Truyen30h.Com

Vị Thần Ai Cập

Chương 12

tekanahebiko

.

.

.

"Nước. . ." Hoàng Duy khó khăn thều thào một tiếng, cổ họng cậu khô khốc.

Ngay sau đó cảm nhận được sự mát lạnh, trơn tuột chảy xuống cổ họng, Hoàng Duy như được cứu sống, lúc này mới có thể nhìn thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Seri đang bên cạnh nhìn cậu, trên gương mặt xinh đẹp là một miếng băng màu trắng. Đôi mắt nàng ướt lệ, trông nàng tiều tụy hẳn đi, dáng người gầy lại càng thêm gầy, nhỏ bé vô cùng. Nhớ lại được nguyên nhân, Hoàng Duy không khỏi tự trách bản thân, vì mình mà kéo nàng vào rắc rối như vậy.

"Hoàng Duy, cậu còn đau không? Còn chỗ nào khó chịu, không thoải mái không?"

Không nhắc sẽ không sao, Hoàng Duy lại cảm thấy toàn thân là cỗ đau đớn, nhăn mặt lại biểu tình. Seri hoảng hốt, vội gọi mấy cung nữ đứng trực ngay đó lại hỗ trợ, cẩn thận thay băng, lau người rồi cho cậu uống thuốc giảm đau. Thuốc thực rất hiệu quả, chẳng mấy chốc sự đau đớn đã hoàn toàn thuyên giảm, mày cậu dãn ra không ít.

"Bệ hạ!"

Vừa mới giúp cậu giảm đau, Seri cùng đám cung nữ bỗng hoảng sợ, đồng loạt quỳ xuống hành lễ. Không nhìn cũng biết là ai tới. Nhưng điều Hoàng Duy chú ý là nét mặt của Seri, từ góc nhìn của cậu có thể thấy rõ vẻ mặt của nàng, không phải vẻ sợ hãi của một nô lê phải có, mà là vẻ khó chịu, không vui xen lẫn tức giận. Dù vậy do nàng cúi đầu quá thấp, Kosey không thể phát hiện biểu cảm giấu dưới kia, nếu không có lẽ hắn sẽ lại nổi điên muốn tác động vật lý đối với nàng.

Kosey tiến đến cạnh giường của Hoàng Duy, ung dung ngồi xuống, tay chống lên giường nhìn cậu. "Đã tỉnh? Không bị câm chứ?"

"Chậc!" Hoàng Duy tặc lưỡi, quay mặt đi không thèm nhìn.

"Xem ra là nói được. Giữ được cái mạng này quả thật không phải người bình thường." Kosey trầm giọng, không phải vì hắn tức giận, mà chỉ đơn giản là hắn vô thức muốn hạ giọng mình xuống mà thôi, mỗi tội là không viết cách làm sao cho đúng.

"Mạng còn nhưng tay chân không còn."

"Chỉ là gãy một cái tay với một cái chân mà thôi, không phải là bị mất, ngươi đâu cần làm quá lên thế."

" Hừ, không thể cử động cũng chẳng khác gì bị chặt mất. Huống hồ tôi không biết y học của các anh như thế nào, ai biết có thể phục hồi cho tôi hay không."

"Nói vậy không lẽ y học của chỗ ngươi tốt hơn?"

Hoàng Duy lúc này mới quay ra, vẻ mặt hất lên, viết rõ chữ "đương nhiên ". Kosey không khỏi phì cười. Song hắn lại lấy ra một tờ giấy, giơ lên trước mặt cậu.

"Khế ước bằng miệng thì không mấy hiệu quả, nên trẫm đã tự tay viết khế ước ra giấy cho ngươi. Ngươi xem trẫm có phải rất tốt hay không? Giấy này có thể chứng minh trẫm là một vị thần biết giữ lời hứa đấy."

Hoàng Duy nhìn tờ giấy một hồi, ngay lập tức kinh ngạc trước tiêu đề của nó.

Khế ước Bán thân.

"Anh muốn tôi bán thân cho anh? " Hoàng Duy run run, kìm nén ức chế trong lòng.

"Phải. Yên tâm ngươi cũng đâu có thiệt." Kosey cười, chỉ vào một dòng chữ cực kì nhỏ trên giấy. "Mau nhìn, toàn bộ dân làng nô lệ sẽ được bình an mà sống, không phải rất đúng theo ý của ngươi sao?"

