Truyen30h.Com

Xuyen Khong Co Trang Vuong Phi Cua Hoang De Blackpink X Bts

Đài Loan, Trung Quốc.

Mở cửa bước ra khỏi phòng vệ sinh, Thái Anh khẽ ngáp ngắn ngáp dài. Chậc, cứ đà này không khéo lão hoá nhanh vì thiếu ngủ mất. Đã rửa mặt 4 lần kèm cả sữa rửa mặt mà mí mắt nó vẫn cứ đình công là thế nào?

Mở tủ lấy bộ trang phục công sở, thay nhanh chóng rồi đứng ngắm nghía bản thân trước gương một lúc. Một cô gái nước da trắng, tóc đen láy buộc cao gọn ghẽ, thân hình chuẩn hình chữ S (ây da, không phải nhịn ăn đâu, mà do 'thiếu ăn' đó) khuôn mặt trái xoan phúng phính vô cùng dễ thương cộng thêm bộ đồ công sở cô mặc trên người trông càng làm cô xinh đẹp và trưởng thành hơn bao giờ hết. Hôm nay là buổi xin việc đầu tiên của cô, vì vậy phải thật cố gắng.

"Khòooo..." Âm thanh 'chói tai' từ đâu vang lên làm Thái Anh giật nảy mình, à phải rồi, còn tiểu quỷ này nữa.

Cô bước tới giường mà có một con lợn béo đến mức sắp có thể làm thịt được đang nằm, lấy chân đạp mạnh vài cái vào mông. Trông cái tướng nằm kìa, thật không thể chịu nổi: cả người nằm thì vặn vẹo, chăn quấn lung tung theo kiểu Ả Rập, chưa kể còn điểm xuyết vào đó vài giọt 'sương sớm' ở trong miệng nữa chứ, tóc tai thì rối bù xù, vài sợi còn dính vào miệng. Cha mẹ ơi, đây là cái giống gì vậy chứ.

"Ê, mau dậy đi đồ sâu ngủ, nhanh lên chị còn đi làm."

Lời nói dường như bị phản tác dụng, con người trên giường nãy giờ nằm quay sang trái nghe xong chỉ rên ư ử rồi lại quay sang phải.

Thái Anh vuốt mặt, lại phải dùng biện pháp mạnh rồi.

"Lệ Sa, em mà không dậy, chị lập tức sẽ gọi cho papa và mama cắt tiền tiêu vặt của em tháng này. Em đã đọc tin 'thanh niên sốc ngất chỉ vì mở ví ra chỉ còn hơn 120 đồng tiêu từ giờ đến cuối tháng' không? Chị nghĩ em sẽ là đứa tiếp theo đấy".

Quả đúng là đánh vào kinh tế thì đến tổng thống còn phải sợ mà. Nhanh như cắt, cô gái ngồi trên giường bỗng bật dậy như gắn lò xo, mặt vẫn ngái ngủ, miệng thì chóp chép "Đừng đừng, em dậy ngay đây. Đừng nói cho papa mama."

Thái Anh nén cười, cố nói bằng giọng nghiêm khắc "Biết vậy thì đi đánh răng rửa mặt rồi đi thay đồ mau lên."

***********

Nuốt một ngụm nước bọt. Lại nuốt thêm một ngụm nữa. Sao không khí căng thẳng quá.

Thái Anh nhìn chằm chằm vào con người trước mặt. À mà ngồi đối diện thì tất nhiên phải nhìn chằm chằm rồi. Vị giám đốc trước mặt cô, trẻ quá đi mất, lại còn đẹp trai nữa chứ, nhìn thần thái lúc anh ý đang chăm chú vào một việc gì đó mà xem, như việc đọc hồ sơ của cô chẳng hạn, thật là quyến rũ chết người đi~~~~

Dừng. Tập trung nào. Công việc là trên hết.

"Vậy ra đây là lần đầu tiên em đi xin việc?" Người đàn ông trên bàn có bảng hiệu ghi dòng chữ 'Tổng giám đốc Lâm Tại Phạm' cuối cùng cũng lên tiếng.

"Vâng" gật đầu một cái.

"Em sẽ làm việc hết mình chứ?"

"Vâng" gật đầu một cái nữa.

"Cho dù có khó khăn đến đâu, vẫn không bỏ cuộc chứ?" Nở nụ cười nhẹ.

"Vâng vâng vâng" gật đầu như băm tỏi, hai mắt sáng hơn sao.

