Truyen30h.Com

[ Truyện Thái] Love Syndrome ( Nan x Mac) Book 1 - Yoenim

( Quyển 1) Chương 4: Dew x Three

TruyTruy0509


Trans: Lư Trì Canh Rin

Chương 4:

Dew và Three đi bộ trở lại cửa hàng của Dew và đi ngang qua khu vực bán thiết bị máy tính. Nhiều người quay lại nhìn hai người với vẻ thích thú.

"Mình không nghĩ CNN đã từng đi xuống." Dew lẩm bẩm, vì anh có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

"Có chuyện gì vậy, P'Dew?" Three hỏi khi nghe anh gầm gừ.

"Cậu đã thả quả bom gì vậy? Bây giờ mọi người có thể nghĩ cậu và tôi là người yêu của nhau." Dew nói. Three chỉ nhún vai.

"Nhưng P'Dew nên tự hào đi, ít nhất thì Three cũng đẹp trai. Em đảm bảo mọi người sẽ ghen tị với P'Dew." Three cười nói. Dew lắc đầu.

“Cậu tự ái quá, vào cửa hàng thôi." Dew nói trước khi đẩy đầu Three vào cửa hàng. Cô nhân viên nhìn Three thích thú, như đã nghe tin từ sớm nhưng không ai dám hỏi gì, nhân viên tiếp tục phục vụ khách. Three giúp Dew bằng cách làm theo mệnh lệnh của anh.

“Three, đi hỏi vị khách hàng mặc áo sơ mi xanh có mang theo cáp sạc không, nếu có thì mang đến cho tôi.” Dew nói với người đang ở trong văn phòng nhỏ, khi một khách hàng mang máy tính xách tay vào cho sửa chữa.

"Vâng." Three trả lời trước khi đi ra ngoài cửa hàng. Sau khi gặng hỏi, khách hàng vội vàng gọi điện cho một người bạn mang cáp sạc đến vì nó được cất trong vali của người bạn cùng đi dạo. Three đứng đó và chờ đợi.

"Ừm...Nong, tên cậu là Three đúng không?" một trong những thành viên trong nhóm hỏi. Three gật đầu.

“Vâng.” Three trả lời ngắn gọn.

"Có chuyện gì không ổn giữa Nong Three và Khun Dew à?" Cùng một người hỏi. Three trao cho anh một nụ cười ngọt ngào.

"Làm sao anh nghe được điều đó vậy? Dù sao thì, phải." Three mỉm cười đáp lại, biết chắc cô gái nghe được gì đó, Three đồng ý trả lời vì cậu muốn giải quyết vấn đề để không ai can thiệp vào Dew trong giai đoạn này và cũng vì cậu còn phải giúp anh thực hiện kế hoạch.

"Có đúng không?...mặc dù chị thường chỉ gặp bạn bè của cậu ấy, nhưng chị chưa bao giờ thấy cậu ấy mang người nào đó đến cửa hàng." Người phụ nữ nói với giọng điệu thân thiện.

"Cho nên chị không cảm thấy khó chịu khi ông chủ của ngươi thích con trai sao?" Three tận dụng cơ hội để hỏi ý kiến của nhân viên. Một nhân viên quay lại và vẫy tay.

"Nong, quanh đây thường có rất nhiều cặp đôi nam, không có ai ngạc nhiên đâu."  nhân viên cười nhẹ nói.

“Cám ơn." Three đáp, ngay khi khách đưa dây sạc, câu bước về phía Dew trong phòng làm việc.

“Cậu đến lâu quá.” Dew phàn nàn khi Three đưa cho anh dây cáp sạc.

“Em đang chờ cáp sạc cho khách nên có nói chuyện chút với nhóm P'Dew." Three nói, khiến Dew lập tức nhìn cậu.

"Cậu đang nói về cái gì vậy?" Dew khẽ nhướng mày hỏi, Three cười khẩy.

“Không có gì, chỉ nói chung chung thôi.” Three trả lời, Dew nheo mắt lại.

"Em sẽ không nói ra để gây hoang mang. Em lười cập nhật tin tức." Three lại nói, hơi mím môi cố nén cười.

"Three, cậu nói gì vậy? Trông câu khả nghi lắm." Dew nói khi thấy Three đang cố nén một nụ cười.

"Ôi P'Dew, đừng đi tìm nha." Three giả vờ che đậy và đi đến ngồi trên chiếc ghế sofa trong góc văn phòng, Dew nhìn cậu chờ đợi nhưng không nói gì.