Cái gì mà không thiệt? Rõ ràng là quá thiệt thòi cho cậu, trong khi cậu phải cho hắn toàn bộ những thứ của cậu, nghe theo mọi mệnh lệnh của hắn, kèm theo đó là tính mạng cậu sẽ nằm hoàn toàn trong tay hắn.

Seri cúi mặt bên cạnh giường, tay nàng siết chặt lấy váy, vò nó đến nhàu nát. Nếu để Kosey biết ánh mắt hiện tại của nàng thì hắn sẽ lại bày ra vẻ tức giận rồi hành người tiếp mất.

"Không ký!" Hoàng Duy quay ngoắt mặt đi.

"Trẫm đâu cho ngươi quyền từ chối." Kosey phất phơ tờ giấy trên tay.

"Tôi hoàn toàn có quyền từ chối, vì nó liên quan đến lợi ích của tôi."

Kosey nheo mắt, từ từ đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Xong hắn nhẹ vươn tay, kéo mặt cậu quay lại đối diện với hắn. Vẽ trên môi một nụ cười nhẹ tênh, cực kỳ dịu dàng.

"Trẫm biết ngươi sẽ không dễ dàng đồng ý mà lại."

Một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng của Hoàng Duy, cậu rùng mình một cái. Ánh mắt Kosey nhìn cậu đang sáng lên, cùng nụ cười dịu dàng bất thường, cậu đã từng đối diện với nó. Ở khu rừng. Hoàng Duy đã từng đối diện với Kosey ở khu rừng lúc cậu trốn chạy, đây chính là thời điểm Kosey mang trong mình một suy tính đối với con mồi mà hắn nhắm đến, một âm mưu để chơi vờn chuột với con mồi, ép nó đến cực hạn. Ngay tại bây giờ cậu lại phải đối diện với nó, chắc chắn Kosey đã chuẩn bị sẵn một trò gì đó để ép buộc cậu rồi.

Bỗng chốc hắn phất tay đuổi toàn bộ cung nữ ra ngoài, chỉ để lại một mình Seri.

"Anh. . . Anh tính làm cái trò gì?" Hoàng Duy bắt đầu có chút lo sợ. Hắn giữ lại Seri làm gì? Đánh đập, tra tấn, hay là. . .

"Ta đã nói với ngươi mà. . ." Xưng hô thay đổi đột ngột của Kosey khiến Hoàng Duy rợn người. Hắn nhẹ nhàng cười thật tươi với cậu, giọng nói trầm bổng cực kỳ ngọt ngào. ". . . Ngươi đâu có quyền từ chối."

Hắn tóm lấy cánh tay gầy yếu của Seri, lôi nàng đến chiếc ghế đệm được đặt đối diện với giường cách đó không xa, thô bạo quăng nàng lên ghế.

"Ah! Bệ hạ???" Seri hoảng hốt, nàng vội chống tay muốn ngồi dậy liền bị Kosey cưỡng chế đè lại.

Hoàng Duy bắt đầu sợ hãi, cậu lắp bắp nhìn hắn, không dám tin vào suy nghĩ của mình: "Anh. . . Không phải anh định. . ."

Đáp lại cậu là âm thanh chiếc váy trắng của Seri bị xé rách tươm trước đôi mắt tròn kinh ngạc của cậu. Kosey dùng hành động chứng thực cho suy đoán của Hoàng Duy.

Seri kinh hãi, nàng vội vung tay đập lên cơ ngực săn chắc của hắn, chân không yên liền vùng vẫy, đạp lên người muốn đẩy hắn ra. "Bệ hạ! Xin hãy tha cho tiểu nô, xin đừng ! "

Kosey lập tức tóm lấy chân tay nàng, dùng miếng vải rách nát từ chiếc váy kia rồi trói chặt tay nàng lại. Xong xuôi, mặc cho nàng đang vùng vẫy muốn thoát, Kosey ung dung đứng thẳng lưng, liếm nhẹ môi quan sát nàng từ phía trên.

Seri mang một làn da nâu, dáng người đồng hồ cát cùng đường cong mềm mại. Bầu ngực tròn trịa được mái tóc đen dài phủ lên, lấp ló dưới những sợi tóc. Cặp đùi non mềm khép chặt che đi cô bé nhẵn nhụi không một chút lông tơ. So với một nô lệ làm lụng vất vả, gầy yếu trơ xương thì nàng quả thật quá đỗi xinh đẹp, mang một dáng người mà hầu như phụ nữ hiện đại nào cũng ao ước. Đây cũng là thành quả chăm nuôi ăn uống của Hoàng Duy trong suốt ba tháng qua, đem nàng từ cành củi khô thành cái bánh mềm bông xốp.

