Truyen30h.Com

Xuyên Không: Tôi Làm Cá Mặn Ở Tinh Tế

C8

AdonisTrinh

Thời Dư không quan tâm đến suy nghĩ trong đầu ba người họ, ngoan ngoãn đến văn phòng đăng ký để báo cáo, sau đó lấy số của mình để nhận cơ giáp, lần này cô nhận được một chiếc cơ giáp cấp S. Thời Dư cảm thấy khá ngạc nhiên. Sau khi hỏi lại nhân viên, anh ta chỉ nói rằng đó là do Thiếu tướng Tạ Giang Táp sắp xếp, Thời Dư đáp lại một tiếng rồi đeo nhẫn cơ giáp vào ngón tay.

Phong Hiểu và Lục Đông Ngôn thật ra không đi nhận cơ giáp, mặc dù hai người có thể sử dụng cơ giáp xa lạ, nhưng điều khiển nó thật sự không hề dễ dàng tí nào, trước đây họ không muốn sử dụng cơ giáp của mình vì trong lòng còn có tính toán khác. Nhưng hiện tại đã tới chỗ tổng chỉ huy, Trùng tộc ở Hải Lam tinh xuất hiện càng lúc càng nhiều, năng lực chiến đấu của bọn chúng cũng càng ngày càng mạnh. Bọn họ cũng không phải là Thời Dư, chỉ điều khiển cơ giáp cấp A thôi mà cũng có thể chiến thắng đám Trùng tộc đó.

Về phần Lạc Hạ Từ, anh không có sức chiến đấu nên anh cũng không cảm thấy mình cần cơ giáp. Ưu điểm của anh ta là thu thập và xử lý tin tức đồng thời đưa ra phương án chiến đấu tốt nhất, nếu phải nói về cấp bậc, có lẽ anh ta tương đương với một phụ trợ, nếu nói cao cấp hơn một chút thì có lẽ giống như Tạ Dữ Nghiên.

Ngay cả khi anh chưa bao giờ điều khiển cơ giáp để tham gia vào trận chiến nhưng anh ta vẫn được coi là một trong những trụ cột của Quân đoàn Tài Quyết.

Mục tiêu của Lạc Hạ Từ là trở thành một người chỉ huy tài giỏi.

Chương 57

Nơi tị nạn này là nơi lớn nhất trong toàn bộ Hải Lam tinh, hầu như tất cả những người quan trọng ở Hải Lam tinh đều tập trung ở đây. Sau khi Tạ Dữ Nghiên tiếp quản nơi tị nạn này, anh trực tiếp ban hành một loạt quy định quản lý. Mọi người không còn giống như trước đây, như những con rắn không đầu, hiện tại ai cũng được phân công nhiệm vụ và trách nhiệm của riêng mình.

Sau khi Thời Dư lấy cơ giáp xong, bốn người bọn họ được phân vào đội chiến đấu.

Cũng chính lúc này Thời Dư mới ý thức được, nơi tị nạn này tuy là nơi an toàn nhất nhưng cũng là nơi nguy hiểm nhất.

Bởi vì đây là nơi tị nạn rất lớn thế nên nó cũng là một mục tiêu lớn đối với bọn quái vật. Chỉ trong vòng một tháng, chỗ này đã bị tập kích mười ba lần, trung bình cứ hai ngày sẽ có một lần tập kích.

Nhưng Trùng tộc tập kích cũng không có quy luật nào cả. Có lúc chúng vừa rút lui nhưng một giờ sau lại tiếp tục tấn công lần nữa, hoặc cũng có thể bốn năm ngày chúng không tới quấy rối.

Hiện tại việc khiến Thời Dư lo lắng là không biết "kẻ hút sâu bọ" có làm cho Trùng tộc tấn công nơi tị nạn nhiều hơn hay không, nhưng nếu anh đẹp trai dám giữ "kẻ hút sâu bọ" lại thì chắc chắn anh sẽ không lấy tính mạng của bản thân và toàn bộ mọi người ở nơi tị nạn ra để đùa giỡn.