Three ngồi trong văn phòng chán nản, cậu ra ngoài giúp nhân viên thu dọn. Là một người thích nói chuyện với người khác, Three dễ dàng cảm mến các nhân viên của cửa hàng và chiếm được cảm tình của họ ngay lập tức, ngoại trừ một cô gái tên Sugar, người mà Three nhận ra là không thích cậu lắm.

"Nong, đừng đứng đó." giọng Sugar vang lên khi Three khóa tủ phụ kiện của điện thoại. Three nhìn cô trước khi rút lui.

"Cô đang tới tháng à?" Three hỏi người phụ nữ khiến cô gái dừng lại. Đội của Dew nghe thấy cậu nói vậy thì quay lại và nhìn cậu với vẻ thích thú.

"Không, tại sao cậu hỏi vậy?" Sugar hỏi.

"Ôi, tôi thấy tâm trạng cô lên xuống thất thường như người đến kì vậy nên tôi mới hỏi. Hãy kiềm chế cảm xúc của mình nếu không khách hàng sẽ nói P'Dew chăm sóc khách hàng tệ đấy." Three nói, nhưng lại nở một nụ cười ngọt ngào với Sugar khiến những nhân viên nghe thấy họ nói chuyện cười vì họ biết Three chỉ nói đùa.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Giọng nói của Dew vang lên, khi anh đi ra khỏi văn phòng bên trong anh thấy Sugar và Three đang đứng đối diện nhau. Three bước đến khoác tay Dew, người khẽ nhướng mày.

"Không có gì đâu, P'Dew. Three chỉ nói chuyện với chị ấy thôi." Three đáp lại bằng một nụ cười, nhưng đôi mắt cậu đột nhiên lướt qua Sugar, vì cậu có thể thấy rằng cô gái đang thầm quan tâm đến Dew.

"Cậu có chắc là cậu không cắn nhân viên cửa hàng của tôi không?" Dew hỏi, Three bĩu môi với anh.

"Phi Dew nghĩ Three là koala à?" Three hỏi khiến những người khác đang nghe cậu nói mà phì cười vì sự dễ thương của cậu.

“Một con chó." Dew đáp.

"Nhưng Three thích gấu túi." chàng trai trẻ trả lời.

Dew lắc đầu trước sự khó chịu của Three, liếc nhìn đồng hồ thấy đã 4 giờ.

"Trời lạnh, cậu có về không?" Dew hỏi.

"Cái gì? Anh đang đuổi Three ra ngoài à?" Người thanh niên nói, giọng khàn khàn.

"Cái quái gì vậy? Cậu định về phòng hay chạy cửa hàng cho tôi?" Dew hỏi.

"Không, nếu để Three xử lý việc này, thì em sẽ tiếp quản cửa hàng của P'Dew để trở thành ông chủ của anh. P'Dew, đừng khóc đấy." Three cười nói.

"Cậu mất trí rồi sao? Cậu lái xe tới còn gì?" Dew hỏi, nhưng hai người nói chuyện hoàn toàn không để ý đến cô gái tên Sugar.

Chờ đợi...

" P'Dew đưa Three về căn hộ của anh đi. Chiều nay, Three sẽ thi đấu ở trường đua nhưng em không biết đi đâu trước. Em cũng không muốn về, ba sẽ với em phàn nàn mất. Three ngồi đợi ở chung cư của P'Dew cũng được." Three nắm tay Dew một cách bốc đồng.

“Thôi đi.” Dew thờ ơ phàn nàn.

"Vậy anh định để em đi à?" Three tiếp tục. Dew gật đầu để cắt ngang sự khó chịu của mình. Three nhe răng cười.

“Đi thôi.” Three nói. Dew bước tới đưa cho nhân viên vài món trước khi rời khỏi cửa hàng để đi thẳng đến bãi đậu xe.

"P'Dew, coi chừng cô bán hàng tên Sugar, cô ấy thích P'Dew." Three nói khi họ ra khỏi cửa hàng.

"Cậu có phải là một radar để phát hiện những người quan tâm đến tôi không vậy?" Dew nói, anh là người không biết nhân viên cửa hàng đang nghĩ gì.

"Các giác quan của Three rất mạnh, em đã nói với anh rồi đấy nhá." Three trả lời.

“Nhảm nhí, lái xe đi, căn hộ của tôi ở trong khu vực...” Dew nói với Three tên căn hộ và con đường vì anh có những chiếc xe khác nhau để lái.