"Ngươi đúng là không giống nô lệ bình thường, cơ thể ngon lành như này chính là để cho đàn ông chơi. " Kosey nở nụ cười, buông lời dâm dục, song hắn vỗ tay hai cái. Cánh cửa được đóng kín được đẩy mở, một nhóm năm người đàn ông bước vào rồi lại cẩn thận đóng cửa lại. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Kosey liền thả xuống một câu: "Nhưng trẫm không muốn làm ngươi nên hãy để những anh tài trên chiến trường này thoả mãn ngươi nhé!"

"Cái - !?"

Trước sự kinh hãi của hai người, Seri liền bị nhóm đàn ông tóm lấy, cơ thể bị rất nhiều bàn tay sờ soạng khắp nơi. Từng người, từng người vuốt ve làn da mềm mại, xong lại đặt lên đó những nụ hôn vụn vặt, liếm láp từng chút một. Seri gào thét xin tha, môi nàng ngay sau đó cũng bị chiếm lấy, bị mút mát, bị ép nuốt xuống những giọt nước miếng khiến nàng kinh tởm đến run người. Bầu ngực bị bọn chúng thay nhau bú mút rồi lại nắn bóp.

"Không! Làm ơn đừng làm thế với cô ấy! Mau dừng lại đi mà!" Hoàng Duy cực kỳ hoảng loạn, cậu chống cánh tay và đôi chân lành lặn của mình muốn dậy nhưng cơn đau khủng khiếp khiến cậu không thể dậy nổi. Vô lực nhìn Seri đang bị đám đàn ông xâm phạm, cậu sợ đến phát khóc, không ngừng cầu xin bọn chúng dừng lại.

Kosey ung dung tiến đến bên giường cậu, nhìn dáng vẻ bất lực chẳng thể làm gì của cậu khiến hắn sung sướng vô cùng. Nâng mặt cậu đối diện hắn, Kosey tủm tỉm cười: "Ngươi có vẻ rất khó khăn để ngồi dậy nhỉ, trẫm không ngại giúp ngươi đâu!"

"Hức. . làm ơn. . . Hức. . Tha cho cô ấy đi mà. . Ư, ư . .hức!"

Nhóc con này, đến khóc cũng đẹp quá rồi đi. Đôi mắt long lanh như viên ngọc cùng những giọt nước trong suốt như pha lê đang trào dâng khiến trong người Kosey rạo rực lửa. Cẩn trọng từng chút, hắn liền nhấc người Hoàng Duy lên rồi ôm cậu vào lòng. Thái y đã nói xương của cậu bị gãy, muốn hồi phục tuyệt đối không được động đến nó, phải luôn giữ nó trong trạng thái thẳng tắp. Kosey dường như nhớ rất rõ điều này, hắn giữ cho lưng cậu thật thẳng. Ngồi xuống giường, rồi lại đặt cậu ngồi trên đùi mình, không quên hướng cậu nhìn ra phía Seri, dùng cơ thể rắn chắc của mình làm điểm tựa cho cậu, cuối cùng cẩn thận vòng tay ôm lấy thiếu niên vào lòng

Rất vừa tay, cảm giác thích thật.

"Xem nào, nô lệ của ngươi rất có khiếu chiều đàn ông đấy, mau nhìn cách cô ta ngậm lấy dương vật của thằng kia xem, trẫm nhìn thôi cũng thật thèm." Kosey đặt cằm lên bên vai lành lặn của Hoàng Duy, giọng nói trầm bổng phả bên tai cậu. "Ngươi có phải cũng cảm thấy rạo rực hay không?"

"Chỉ có đám khốn nạn các người mới thấy nứng trước cảnh này!" Hoàng Duy lập tức phản bác, vừa nức nở vừa nói. "Mau thả Seri ra, đừng động vào cô ấy!"

Kosey hắn bĩu môi, hừ nhẹ một cái. "Nhóc con, ngươi đến giờ vẫn không rõ vị trí hiện tại của mình hay sao?" Rồi hắn lại hướng đám đàn ông, ra lệnh. "Các ngươi làm nhanh lên, phía dưới của con ả chắc hẳn đang thèm đàn ông lắm rồi đấy!"