"Ha ha ha" lần này như không nhịn được nữa. Tổng giám đốc cười phá lên. "Được, anh rất thích tinh thần của em. Nếu em muốn, ngày mai có thể vào làm".

Thái Anh chỉ vào mình "Em ấy ạ?" Lạ nhỉ, cô tưởng xin việc khó khăn lắm, ai ngờ dễ dàng vậy sao.

Tại Phạm đưa lại cho cô tập hồ sơ, cười tít mắt. Ôi eye-smile của giám đốc đẹp ghê a!

"Anh đã xem hết hồ sơ của em rồi, em thật sự rất có năng lực. Trong tất cả nhiệm vụ đều hoàn thành một cách xuất sắc, anh còn gì để chê em nữa? Vừa hay chỗ anh đang thiếu một chân kế toán. Mai em có thể vào làm luôn nếu muốn".

"Dạ được ạ. Nhất định em sẽ làm thật tốt. Cám ơn giám đốc nhiều lắm"  Thái Anh xúc động nghẹn ngào, khoé mắt có phần ươn ướt. Người ta nói "đầu xuôi thì đuôi lọt", liệu đây có phải điềm báo cho công việc của cô vô cùng trôi chảy sau này không?

Đi ra khỏi phòng, khuôn mặt Lệ Sa có phần lo lắng "Sao rồi chị? Được không?"

Thái Anh không nói gì, chỉ khẽ ôm chầm lấy em gái, sụt sịt. "Chị..."

"Thái Anh chị đừng buồn, còn nhiều cơ hội khác mà." Chưa nói hết câu, Lệ Sa đã vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi.

"Nói cái gì đấy?" Thái Anh nhăn mặt.

"Thì...em tưởng chị không xin được việc? Ai da!" Một cú cốc đầu đau điếng từ phía cô chị quý hoá.

"Xằng bậy. Ai bảo thế? Chị đây còn đi làm luôn là đằng khác." Thái Anh nói, hất mặt lên trời ra vẻ tự đắc.

Lệ Sa nghe vậy không giấu nổi sự sung sướng, cô chúc hai tay lại, nói giọng y chang đồ đệ nói với sư phụ trong phim kiếm hiệp:

"Tỉ tỉ, tỉ thật là siêu quá đi nha. Bái phục, bái phục a~~~~"

Thái Anh lấy tay che miệng, ngăn không để cười to " Con bé này, máu kiếm hiệp ăn vào não rồi hả? Thôi được rồi, nể tình hôm nay là ngày trọng đại, sư tỉ ta đây khao một bữa!"

"Hoan hô!!!"

Chỉ chờ có thế, 'con lợn hám ăn' (đúng nghĩa đen) mang tên Lạp Lệ Sa đã nhanh chóng lôi cô chị đi mất dạng.

***********

"Đã quá đi mất" Lệ Sa vừa nói tay vừa xoa xoa cái bụng căng đét như chửa 8 tháng của mình.

Thái Anh đếm đi đếm lại số tiền trong ví, quả này sạt nghiệp thật rồi. Lườm lườm nhìn sang cô em gái yêu, thật muốn bán phắt nó đi cho mấy cửa hàng thịt lợn mà.

Đang đi trên đường về nhà, thẩn thơ ngắm cảnh thì chợt chân Thái Anh giẫm phải thứ gì đó cộm cộm. Cứng như thế này, chắc chắn không phải là 'thứ đó' rồi nhỉ?

Cô nhìn xuống, một thứ gì đó nhỏ nhỏ bằng bàn tay, màu đỏ.

"Một chiếc bùa ư?"

Thái Anh cầm chiếc bùa lên, gương mặt khó hiểu. Bên cạnh Lệ Sa cũng thắc mắc không kém.

*********

"Vâng thưa papa, con đã xin được việc, từ mai có thể vào làm được rồi. Papa yên tâm rồi nhé. Papa mama đi sớm rồi về với con nha. Iu papa nhiều lắm!"

Cất di động vào trong túi, Thái Anh bước đến chỗ bàn làm việc máy tính của em gái vẫn đang lọ mọ.

"Em tìm ra rồi. Đây là bùa trao duyên chị ạ"

"Bùa trao duyên?"

"Vâng. Bùa trao duyên là bùa mà các cặp trai gái dùng để làm vật minh chứng cho tình yêu của nhau. Nó cũng là bùa cầu may. Chỉ có điều...." Đang nói chợt cô ngưng lại.

"Chỉ có điều?" Thái Anh nhìn vào cô, ánh mắt thúc giục.

"...."

"Nói đi!"