Không lâu sau, Three bước vào căn hộ của Dew.

"Ồ, em có thể nhìn thấy quang cảnh Bangkok rất rõ ràng, P'Dew." Three nói khi đứng trên ban công phòng khách.

"Tôi đi tắm, cậu ngồi xuống trước đi." Dew vừa nói vừa bước vào phòng. Three đến và ngồi trên sofa trong khi cậu chơi điện thoại.

Rào...

Cơn mưa như trút nước khiến Dew phải kéo rèm phòng ngủ nhìn ra ngoài.

“Mưa to quá.” Dew lầm bầm khi mặc quần áo, rồi bước ra phòng khách và thấy Three đang ngủ với chiếc điện thoại trên tay.

"Chết tiệt. Three khi ngủ thì dễ thương, nhưng khi thức dậy thì giống như một con vẹt." Dew nhìn Three và càu nhàu, mỉm cười trước khi dừng lại một lúc khi nghĩ rằng Three thật dễ thương. Dew nhận ra rằng anh đã nhiều lần nghĩ rằng chàng trai trẻ này dễ thương. Dew cúi xuống trước chiếc ghế sofa nơi Three nằm rồi tò mò nhìn vào mặt cậu, bàn tay mạnh mẽ của Dew đưa ra.

"À... sao vậy P'Dew? Sao lại làm phiền Three thế? Em đang ngủ mà!" Three hét lên khi Dew đưa tay dụi mạnh vào mặt cậu, làm cậu tỉnh giấc.

"Tôi muồm hỏi khi nào cậu quay lại vì bây giờ trời đang mưa rất nhiều." Dew đứng dậy hỏi. Three gật đầu nhìn ra ngoài hiên.

"Em đi ngủ trước. Khi nào em muốn quay lại, em sẽ nói với anh... P'Dew, lạnh quá, em đắp chăn được không?" Three nói, ôm chăn khóc. Dew đưa tay
lên gãi đầu.

“Tôi không phải người hầu của cậu." Dew lặng lẽ nói.

"Nhưng P'Dew là chủ căn phòng. Anh phải chăm sóc khách, đó là tất cả những gì em muốn nói với anh." Three lầm bầm, Dew lắc đầu.

“Mày láo toét quá." Dew phàn nàn, nhưng anh vẫn về phòng lấy chăn dày và chăn trải xuống sàn. Three trông có vẻ bối rối khi Dew đặt chăn xuống sàn phòng khách.

"Tại sao anh lại mang theo một cái chăn vậy P'Dew?" Three tò mò hỏi.

Bốp!

"Oái! P'Dew, sao anh lại đá em?" Three hét lên khi Dew đẩy cậu khỏi sofa xuống sàn phòng khách, nơi được phủ bằng chăn bông.

"Tôi có đá cậu đâu, đừng có điên thế. Xuống đó đi, tôi ra sofa ngủ." Dew nói trước khi trèo lên sofa và bật TV.

"Ồ, anh có thể nói cho em biết mà." Three lầm bầm, trước khi cuối cùng nằm xuống với chiếc chăn lớn.

"P'Dew." Three gọi anh trong khi Dew đang nằm trên ghế xem TV.

"Cái gì?" Dew đáp. Three quay sang chiếc ghế dài mà anh đang nằm.

"P'Dew, anh thích P'Mac bao lâu rồi?" Three hỏi, chợt muốn biết. Dew im lặng.

“Đã vài năm rồi, kể từ khi tôi bắt đầu học năm thứ nhất ở trường đại học.” Dew trả lời với giọng thực tế.

"Vậy tại sao lại thích?" Three hỏi lại.

"Tôi không biết, khi tôi ở bên cạnh cậu ấy mỗi ngày, tôi cảm thấy như thế này." Dew trả lời vì vẫn chưa tìm được câu trả lời cho chính mình vì sao lại thích Mac. Three đứng và lắng nghe.

“Đúng vậy, đôi khi người ta thậm chí không thể đưa ra câu trả lời cho chính mình tại sao họ có thể thích ai đó." Three lẩm bẩm vì cậu cũng nghĩ đến Nan.

"Tình yêu này thật phi lý. P'Dew, anh có nghĩ vậy không?" Three lại nói.

“Tôi vẫn chưa biết tình yêu là gì.” Dew nói.
.
.
.