"Không!!!" Hoàng Duy hét lên một tiếng. Nhưng mặc kệ lời cậu nói, đám người thô bạo banh rộng đùi Seri, đem hoa huyệt xinh đẹp phơi bày trước ánh sáng mặt trời. "Không được! Không được động vào cô ấy! Các người mau cút ra!"

Mặc kệ tiếng cầu xin của Seri, một tên đưa tay sờ xuống hoa huyệt của nàng, nhẹ nhàng xoa lên nó, kích thích vào điểm nhạy cảm. Cô bé bị kích thích, Seri run rẩy, nàng cong eo, đầu ngón chân co quắp lại. Cảm nhận được dị vật tiến vào bên trong, nàng sợ hãi gào thét lớn, đầu lắc liên tục. Thiếu nữ trinh trắng lần đầu bị xâm phạm, cô bé run rẩy tiết ra dòng dịch trắng trong, nhớp nháp, kèm theo đó là sắc đỏ hồng của máu tươi.

"Làm ơn, rút tay ra! Rút ra đi! Ah!? . . Hức, hức. . Ưm!"

Âm thanh lại bị một gã chiếm lấy, chỉ còn tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng. Ngón tay bên trong hoa huyệt đang khuấy đảo nàng, nó ấn vào khắp vùng nhạy cảm phía bên trong đệm thịt, khiến nàng run lên từng cơn. Seri khóc nhức nở, nàng lại cảm nhận được thêm một ngón tay đang tách lỗ huyệt bé nhỏ. Hai ngón tay gã cong lên, ấn mạnh vào điểm nhạy cảm, Seri hét lên một tiếng lớn, nước dâm nhanh chóng phun ra, ướt đẫm tay nam nhân.

Hoàng Duy gào khóc, liên tục xin tha cho Seri, cậu vô lực ngồi trong lòng Kosey, tay và chân đều bị gãy, thêm cái xương sườn đang cần điều trị, cơn đau tra tấn cậu đến tận xương tủy. Tên Pharaoh nọ lại lấy làm vui vẻ, tay giữ lấy cơ thể cho cậu thẳng lưng, bên tai lại thì thầm những lời dâm dục khốn nạn. Thời điểm một gã đàn ông rút tay ra khỏi âm đạo của Seri, gã đem dương vật đã dựng cao tiến đến trước miệng lỗ nhỏ, quy đầu đc mém môi bao phủ, trong đầu Hoàng Duy lúc này đã hạ quyết tâm.

Kosey, hắn thực sự đã thắng.

"Tôi ký! Tôi sẽ ký cái khế ước đó! Nên làm ơn mau dừng lại đi!"

Gã đàn ông lập tức dừng động tác, chờ đợi mệnh lệnh từ Pharaoh. Kosey liếc nhìn khuôn mặt đẫm nước của Hoàng Duy, hắn nhẹ miệng cười đầy vui vẻ. Ấy thế nhưng dường như hắn không có ý định tha cho hai người đơn giản như thế.

"Ta cần một hành động chứng thực lời nói của ngươi chứ nhỉ?"

Hoàng Duy ngơ ngác, tròn đôi mắt nhìn hắn. Chứng thực? Hắn cần chứng thực kiểu gì? Cậu hiện tại cũng không thể dập đầu để cầu xin hắn, biết phải làm sao đây?

"Các ngươi dừng cái gì, còn không mau tiếp tục đi!" Nghe Kosey ra lệnh, Hoàng Duy thực sự hoảng loạn, cậu bây giờ không suy nghĩ được ra cái gì, cứ nhìn Seri rồi lại quay sang nhìn hắn, tâm thế rối bời.

Trong vô thức, Hoàng Duy liền quay đầu sang Kosey, vụng về đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Cậu bị chính hành động của mình dọa cho sợ, nhưng cậu không biết tại sao sâu trong thâm tâm cậu lại nói với cậu rằng làm như vậy sẽ có thể xoa dịu được Kosey. Quả thực cách này quá đỗi hiệu quả, hắn lập tức cứng đơ người kinh ngạc nhìn khuôn mặt non mềm của thiếu niên gần sát trước mắt, lòng hắn bỗng chốc mềm nhũn, trái tim rung rinh, đập liên hồi.

Một nụ hôn nhẹ nhàng không quá lâu, Hoàng Duy lập tức dưới môi, ánh mắt long lanh chất chứa sự bối rối, như một con mèo nhỏ đang làm nũng, giọng nói cũng trở nên mềm mại hơn: "Như vậy. . . Có tính hay không? Có thể tha cho cô ấy được chưa?"

