Truyen30h.Com

[VCDC|INTO1] Lưu anh, Lưu em

Yêu em một xíu

lloyyy

Dù không muốn nhưng em bé Lưu Chương hai tuổi rưỡi không thể không thừa nhận rằng cục bột trắng bóc nằm trong cái chăn hoa đỏ kia là một em trai.

Một em trai hàng thật giá thật, thích ngủ, thích uống sữa và đặc biệt rất thích toét miệng ra cười mỗi khi Lưu Chương mè nheo gào khóc với ba mẹ.

Chương Chương khó chịu, Chương Chương xị mặt xuống, dùng cái xẻng đồ chơi đập tan nát cái lâu đài con con của Tiểu Cửu. Như bao nhiêu lần trước đây, Tiểu Cửu tức thì khóc ầm lên, nước mắt nước mũi tèm lem cầm cái xô nhựa to bằng nắm tay đập vào đầu Lưu Chương trả thù.

Thế là hai đứa trẻ lao vào đánh nhau ầm ĩ, quần áo tóc tai bê bết toàn cát là cát. Anh trai Đa Đa đi tập văn nghệ về thấy Lưu Chương lì lợm nắm tóc Tiểu Cửu, còn Tiểu Cửu thì khóc ré cả lên thì vội vàng lao vào can ngăn nhưng không tài nào tách hai đứa nó ra được. Đã thế còn bị Tiểu Cửu cắn cho một cái vào tay. Anh trai Đa Đa bốn tuổi đành phải vứt hai đứa trẻ ở đấy, chạy vội đi mách người lớn.

Tối đó Lưu Chương bị ba Lưu bắt úp mặt vào tường tự kiểm điểm lại chính mình sau khi nhận đủ ba cái tét vào mông.

Bà nội và mẹ Lưu nhìn chỏm tóc lưa thưa dựng đứng lên của Lưu Chương thì thấy mủi lòng, lát sau liền lên tiếng khuyên nhủ ba Lưu tha cho Lưu Chương lần này.

"Cứ để nó đứng ở đấy! Mới bây lớn mà đã học cái thói đánh bạn!" - Ba Lưu vừa xem báo cáo vừa nói - "Sau này không chừng còn đánh cả em trai"

Lưu Chương hai tuổi rưỡi bĩu môi quẹt nước mắt, run rẩy cãi lại: "Con muốn em gái cơ mà!! Ai bảo ba không lấy em gái cho con!"

"Lại còn trả treo! Có phải con chê ba đánh con ít không hả?"

Nói rồi ba Lưu giả bộ giơ cái roi lên, Lưu Chương hoảng sợ chạy ngay vào vòng tay bà nội, oà lên khóc nức nở.

Sau đó ba Lưu hạ lệnh cấm cục Chương nhỏ không được ra vườn hoa chơi trong vòng một tuần, mỗi buổi chiều sẽ phải ở nhà chơi với em trai giúp mẹ.

Cục Chương nhỏ mếu máo, muốn khóc nhưng không dám, đành phải hít hít mũi kìm nước mắt lại gật đầu đồng ý với ba.

.

Lưu Vũ, Vũ bảo bảo là một em bé rất ngoan và đáng yêu. Vũ bảo bảo rất ít khi khóc, khi đói thì kêu a a một cái giục mẹ mau mau lấy sữa, khi muốn thay tã cũng kêu a a một cái nữa tỏ ý khó chịu.

Vũ bảo bảo nằm trong cái nôi màu xanh nước biển được mua từ hai năm trước, thích thú nhìn anh trai Lưu Chương đang ủ rũ khua khua món đồ chơi.

"..a..a" - Vũ bảo phun nước miếng phì phì, ê a nói chuyện với anh.

Lưu Chương quăng món đồ chơi qua một bên, quay ra mách tội em trai nhỏ với bà nội: "Bà ơi em không chịu ngủ, em cứ nhìn con ấy!"

"Con vỗ em nhè nhẹ thì em mới ngủ" - Bà nội tận tình hướng dẫn Lưu Chương dỗ em rồi mới trở lại nhà bếp để làm bữa tối.

Lưu Chương ngoan ngoãn làm theo lời bà dạy, bàn tay mập mạp nhẹ nhàng vỗ xuống mông em.

Vũ bảo bảo thoải mái ngọ nguậy hai cái nắm tay bé tý, lát sau liền cho tay vào miệng.

"Mẹ dặn em không được mút tay" - Lưu Chương nhăn mặt gỡ tay em ra - "Vũ bảo bảo em không nghe lời mẹ à!?"

Vũ bảo bảo thấy anh nói chuyện với mình thì ngây ngô cười khanh khách, càng hưng phấn ê a nói chuyện với anh.

Lưu Chương vỗ mông em đến mỏi cả tay rồi mà em vẫn chưa ngủ, đã thế còn ngày càng ồn ào, hết a a rồi lại ê ê khiến Lưu Chương không thể nào hiểu được.

"Mau mau ngủ đi, anh muốn xem tivi"

"a..aaa"

"Có 'Siêu nhân điện quang' rồi đó. Em có biết siêu nhân điện quang là gì không?"