Tiếng mưa ngoài hiên làm Dew và Three chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Three lại thức dậy và căn phòng tối om vì Dew chưa bật đèn, anh chỉ bật đèn tivi. Three ngồi thẫn thờ nhìn quanh ngơ ngác không biết mình đang ở đâu, sau đó cậu mới nhận ra mình đang nằm trong căn hộ của Dew. Three đứng dậy vươn vai, nhưng đứng dậy hơi nhanh nên khiến tầm nhìn của cậu bị mờ và cậu ngã sấp xuống.

Bộp!

"Ối! Mẹ kiếp thằng Three." Tiếng hét của Dew vang vọng khi Three lùi lại và ngồi ngay giữa bụng Dew khi anh đang cuộn tròn ở đó, khiến Dew ngã nhào.

"Này P'Dew, em xin lỗi. P'Dew đau không? Đau ở đâu? Em xin lỗi anh." Three vội vàng nói khi nhìn thấy vẻ mặt của Dew. Three vội vàng ngồi xuống nền nhà và nhanh chóng xé toạc chiếc áo của Dew. Trong khi vuốt ve cái bụng rắn chắc của anh.

"Ở đây có đau không P'Dew?" Three vội hỏi. Dew hơi ngạc nhiên khi bàn tay mềm mại mát lạnh Three chạm vào bụng mình. Mặc dù anh đang đau muốn chết nhưng những cảm giác khác lại nổi lên cùng lúc.

Dew vội nắm lấy tay Three khiến Three ngơ ngác nhìn anh.

"Anh rất giận phải không, Three không phải cố ý, em hoa mắt." Three cho rằng Dew giận mình đến mức không cho nó thấy chỗ cậu làm anh bị thương.

"Tôi không điên." Dew lập tức ngồi dậy, hít một hơi thật sâu rồi buông tay chàng thanh niên. Three tỏ vẻ khó hiểu.

"Mẹ kiếp, ăn ít một chút đi, mập quá. Nhưng không sao, trọng lượng của cậu không quá phóng đại, nếu không cái mông của tôi sẽ bị bể mấy." Dew thờ ơ lẩm bẩm.

"Anh sợ không dùng được sao?" Three nói đùa.

“Còn một điều nữa P'Dew, Three nhẹ lắm, em chắc là em nhẹ hơn Mac." Three ngẩng cao đầu nói. Dew nhìn Three trong ánh sáng lờ mờ, anh đã cố kìm nén những cảm xúc choáng váng do bàn tay của Three khơi dậy trước đó.

“Cậu dám nói cậu nhẹ à?” Dew nói với giọng giễu cợt. Three nhăn mặt trước khi nhảy vào lòng Dew và đung đưa qua lại.

"Này, Three có nặng không?" Three vừa nói vừa lắc đầu vì muốn chơi khăm Dew. Cậu đã vô tình làm cho cảm xúc mà Dew đã kìm nén bùng nổ trở lại. Three cảm thấy có gì đó đẩy vào mông mình.

Mặt Three đỏ bừng, lúc này cậu cũng không ngây thở đến mức không biết thứ gì đang đẩy mông mình.

"Ối!" Three vội nhảy khỏi lòng Dew, mặt đỏ bừng, Dew nghiến răng ken két.

"P'Dew, sao anh dậy dễ thế?" Three hỏi, không dám nhìn vào mặt Dew.

"Im đi, Three." Dew nói với giọng khó chịu trước khi đứng dậy và đi về phòng của mình. Anh nghĩ những gì đã xảy ra có thể là do anh đã không thả trong nhiều tuần. Dew từng tìm bạn tình để giải tỏa phần nào nhu cầu của mình, nhưng gần đây anh lại theo đuổi Mac. Dew bước vào phòng tắm và lập tức dùng tay để đỡ mình, tiếng rên rỉ trong cổ họng thỉnh thoảng lại vang lên. Three đi bật đèn phòng khách rồi ngồi phịch xuống sofa, mặt vẫn còn nóng bừng.

"Trở về sẽ tốt hơn phải không?" Three lẩm bẩm trước khi quyết định ra về. Three vào trong nói với Dew, cậu chỉ muốn hét thật to rồi bỏ đi, nhưng vừa bước vào phòng, mặt Three lại đỏ bừng.

"Vâng...à...Mac...hừm." Mặt Three nóng bừng, nhưng trong lòng cậu cảm thấy ngột ngạt lạ lùng khi nghe Dew rên rỉ tên Mac. Three bước ra khỏi cửa phòng ngủ, cậu vội lấy chìa khóa xe rồi rời khỏi căn hộ của Dew mà không nói với Dew câu nào.