Kosey ngơ người nhìn thiếu niên đang mềm như bông trong lòng, hắn trong phút chốc như người trên mây, cũng vô thức mà ra hiệu cho đám người dừng lại. Như một cái xác không hồn bị điều khiển, hắn cẩn thận đặt Hoàng Duy nằm lại xuống giường, sau đó đem Seri ném xuống bên cạnh giường, cuối cùng hắn rời khỏi phòng, một mạch chạy thẳng về phòng ngủ của mình.

Khép chặt cửa phòng, Kosey ngồi phịch xuống nền nhà, tay ôm khuôn mặt cúi gằm xuống.

Rốt cuộc vừa nãy mình bị làm sao vậy chứ?

Nội tâm hắn gào thét lớn. Con ngươi dao động, trái tim đập thình thịch không yên, chẳng mấy chốc hai vành tai của hắn đỏ ửng cả lên.

Nhóc con đúng là cái đồ yêu nghiệt!

.

Sau khi Seri được thả xuống ngay bên cạnh giường của Hoàng Duy, cậu vội vàng kéo lấy tấm chăn trên giường mình, dùng hết sức bình sinh từ cánh tay còn lại mà đem chăn phủ kín lên người Seri đem tất cả những lớp da thịt trên người nào che kín. Âm thanh nức nở còn vang trong cổ họng nàng, Seri run rẩy. Nàng thực sự rất sợ, cảm giác kinh tởm vẫn còn bao phủ lấy cơ thể nàng. Bàn tay nàng được Hoàng Duy nắm chặt.

"Seri, thực sự xin lỗi! Là tại tôi. . . Thực sự xin lỗi cô!"

Siết chặt lấy bàn tay đang run bần bật của nàng. Hoàng Duy ôm trong mình nỗi ân hận. Nếu cậu thực sự là thần linh thì cậu chính là một vị thần xui xẻo, mọi điều xấu xảy ra trên người Seri cùng người dân làng nô lệ đều do một tay cậu gây nên. Nếu ngay từ đầu cậu chịu ngoan ngoãn chấp nhận khế ước thì Seri đã không phải chịu nỗi nhục suýt nữa bị mất sự trinh trắng, nếu ngay từ đầu cậu theo tên Pharaoh về phương diện chỉ có lẽ người dân làng nô lệ cũng không bị giết chết nhiều như thế, nếu ngay từ đầu cậu không xuyên đến đây không xuất hiện ở đây thì có lẽ người dân làng nô lệ sẽ vẫn bình an sống sót qua ngày, Seri rồi sẽ yên bình kết hôn với người mình yêu và sinh ra được con ngọt ngào của họ, nếu ngay từ đầu. . .

Seri ngồi bên giường đã bình tĩnh hơn phần nào, nàng nghe lời xin lỗi của Hoàng Duy, tay cũng nắm chặt lấy cậu. Nàng gục đầu lên mu bàn tay thiếu niên, nhẹ lắc đầu một cái như đáp lại với cậu rằng nàng cùng người dân nô lệ không một ai oán trách cậu. Như vậy càng khiến Hoàng Duy càng lúc càng cảm thấy tội lỗi. Một thiếu nữ bao dung như vậy, một làng người dân tốt bụng như thế tại sao lại vì cậu mà hi sinh vô nghĩa cơ chứ? Đáng lẽ người bị giết chết phải là cậu chứ không phải bọn họ, mặc dù Hoàng Duy rất sợ chết nhưng thực sự cậu không muốn ai chết thay cho mình.

Gục đầu trên tay cậu thật lâu, Seri vì đuối sức mà ngủ gục từ lúc nào, nơi khoé mắt còn vương lại những giọt lệ trong suốt. Hoàng Duy vuốt nhẹ đi giọt nước trên mắt nàng, lớn giọng gọi cung nữ từ bên ngoài vào đưa nàng đi thay đồ rồi nghỉ ngơi.

Căn phòng chỉ còn một mình Hoàng Duy nằm đơn độc, mắt cậu hướng nhìn ra ánh mặt trời ngoài cửa sổ, nét mặt trầm đi vài phần. Đôi mắt sưng đỏ vì khóc hiện lên một ngọn lửa quyết tâm.

Bằng mọi giá cậu phải rời khỏi Ai Cập cổ đại này.

_________________________________________________________

18.07.2023

Viết liền tù tì nguyên một chương nên đuối ghê=")

Đỗ tốt nghiệp rồi các tình yêu ơi🥳

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com