Thời Dư suy nghĩ một lúc rồi đem nỗi lo lắng này vứt ra sau lưng.

Thời Dư đang bắt đầu tập thích ứng với cơ giáp mới, còn về phần cơ giáp cấp A kia thì cô đã gửi nó về nơi tị nạn khi cô vừa mới nhận được cơ giáp cấp S.

Có lẽ bởi vì đã có kinh nghiệm trước đó nên chỉ mất vài phút Thời Dư đã quen thuộc với cơ giáp này, nói thật, tính năng của cơ giáp cấp A thực sự không thể so sánh với cơ giáp cấp S.

Nói về vũ khí, cơ giáp cấp A trước đây chỉ có một thanh kiếm đáng thương và một số đạn pháo chỉ để nhìn cho đẹp thôi chứ không dùng được. Còn cơ giáp cấp S mà Thời Dư vừa nhận được không chỉ có một thanh kiếm lớn, cùng súng đạn pháo tiêu chuẩn mà còn có một chiếc khiên. Chiếc khiên này rất nhẹ, cũng không biết nó được làm từ chất liệu gì mà lại nhẹ như thế, theo bản hướng dẫn chi tiết cụ thể và tỉ mỉ của vũ khí thì nó có thể chịu được đòn tấn công của cơ giáp cấp SS.

Thời Dư không có thói quen dùng khiên cho lắm, các đòn tấn công của cô trước giờ luôn mãnh liệt nên cô luôn thích hóa giải đòn tấn công bằng cách tấn công. Nếu bắt buộc phải dùng khiên thì cô thật sự bó tay bó chân. Sử dụng một lúc, Thời Dư liền phát hiện cô không hề thuận tay, cô thầm nghĩ tí nữa sẽ đem cơ giáp đến chỗ sửa chữa nói nhân viên đổi cho cô tấm khiên thành một thanh kiếm.

Thời Dư vẫn còn thắc mắc một chuyện có phải khả năng điều khiển cơ giáp của cô từ khi sinh ra đã có hay không. Cô không cần suy nghĩ cẩn thận cũng có thể phán đoán được cách phát huy sức mạnh tối đa của cơ giáp.

Cảm giác này khó hiểu đến mức không cách nào diễn tả thành lời, ngay cả khi ba người Lục Đông Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói "cô đúng là vũ khí chiến đấu hình người" thì cô cũng chỉ biết vò đầu bứt tai. Cô không hiểu vì sao bọn họ lại cho rằng những cái đó là tài năng.

Sau khi Thời Dư làm quen với cơ giáp xong, thấy mọi người trong sân tập không chú ý đến mình, cô đang định lén đi về trước làm cá mặn nằm nghỉ một lúc. Nhưng còn chưa đi tới cửa đã thấy một người phụ nữ mặc quân phục tóc ngắn đứng cạnh cửa. Trong tay cô ta còn có một cái roi dài, cô cảm nhận được sự uy hiếp từ người cô gái đó.

Trực giác của Thời Dư cho cô biết rằng nếu cô dám lẻn đi, người phụ nữ kia nhất định sẽ không khách khí mà quất cô vài cái. Vì vậy Thời Dư chỉ có thể giả vờ rằng vừa rồi mình không hề nghĩ về bất cứ điều gì, ngoan ngoãn quay trở lại luyện tập trước tầm mắt của đối phương.

Lục Đông Ngôn và những người khác ở chung với cô lâu như vậy rồi làm sao còn không biết Thời Dư đang nghĩ gì trong đầu?

Ai cũng biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để làm cá muối.

Lạc Hạ Từ nhanh chóng nói cho Thời Dư biết một vài thông tin, cũng không biết được anh ta lấy tin tức từ đâu.

Nội quy của nơi tị nạn rất nghiêm khắc, mỗi sáng thức dậy các chiến sĩ phải hoàn thành rất nhiều huấn luyện, hôm nay thì chiến đội này ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, đơn vị kia chịu trách nhiệm tuần tra canh gác. Ngay cả dân thường có năng lực khi tham gia vào đội chiến đấu cũng không hề có chăm sóc đặc biệt, tất cả mọi người đều có chung một quy định.

