún trên cằm y.

"Cũng đã được một khoảng thời gian rồi."

Kim Đạo Anh biết Lý Thái Dung không thích mùi khói thuốc, hễ trên người dính phải mùi khói thuốc là sẽ ghét bỏ lắm. Y thành thật thừa nhận như vậy, Lý Thái Dung cũng không nói thêm gì nữa, chỉ ừ một tiếng.

"Sao anh..." Kim Đạo Anh còn chưa nói xong thì đã tự giác im miệng. Kim Đạo Anh quá hiểu Lý Thái Dung mà. Anh sẽ không nói dối, đôi mắt anh chưa từng lừa gạt ai bao giờ, chỉ cần nhìn vào thôi là đã có thể biết được trong lòng anh đang nghĩ suy những gì. Kim Đạo Anh biết Lý Thái Dung có lời muốn nói, chỉ là nhìn gương mặt quá đỗi quen thuộc ấy của anh, cảm giác chỉ mới một ngày không gặp mà anh ấy đã gầy đi nhiều rồi, gương mặt nhỏ xíu chẳng còn phúng phính tròn trĩnh nữa.

Trái tim Kim Đạo Anh hẫng đi, y muốn kéo người ấy vào lòng rồi ôm anh thật chặt, không để anh nói thêm gì nữa. Khoảnh khắc y vươn tay lên mới nhớ ra mình đã đeo nhẫn lên rồi — Lý Thái Dung trông thấy ánh sáng lóe lên trên bàn tay y, ngay tức khắc đã hiểu rõ vật đó là gì.

Lý Thái Dung nhìn dáng vẻ bối rối của Kim Đạo Anh, chỉ cảm thấy không phải trời đang đổ mưa mà là hàng nghìn cây kim châm nhỏ xíu đang rơi xuống mới phải, nếu không thì tại sao lại thấy đau như thế nhỉ? Đau thật. Anh xoay người, tìm kiếm một lý do:

"Mưa lớn rồi." Mỗi lúc cần phải nói dối thì cũng là lúc lời nói của Lý Thái Dung kém trơn tru nhất. Lý Thái Dung cười cười, hỏi:

"Kim Đạo Anh, chẳng phải em từng nói, chúng ta từ đầu chí cuối vẫn luôn là bạn thân của nhau hay sao?"

Kim Đạo Anh ngây người, cả hai người lặng lẽ nhìn vào mắt nhau, ánh nhìn của y dịu dàng đi, chầm chậm trả lời:

"Đúng vậy."

"Vậy em..." Lý Thái Dung cảm thấy không cách nào nói ra được, sợ nói nhiều thêm một câu thì sẽ không còn đường lui nữa. "Thế chúng ta như thế này..."

"Liệu có còn coi là bạn bè nữa không?"

Lý Thái Dung không kìm được tủi thân nghẹn lòng, trái tim nứt toác ra. Không ngừng tự hỏi tại sao bọn họ phải đi đến bước đường này? Kim Đạo Anh chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo xâm chiếm từng tế bào trong cơ thể, nuốt trọn lấy y.

"Chúng ta đừng như thế này nữa." Lý Thái Dung không phải đang đặt ra một câu hỏi. Anh chẳng nghĩ ngợi gì cả mà nói tuột ra câu nói này, giống như chiếc gai khuất bóng mặt trời vẫn luôn quấn quýt nơi trái tim anh bị một mồi lửa thiêu rụi, hoàn toàn biến mất.

Đôi mắt Kim Đạo Anh giống như biển sâu cuồn cuộn, y im lặng rất lâu. Lý Thái Dung vốn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, anh lại tiếp tục nói thêm vài câu nữa, giọng anh hạ xuống rất nhỏ, lời nói gió bay nghe không rõ ràng:

"Em hiểu ý anh đang nói đấy, anh muốn chúng ta trở lại làm bạn tốt với nhau như xưa, giống như trước kia vậy."

Lý Thái Dung nói, nước ánh lên lấp lánh trong mắt, còn gắng gượng nở nụ cười:

"Em thông minh như thế, chắc chắn nghe hiểu ý của anh, anh... anh đi nhé."

Lý Thái Dung nghiêng người lướt qua Kim Đạo Anh muốn rời đi, khi anh lướt qua vai y không khí xung quanh dao động, chừa ra một kẽ hở vừa đủ. Lý Thái Dung còn chưa kịp quay đầu, Kim Đạo Anh đã nhanh chóng xoay người lại ôm chặt lấy anh từ phía sau.

"Anh có biết anh đang nói gì không." Giọng y lạnh lẽo, hô hấp trầm ổn, đầu gục lên bả vai anh giống như một đứa trẻ đi lạc. Mùi thuốc lá và nước hoa trộn lẫn, len lỏi vào khoang mũi Lý Thái Dung, vừa thân thuộc quá đỗi lại vừa xa lạ nhói lòng.