"aaaa..aa"

"Em biết đúng không?! Vậy sau này em có thể chơi siêu nhân với anh rồi"

Em bé Lưu Chương gần ba tuổi thở dài thườn thượt, rất ra dáng một ông cụ non tỉ tê nói chuyện với em trai: "Nhưng anh muốn em là em gái cơ. Em mà là em gái thì anh sẽ yêu em nhiều hơn"

"Còn bây giờ anh chỉ yêu em một xíu, một xíuu như vầy thôi!"

Sau khi diễn tả cái "một xíu" chỉ bé bằng một con kiến gió, hai anh em lại tiếp tục trò chuyện với nhau trên cơ sở của sự tưởng tượng vì Lưu Chương không thể dịch được thứ ngôn ngữ tối giản của Vũ bảo nhà mình, mà Vũ bảo bảo thì lại quá nhỏ để hiểu thế nào là siêu nhân điện quang Tiga và siêu nhân điện quang Trigger. Thế nên sau một hồi nói chuyện chán chê Lưu Chương mệt mỏi nằm xuống giường, bàn tay vẫn để ở mông em vỗ vỗ, cục Chương nhỏ ngáp dài một cái, lát sau thì ngủ mất.

.

Vậy là em bé Lưu Chương gần ba tuổi ngoan ngoãn ở nhà một tuần để chơi với Vũ bảo bảo. Mặc dù cục Chương nhỏ của chúng ta luôn miệng thủ thỉ với mẹ rằng chỉ yêu Vũ bảo bảo một tý thôi vì em là em trai, nhưng lúc nào có đồ chơi mới là cục Chương nhỏ cũng hớn hở chạy vào khoe ngay với em, nhét vào nắm tay bé tý của em một con Ultraman Tiga to đùng.

Ba Lưu thấy Lưu Chương biểu hiện rất tốt liền đồng ý đưa Lưu Chương đi chơi vào cuối tuần.

Sáng hôm đó ba Lưu có việc đột xuất ở công trình nên đành để mẹ Lưu và Lưu Chương đến trung tâm thương mại trước, còn mình thì đến sau.

Trong lúc ba Lưu đang làm việc thì mẹ Lưu gọi điện tới, nức nở nói rằng đột nhiên không thấy Vũ bảo bảo đâu hết. Ba Lưu hốt hoảng trấn an vợ, trong lúc vội vàng chạy đi còn loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc xé lòng của cục Chương nhỏ nhà mình.

Lưu Chương quả thực khóc đến xé gan xé ruột, tay cứ nắm chặt lấy cái xe đẩy màu xanh trống không đứng khóc huhu ở quầy lễ tân. Mặc kệ mẹ Lưu cùng các cô nhân viên trái dỗ phải dỗ, cục Chương nhỏ vẫn nước mắt nước mũi đầy mặt, miệng chỉ kêu gào đòi Vũ bảo bảo.

Mười năm phút sau thì ba Lưu chạy đến nơi. Ba Lưu xem xét kỹ càng một lượt thì phát hiện ra cái xe đẩy này không phải là của nhà mình, sau đó kiểm tra lại camera an ninh mới biết được mẹ Lưu mua cái xe đẩy này từ quầy trẻ em ở tầng ba. Phụ nữ sau sinh thường hay nhớ nhớ quên quên, mẹ Lưu cũng không ngoại lệ, đi từ tầng ba xuống tầng một liền quên ngay việc vừa làm, thấy cái xe đẩy màu xanh này quen quen thì nghĩ rằng Vũ bảo bảo cũng được mang đi chơi.

Cục Chương nhỏ từ khi ra khỏi nhà đã gật gù ngủ trên lưng mẹ, hiển nhiên cũng không biết được rằng Vũ bảo bảo có đi cùng hay không.

Sự hiểu lầm này làm trung tâm thương mại náo loạn một lúc lâu. Cục Chương nhỏ vẫn còn gục đầu vào bai ba âm ỉ khóc, lát sau thì bẹt miệng ra đòi đi về nhà xem Vũ bảo bảo, một bộ nếu không nhìn thấy người thì sẽ không yên tâm.

Ba Lưu mẹ Lưu đành phải đưa cục rắc rối này về nhà. Lưu Chương về đến nhà liền chạy thẳng vào phòng ba mẹ, Vũ bảo bảo uống sữa no say đã lăn ra ngủ khì khì, hai má nhỏ hồng hào rung rinh rung rinh.

Lưu Chương sụt sịt quẹt nước mũi, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh em, một tay nắm lấy nắm tay nhỏ xíu của em, một tay thành thục hạ xuống vỗ mông cho em ngủ.

Thế là ngày hôm ấy em bé Lưu Chương dành cả ngày ở nhà để chơi với Vũ bảo bảo, đến chiều thì cùng bà nội đưa em xuống công viên nhỏ dưới chân chung cư chơi đùa. Lợi nhất vẫn là ba Lưu và mẹ Lưu bởi hiếm hoi lắm hai người mới có một buổi hẹn hò thật sự vui vẻ!

(tbc)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com