Rõ ràng Phong Hiểu cũng biết rằng sau khi Lạc Hạ Từ nói về chuyện quản lý của nơi này xong cho Thời Dư, anh ta sẽ bắt đầu nói rằng việc quản lý và kiểm soát như thế không một người nào nghĩ ra, rồi sau đó bắt đầu ca ngợi Tạ Dữ Nghiên dưới phương thức trá hình.

Lục Đông Ngôn ngồi một bên gật đầu đồng ý, mỗi khi Lạc Hạ Từ nghe xong đều trầm tư nghĩ về nó. Thời Dư trực tiếp gán cho Lạc Hạ Từ cái mác là một fan hâm mộ của anh đẹp trai.

Sáng hôm sau, Thời Dư cố gắng đứng dậy ra khỏi giường, hôm nay họ ra ngoài để hoàn thành nhiệm vụ, đó là nhặt những đồ vật được thả dù xuống...

Đúng vậy, chính là nhặt những đồ vật được thả dù xuống.

Chương 58

Hải Lam tinh hiện tại hoàn toàn không thể sản xuất bất cứ thứ gì, phần lớn bề mặt hành tinh đều bị Trùng tộc chiếm đóng mà tài nguyên càng ngày càng bị tiêu hao dần. Nếu không được bổ sung lương thực, phòng tuyến trên mặt đất sớm muộn cũng sẽ bị phá huỷ.

Trạm vũ trụ phát hiện ra rằng ở những nơi không có sinh vật sống Trùng tộc sẽ không nhạy cảm lắm, đặc biệt với những thứ như tên lửa.

Sau khi phát hiện ra điều này trạm vũ trụ liền thử nghiệm rất nhiều lần và cuối cùng xác định rằng không có cách nào để gửi người đi với một số lượng lớn nhưng lại có thể cung cấp vật liệu.

Hiện tại bầu trời đã bị Trùng tộc chiếm đóng, trạm vũ trụ cũng không có cách nào tính toán chính xác đồ dùng được vận chuyển đến từng nơi tị nạn. Chỉ có thể lựa chọn những nơi phòng ngự của Trùng tộc tương đối lỏng lẻo, rồi dùng tên lửa giả mang vật dụng tiến vào Hải Lam tinh, sau cùng nơi tị nạn sẽ cử người đến đó lấy đồ dùng.

Mặc dù làm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng đó là biện pháp duy nhất phù hợp với tình hình hiện tại bây giờ.

Đội trưởng hôm nay chính là nữ thiếu tá cầm roi ngày hôm qua, cô ấy mặc quân phục màu xanh trắng, nhìn từ xa trông rất oai hùng. Cô ấy là người điều khiển chiếc cơ giáp cấp SS và vũ khí là một cây roi dài.

Trong lúc huấn luyện ngày hôm qua, Thời Dư đã bị cô ấy nhìn chằm chằm vài lần khi đang định trốn việc chạy đi làm cá mặn. Khi nhìn thấy cô ấy, Thời Dư liền cảm thấy hơi chột dạ nên lặng lẽ hạ thấp cảm giác tồn tại của mình.

Mỗi đơn vị chiến đấu có tối đa là mười người, những người đã từng làm nhiệm vụ và có sự ăn ý ngầm với nhau có thể tự mình thành lập một đội, những người còn lại sẽ được phân công ngẫu nhiên.

Trong khi Thời Dư đang buồn chán chờ được phân công vào nhóm, thì cô nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của một nhóm người. Trong đầu cô xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.

Nhưng chẳng mấy chốc, cô phát hiện ra rằng sáu người kia không chỉ nhìn cô như thế mà với cả Lục Đông Ngôn ánh mắt cũng không hề có ý tốt.

Thời Dư lặng lẽ dùng khuỷu tay chọc vào eo Lục Đông Ngôn, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đã làm gì vậy? Người ta đang nhìn cậu chằm chằm kìa?"