Cuối cùng Lý Thái Dung cũng không ngăn nổi nước mắt của chính mình nữa. Anh rất muốn giãy thoát khỏi cái ôm của y, nhưng Kim Đạo Anh càng ôm càng chặt, chặt tới mức ngạt thở. Giọng nói anh trở nên bình tĩnh lạ kỳ:

"Đạo Anh, buông ra."

Cuối cùng cũng có một khoảnh khắc khiến Kim Đạo Anh thấy được sự thật rằng Lý Thái Dung vẫn là người anh lớn hơn y một tuổi. Đây cũng là lần đầu tiên y cảm thấy Lý Thái Dung, cảm thấy người mà mình lặng lẽ yêu thầm mười năm này, cũng rất tàn nhẫn. Anh ấy biết được điểm yếu của y, ra tay giống như dao ngọt gọt bùn nhão, không hề do dự chút nào.

Lý Thái Dung cảm nhận được cánh tay ép trên người mình dần dần buông lỏng ra, thay vào đó lại là một giọt nước rơi vào cổ mình, mềm mại dịu dàng. Đấy rõ ràng không phải nước mưa, bởi nước mưa lạnh lẽo lắm. Trong phút chốc, anh đứng chôn chân ở chỗ cũ, tại sao chứ? Tại sao hai người bọn họ phải trở nên như thế này? Anh cảm thấy tiếng thở bên tai trở nên nhẹ nhàng, Kim Đạo Anh đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Lý Thái Dung xoay người, nhìn Kim Đạo Anh cúi thấp đầu, tóc rối và mắt thì đỏ ửng.

Kim Đạo Anh nhớ về cái năm lúc mới bắt đầu đi làm, thầy của y, cũng chính là trưởng khoa Khoa Pháp y ngày đấy đã từng nói với y rằng: Mỗi một con người, khi người đó đã lựa chọn con đường để đi, cho dù chỉ đặt chân lên đó một bước thì cũng không còn cách nào để quay đầu lại nữa.

Bây giờ Kim Đạo Anh đã tha thiết cảm nhận được cảm giác ấy, y đã chẳng còn đường lui nữa rồi, nhưng y cũng quá hiểu cảm xúc muốn quay trở lại như thuở ban đầu của Lý Thái Dung. Quay về cái khu an toàn ấm áp thoải mái được gọi là trên danh nghĩa tình bạn ấy, ở nơi đó anh ấy và y sẽ chỉ là bạn bè tốt của nhau, y có thể thoải mái càn rỡ, không cần lo lắng sẽ bị trói buột, không cần lo sợ sẽ bị tổn thương.

Nếu lấy tiêu chuẩn của bạn bè ra để đong đếm đối phương, tất cả mọi thứ đều sẽ đơn giản đi rất nhiều. Nhưng nếu lấy tiêu chuẩn của tình yêu để xem xét lẫn nhau, tất cả mọi thứ sẽ xuất hiện đầy rẫy những mâu thuẫn khó nói, rối rắm phức tạp khó lòng giải thích được.

Cũng không phải Kim Đạo Anh chưa từng cảm thấy hối hận, đan xen lồng ghép thêm dư vị của ái tình và cả những rung động lên một tình bạn đẹp đẽ tới mức khiến người khác phải ghen tị như thế. Nhưng y đã phải kiềm nén quá lâu rồi, cũng không cách nào ép buột bản thân mình thêm được nữa.

Muốn quay về như lúc ban đầu, nhưng liệu có quay lại được hay không, chẳng ai trong số họ biết được.

Kim Đạo Anh cảm thấy bây giờ mình đang đứng bên bờ vực thẳm, lùi một bước sẽ ngã xuống mà thịt nát xương tan, thế thì tại sao không thử tiến lên trước một bước nhỉ?

Kim Đạo Anh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Lý Thái Dung, bất cần mở lời, nói ra từng câu từng chữ rành mạch rõ ràng:

"Buổi tối hôm anh và tiền bối chia tay, lời mà anh hỏi và câu trả lời của em, anh nói anh quên mất rồi. Em biết trí nhớ của anh không tốt, từ thời đi học đã vậy rồi."

"Nhưng em thì vẫn còn nhớ rõ lắm, bây giờ em nói lại cho anh nghe."

"Anh hỏi em có yêu anh không."

Lý Thái Dung thậm chí còn không biết sự việc này có tồn tại, anh cứ tưởng Kim Đạo Anh đang đùa, chắp vá một câu vô thưởng vô phạt:

"Lúc đó anh say."

Kim Đạo Anh bật cười:

"Đúng, lúc đó anh say rồi, nhưng em thì không." Kim Đạo Anh hờ hững, hít sâu một hơi, chậm rãi cất lời:

"Khi đó câu trả lời của em, là em có yêu anh."