Nuốt một ngụm nước bọt, Lệ Sa mắt vẫn hướng vào màn hình vi tính.

"Chiếc bùa này có từ 3000 năm trước"

Phát ngôn gây sốc là đây!

Thái Anh đứng hình thật sự, tay cô cầm chiếc bùa, run run. Những 3000 năm? Sao có thể chứ?

"Chị" Lệ Sa bấy giờ mới quay đầu lại "hay có khi nào chúng ta có duyên với người kiếp trước?"

Lại ăn phải quả cốc thứ hai.

"Tầm bậy tầm bạ" Thái Anh nói trong khi Lệ Sa ôm đầu khóc nức nở "bây giờ là thế kỉ 21 rồi, sao còn có hiện tượng xuyên không nữa chứ?" Cô lấy bình nước rót vào cốc thuỷ tinh.

"Em nói thật mà" Lệ Sa lấy khăn chườm cục u của mình "chị không biết câu nói 'chuyện quái gì cũng có thể xảy ra' à?"

"Chị biết" khẽ nhớp một ngụm nước "em cũng nên thôi xem phim kiếm hiệp đi, ảo tưởng quá rồi đó."

Nói rồi treo chiếc bùa lên giá để đồ ở cuối phòng.

Lệ Sa nhăn mặt. Đúng là bà chị già cứng đầu.

Bữa tối trôi qua trong yên bình...

Nửa đêm, Thái Anh lục đục ngồi dậy đi vệ sinh. Đang lần mò tìm xem nút công tắc ở đâu thì cô bỗng chú ý có ánh sáng nhẹ hắt ra từ phía góc phòng. Nheo mắt rồi lần bước theo thứ ánh sáng ma mị đó, dù tính cách mách bảo cô có chuyện chẳng lành. Vâng, vì đã biết trước là chẳng lành rồi thì tất nhiên sẽ phải rủ đồng bọn theo cho đỡ sợ chứ. Đi sau cô là Lệ Sa, tay chân đã sẵn sàng thủ thế.

Càng đến gần, ánh sáng càng phát ra mạnh hơn, và khi đến nơi, hai chị em cô không khỏi bàng hoàng.

Chiếc bùa đang bay lơ lửng trên không, xung quanh nó phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo, cả những vệt óng ánh như bụi tiên bay ra. Trông thật là đẹp!

Lệ Sa thấy vậy thì không khỏi xuýt xoa. "Chị thấy chưa, em nói rồi mà" bước chân cô bước đến gần chỗ chiếc bùa hơn.

Thái Anh đang ngẩn người vì thứ ánh sáng kì lạ, chợt cô nhận ra cái gì đó rồi hét lên "Không! Đừng chạm vào chiếc bùa!!!"

Đã quá muộn.

Đầu ngón tay của Lệ Sa mới chạm vào, ánh sáng xung quanh chiếc bùa đột nhiên biến mất, mặt đất khẽ rung chuyển.

"Chuyện gì thế này?"

"Động...động đất! Ai cứu tôi với" Hai chị em hoảng loạn cực độ, ôm chặt lấy nhau, gào thét kinh thiên động địa.

"Á á á á á..."

Mặt đất bỗng nứt rạn, nuốt hai người họ vào trong.

**********

"Ư...." Thái Anh khẽ cựa quậy, phải mất một lúc lâu cô mới có thể ngồi dậy, và một lúc lâu nữa thì não cô mới ra lệnh cho mắt xác định hình ảnh trước mặt.

"Đây là đâu thế này?" Khung cảnh xung quanh chỉ là một bãi đất trống tiêu điều, không có gì đặc biệt. Thái Anh nhớ ra gì đó, hoảng hốt nhìn xung quanh.

"Lệ Sa! Lệ Sa đâu?"

Cố đứng dậy dù đôi chân đau nhức, cô vừa đi khập khiễng vừa gọi tên em gái mình trong vô vọng. Nước mắt bắt đầu chảy dài.

"Không...không thể nào?"

Thái Anh sợ hãi tột độ. Nhận ra chiếc bùa đang đeo trên cổ mình.

"Không lẽ...mình đã xuyên không thật rồi sao?"

Khuôn mặt từ sợ hãi chuyển sang bất ngờ, rồi từ bất ngờ chuyển sang sốc, rồi từ sốc chuyển sang...ngất.

Cô cứ nằm đó cho đến khi nhận thấy có ai đó bế xốc mình lên, nói bằng giọng nhẹ nhàng tựa như gió. Một nam nhân ư?

"Đừng lo tiểu thư. Ta có được nàng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com