Còn Dew, khi đang réo tên Mac trong đầu, thì khuôn mặt của Three chợt hiện ra và cuối cùng anh cũng đạt được cao trào. Dew đập tay vào tường phòng tắm vì sốc khi nhận ra mình đã thả lỏng khi chỉ nghĩ về khuôn mặt của Three.

"Cái quái gì đây?" Dew tự nguyền rủa mình khi nhìn thấy vệt trắng trên lòng bàn tay trước khi bước tới rửa tay một chút. Dew hít một hơi thật sâu và rời khỏi phòng, nhưng anh không thể tìm thấy Three.

“Mày về mà không nói với tao, thằng khốn.” Dew lẩm bẩm, trước khi gọi cho Three.

[ Ưm...có chuyện gì vậy P'Dew?] Three trả lời cuộc gọi trong im lặng.

"Cậu, nếu định rời đi, không phải nên cùng chủ nhân phòng nói lời chào sao sao?" Dew đáp.

[ Chà...Three nghĩ rằng anh có một số công việc khẩn cấp. Vì vậy, em không muốn làm phiền P'Dew.] Three thở hổn hển.

“Được rồi, lái xe cẩn thận.” Dew nói trước khi dập máy, anh ngả người ra ghế dài, thở dài thườn thượt khi nghĩ về những chuyện ban nãy.
.
.
.

Sáng hôm sau...

"Có chuyện gì vậy, Three?" Bạn của Three chào, cậu cau mày ngồi ở bàn học.

" Không có gì, tao chỉ đang suy nghĩ một chút." Three đáp.

" Mày đang ngồi nghĩ cái quái gì vậy? Mày có gì muốn suy nghĩ à?" bạn cậu hỏi một cách mỉa mai.

"Tao chỉ suy nghĩ về việc của mình thôi." Three trả lời.

“Có phải về Hia Nan của mày không?” Người bạn hỏi vì câu nghĩ rằng chỉ có một điều duy nhất trong tâm trí Three thôi. Three khựng lại một lúc vì lúc này cậu không nghĩ đến Nan mà nghĩ đến Dew. Three chỉ không hiểu tại sao khi nghe Dew rên rỉ tên Mac, trong lồng ngực cậu có cảm giác ngột ngạt.

"Thật là một thảm họa." Three xua tay, cố tỏ ra không quan tâm. Hôm nay cậu còn không gọi cho Dew, mà Dew cũng không gọi cho cậu, đó là chuyện bình thường vì hầu hết thời gian Three đều gọi cho anh.
.
.
.
Về phía Dew, anh bận rộn cả ngày vì đến xem trông cửa hàng và khách đến nhiều, đến 4h chiều anh mới có thời
gian nghỉ ngơi. Dew ngồi trong văn phòng nhỏ của mình trước khi nhấc máy và nhướng mày ngạc nhiên vì hôm nay Three không làm phiền anh như thường lệ.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Dew phàn nàn. Anh tra cứu số điện thoại của mình nhưng hơi ngạc nhiên khi thấy tên của Mac. Dew quyết định gọi cho Mac trước, nhưng cuộc gọi của Dew đã bị cắt đứt, anh đã cố gọi vài cuộc cho đến khi máy của Mac tắt.

"Chết tiệt, chắc chắn là tên khốn Nan." Dew bực bội nguyền rủa vì nếu là bình thường thì Mac sẽ không cúp máy khi anh gọi. Dew thất vọng cho đến khi Mac gọi lại. Dew biết cậu bị ốm nên không nói chuyện được nhiều với Mac vì Nan đã nhấc máy nói chuyện với anh.

[ Tại sao mày gọi?] Giọng nói đứt quãng của Nan vang lên.

“Đồ ngốc, tao đã gọi cho Mac, tao sẽ nói chuyện với cậu ấy, không phải mày.” Dew nói.

[ Tao không cho cậu ta nói, cậu ta bị bệnh, cậu ta không có giọng nói. Tại sao mày lại muốn bạn mình hét to như vậy?] Nan đáp.

“Tao lo lắng cho cậu ấy.” Dew nói, vì anh thực sự lo lắng cho Mac.

[ Mày lo lắng về điều đó à?... Vậy thì đến thăm cậu ta đi. Tao sẽ mở cửa nhà đợi mày.] Đó là tất cả những gì Nan nói trước khi cúp máy.