Lục Đông Ngôn nhìn Thời Dư với vẻ mặt bất lực không nói nên lời, đối với cô, người - "không để ý chuyện bên ngoài mà chỉ một lòng muốn làm một con cá mặn trên giường" anh cảm thấy mình vừa hiểu người này thêm một chút, anh hỏi: "Cậu không biết sao? Họ là học sinh của trường trung học Đức."

Trường trung học Đức là đối thủ một mất một còn của trường trung học Ốc Nhĩ Khắc. Nói như vậy cũng không đúng cho lắm, có lẽ nên nói là hai trường trung học này luôn đối đầu với nhau, hàng năm đều tranh giành tỷ lệ nhập học.

Tuy nhiên, trường trung học Đức là một trường trung học quý tộc, luôn luôn chỉ nhận người giàu có. Đương nhiên trường trung học Ốc Nhĩ Khắc không có cửa mà so sánh, vì đó là nơi chỉ cần bất cứ ai có điểm cao đều có thể vào học, đôi khi còn chấp nhận sự sắp xếp của chính phủ thu nhận một số học sinh nghèo, chẳng hạn như Thời Dư.

Trường trung học Đức luôn coi thường trường trung học Ốc Nhĩ Khắc, hơn nữa học sinh của trường trung học Ốc Nhĩ Khắc phần lớn không thích học sinh của trường trung học Đức. Mỗi khi có kỳ thi chung, hai trường nhất định sẽ cạnh tranh để phân cao thấp.

Trong kì thi, hai trường có thể thắng cũng có thể thua , nhưng xét về tỷ lệ lên lớp và nhập học của các học viện quân sự lớn, thì trường trung học Đức chắc chắn đã đè bẹp trường trung học Ốc Nhĩ Khắc.

Nhưng năm nay có Lục Đông Ngôn với thể lực và tinh thần đều đạt cấp SSS, mà trường trung học Đức chỉ có hai học sinh có thể lực và tinh thần cấp SS. Kể từ đó, trường trung học Đức liền cảm thấy khó chịu, nhưng quan trọng hơn là Lục Đông Ngôn đã từng từ chối lời mời đi học của các trường quân đội lớn, anh chỉ muốn tiếp tục học ở trường trung học Ốc Nhĩ Khắc.

Không có gì khó chịu hơn khi thứ mình mơ ước đã lâu bị người khác bỏ rơi như một chiếc giày rách.

Vì điều này, trường trung học Ốc Nhĩ Khắc luôn tự hào trước trường trung học Đức . Lục Đông Ngôn chỉ biết sơ qua về chuyện này vì anh không hề để nó trong lòng. Anh không hề có hứng thú với những điều này. Nếu có thời gian Lục Đông Ngôn thà tự đi huấn luyện còn hơn.

Ở trong lớp, Thời Dư nếu không nằm thì chính là ngủ, và cô cũng không rảnh bận tâm đến việc như thế này, tất nhiên cô cũng chẳng biết về sự cạnh tranh giữa hai trường.

Hiện tại khi nghe được Lục Đông Ngôn giải thích cho, Thời Dư bỗng có cảm giác bừng tình.

Khi Thời Dư còn học cấp ba, trường của cô và các trường khác cũng phải "đỏ mắt" để so sánh tỷ lệ nhập học, tuy bề ngoài không nói ra nhưng trong lòng luôn tồn tại sự ganh đua như vậy.

Trường nào năm nay điểm tuyển sinh cao hơn, có nhiều người trúng tuyển vào đại học tốt hơn thì băng khẩu hiệu phải treo đầy từ ngoài vào trong.

Hai người thì thầm to nhỏ với nhau, âm lượng cũng không thấp nên hoàn toàn bị sáu người còn lại nghe được.

Phong Hiểu và Lạc Hạ Từ nhìn sắc mặt đen kịt của sáu người kia rồi quay sang nhìn khuôn mặt vô tư của Thời Dư và Lục Đông Ngôn, bọn họ thậm chí còn không để ý đến âm lượng mà mình phát ra, coi như không có chuyện gì tiếp tục tán dóc. Hai người lau mặt một cái rồi quay đi giả vờ như bọn họ không có nghe thấy gì hết cũng như không biết gì cả.