"Ngoài để trả lời câu hỏi của anh ra, em còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần."

Lý Thái Dung chỉ cảm thấy trời đất đang điên cuồng chao đảo, anh không muốn nghe thấy những lời này. Lúc này dường như anh đã sắp chết ngạt tới nơi, Kim Đạo Anh vẫn còn đang nói:

"Sau đó em lại nói với anh rằng, em đã có người trong lòng rồi. Cũng đã từ mấy năm về trước. Em còn nói với anh là người ấy chẳng hề biết gì cả. Mấy câu này anh không nghe được, cũng không sao cả, bây giờ em lại nói cho anh nghe một lần nữa, em cũng sẽ không bao giờ nhắc lại nữa đâu."

"Khi nói những lời này, em không hề say, em rất tỉnh táo. Câu nói này, cùng với câu trả lời phía trên kia, đều là lời nói thật lòng của em. Thái Dung, chẳng lẽ anh vẫn không hiểu ư?"

Cuối cùng Lý Thái Dung cũng nhịn hết nổi mà lấy hai tay bịt tai lại, đôi chân run rẩy:

"Em đừng nói nữa mà..."

Lý Thái Dung nói không nên lời, cảm thấy hễ cứ nói ra thêm một chữ, bản thân mình lại càng tiến gần một bước tới sự thật. Lúc bấy giờ trong tay anh đang nắm chặt lấy mớ tơ vò dưới ánh đèn kia, tơ chỉ rối ren cũng sắp được gỡ ra, và do chính tay anh làm điều đó. Nhưng Lý Thái Dung thà bị lạc trong sương mù, ước rằng tất cả mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Kim Đạo Anh nắm lấy cổ tay anh kéo về phía mình, Lý Thái Dung lảo đảo đứng không vững, cứ vậy được người kia ôm vào lòng. Trong lúc nước sôi lửa bỏng này Lý Thái Dung thật sự muốn khóc toáng, cũng đã trôi qua mười năm, cớ sao cái ôm của người kia vẫn còn phảng phất mang theo hơi ấm khiến lòng người an tâm này nhỉ?

Kim Đạo Anh ghé sát vào tai anh, siết chặt cái ôm rồi hạ giọng thổ lộ:

"Người trong lòng em, người mà em yêu, từ thuở ban đầu đến hiện tại vẫn luôn là anh."

Ầm——

Có thứ gì đó loảng xoảng nứt toác ra, đem mặt tối không thể nói rõ bằng lời phơi bày dưới ánh mặt trời chói chang. Lý Thái Dung đẩy Kim Đạo Anh ra, trong phút chốc bóc trần những mập mờ giữa cả hai.

Lý Thái Dung cũng chẳng biết mình bị làm sao nữa, anh vung tay tát Kim Đạo Anh một cái thật mạnh:

"Anh đã nói em đừng có nói nữa rồi mà!"

Cả gương mặt anh thấm đẫm nước mắt, giữa hai người bọn họ có một số chuyện không thể nói quá rõ ràng. Giữa cả hai không thể nào tồn tại tình yêu được. Chỉ cần nói ra, sợ rằng ngay cả tình bạn mà anh từng cho là cứng như sắt thép cũng không còn nữa.

Khóe môi Kim Đạo Anh bắt đầu đau nhói, y cũng không hề tỏ ra yếu đuối, xắn tay áo. Hai người cuốn vào đánh nhau.

Suốt ngày cãi cọ đấm đá qua lại, thời đi học ngày xưa thậm chí chỉ là đi xuống nhà ăn mua cơm thôi mà cả hai cũng nhào vào gây nhau được. Nhưng cái kiểu đánh nhau thẳng tay hôm nay lại khác, trước giờ chưa từng xảy ra. Vật vã giằng co hồi lâu, người hóng chuyện càng lúc càng đông, xem hai thanh niên ăn mặc chỉnh tề động tay động chân bên lề đường có lẽ cũng tạm coi như là một thú vui trong đời. Bẵng đi một lúc, cũng không biết anh trật tự đi tuần từ đâu chạy tới, cứng rắn tách hai người ra.

Lúc bị tách ra khỏi đối phương, hai thanh niên mặt mũi bầm dập ngã người nằm trên mặt đất ẩm hãy còn ngai ngái mùi mưa.

Kim Đạo Anh cảm thấy cảm giác đau nhói khắp người đang nói với y, một bước tiến tới của y là đúng đắn, y đã thoát khỏi bờ vực thẳm để đổi lấy một con đường mới.

Kim Đạo Anh ha hả cười lớn, cười tới mức khóe mắt cay cay, cười tới mức ho sằng sặc, cười tới mức cổ họng đau rát. Trong lúc đầu óc rối rắm, y nghe thấy giữa những tiếng sụt sùi đứt quãng, hình như người nằm cạnh mình cũng cười rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com