“Thằng khốn kiếp.” Dew chửi người kia, nhưng cuộc gọi đã kết thúc. Dew cau mày, tự hỏi tại sao Nan lại để anh đến thăm Mac dễ dàng như vậy.

“Kêu đồng minh.” Dew nhân cơ hội gọi điện cho Three.

.
.
.

Reng... Reng... Reng

Điện thoại của Three reo lên khi cậu đang ngồi ăn kem với nhóm bạn trước cổng trường Đại học. Three hơi giật mình khi nghe máy và ngạc nhiên khi thấy đó là số của Dew nên cậu vội bắt máy ngay.

"Xin chào, P'Dew." Three trả lời khi cảm thấy nhịp tim đập lạ thường.

[ Ồ, cậu chưa chết sao?] Dew chào cậu.

“Phi mới là người chết vì chửi Three đấy.” Three hét lên ngay trước khi nghe thấy tiếng cười yếu ớt của Dew.

[ Bây giờ cậu đang ở đâu?] Dew hỏi.

"Có chuyện gì vậy, P'Dew?" Three hỏi.

[ Mac bị ốm.] Dew lên tiếng khiến Three im lặng một lúc.

[ Three tâm trạng không tốt à? Three không nói nữa đúng không.] Dew phát ra giọng khàn khàn, bắt đầu hơi cáu. Three hít một hơi thật sâu, tự nguyền rủa mình vì đã có tâm trạng thất thường như vậy.

"Xin lỗi P'Dew, anh định đến nhà Hia Nan bằng cách nào?" Three hỏi.

[ Nan dám cho tôi đến mà cậu không muốn cùng đi gặp Hia Nan của cậu à?] Dew đáp lại khiến Three phải suy nghĩ.

"Đi nào, Three cũng sẽ đi gặp Hia Nan. Vậy khi nào chúng ta đi?" Three hỏi lại.

[ Gặp tôi ở lối vào trường đua của Nan lúc 6 giờ để chúng ta có thể vào cùng nhau.] Dew trả lời. Three đồng ý trước khi Dew cúp máy.

"Mày đã nói chuyện với ai vậy?" Bạn của Three hỏi.

“Một người quen." Three đáp ngắn gọn.

"Lúc đầu tao tưởng mày nói chuyện với bạn trai chứ, thấy mày làm bộ mặt như tức giận vậy. Mày vẫn đang suy nghĩ hay mày đã từ bỏ Hia Nan rồi?" Người bạn nói đùa. Three lập tức cau mày.

"Tap có thực sự làm khuôn mặt đó không?" Three tò mò hỏi thằng bạn.

"Vâng, cả khuôn mặt và giọng nói của mày luôn ấy." người bạn tiếp tục. Mặt Three hơi cau lại khi nghe điều đó.
.
.
.
"P'Dew, anh đến trễ." Three phàn nàn khi Dew dừng lại bên cạnh xe của cậu. Three lúc này đã ở ngoài xe.

"Xe bị kẹt. Lên xe lái đến nhà Nan đi." Dew nói trước khi đi, Three đi theo vào nhà. Dew và Three đi xuống cầu thang và nói với người của Nan rằng họ đến gặp Mac, và Nan bảo họ đến. Cấp dưới của Nan bảo họ đứng đợi.

"Hia Nan!" Three ré lên với một nụ cười khi nhìn thấy Nan bước vào. Trong khi Dew đứng dậy và nhìn như không thể tin được.

"Sao Three lại tới đây? Three có việc gì à?" Nan bình tĩnh hỏi chàng thanh niên, nhưng Three vẫn mỉm cười.

"Three tới là vì nhớ Hia Nan đấy. À nghe nói bạn anh bị ốm nên em cũng muốn đến thăm." Three nói với một nụ cười. Nan quay lại nhìn Dew.

"Mac đâu? Tao sẽ đi thăm cậu ấy." Dew liền hỏi.

“Đi thôi.” Nan nói. Three và Dew có vẻ bối rối không hiểu sao Nan lại cho họ vào nhà dễ dàng như vậy.

------------------

Bình chọn, bình luận để ủng hộ và tạo động lực cho Rin nha. Mọi người có thể liên hệ Rin qua IG: aada_ritthiya hoặc fb: Momo Haiki nè (⁠◕⁠ᴗ⁠◕⁠✿⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com