Chương 59

Tuy nhiên, nhiệm vụ vẫn phải được hoàn thành, cho dù trước đây họ có xích mích với nhau như thế nào, thì bây giờ họ vẫn phải đóng góp sức mình cho nơi tị nạn và Hải Lam tinh.

Sau khi Thời Dư nghe Lục Đông Ngôn kể xong, cô liền vỗ tay và đi thẳng đến trước mặt sáu người kia hỏi: "Trong số các cậu ai muốn làm đội trưởng?"

Sáu người không ngờ rằng Thời Dư sẽ chủ động đến bắt chuyện, trong lòng thầm nghĩ con cá mặn nổi tiếng từ trường trung học Ốc Nhĩ Khắc này trông có vẻ hơi kém thông minh.

Khuôn mặt của sáu thành viên của trường trung học Đức có vẻ hơi khác thường , nhưng ngay sau đó có người đứng lên và nói: "Có ai trong số các cậu muốn làm đội trưởng không?"

Mặc dù Lý Văn Thăng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí của trường nên trong ý nghĩ của mình, anh ta luôn coi học sinh của trường trung học Ốc Nhĩ Khắc là kẻ thù của chính mình, nhưng không đến mức khiến anh ta bối rối vào thời điểm quan trọng này. Dù sao cũng chỉ là đáp lại một lời nói để thể hiện phép lịch sự mà thôi.

Không đợi mấy người trả lời, anh ta lập tức nói: "Nếu các cậu không ai nguyện ý, vậy để tôi làm, hi vọng từ nay về sau các cậu có thể nghe theo lệnh của tôi, không nên phản kháng lại mệnh lệnh."

Trước kia anh đã từng đảm nhiệm chức vụ lớp trưởng, cũng từng giúp giáo sư lập ra kế hoạch cho rất nhiều hoạt động. Mục tiêu tương lai của anh chính là trở thành một người chỉ huy, cứ như vậy, sau khi Trùng tộc bắt đầu xâm lược, anh liền lập tức ra tay trợ giúp.

Trước khi Thời Dư và những người khác đến, sáu người họ đã đi làm nhiệm vụ ít nhất năm lần, mỗi lần bọn họ đều hoàn thành rất tốt. Không phải là bọn họ không gặp nguy hiểm, mà là trong những thời điểm nguy cấp này họ luôn có thể giải quyết tốt đám Trùng tộc bằng khả năng phán đoán và chỉ huy của Lý Văn Thăng. Sau đó đi theo lực lượng quân đội trở về nơi tị nạn một cách an toàn.

Lý Văn Thăng trong lòng tự nhiên có chút tự hào, thậm chí anh còn tự tin rằng với lý lịch xuất sắc ở đây sau khi rời khỏi Hải Lam tinh mình sẽ có thể thành công bước vào một số học viện quân sự lớn .

Thấy anh ta xung phong nhận việc về mình, Thời Dư tất nhiên sẽ không có phản đối. Cô liếc mắt nhìn ba người phía sau mình, những người khác cũng không có phản đối.

Vì vậy, Thời Dư vỗ mạnh vào vai Lý Văn Thăng: " Vậy thì lát nữa tất cả mọi người đều nhờ vào cậu vậy."

Không biết vì sao, trong lòng Lý Văn Thăng không hiểu sao lại cảm thấy có chút bối rối, vừa định giả vờ nói vài câu thì tiếng còi triệu tập vang lên.

Không có thời gian tán gẫu, chỉ là giải quyết đơn giản mâu thuẫn giữa hai trường xong, mười thành viên trong đội nhanh chóng tập hợp lại. Cũng không còn gì để nói, điều nên nói đều đã nói hết rồi. Sau khi đếm số người, mọi người điều khiển cơ giáp ra khỏi nơi tị nạn.

Trước khi đội quân Trùng tộc làm hỏng đồ tiếp tế bọn họ phải đến nơi tiếp tế càng nhanh càng tốt, mang càng nhiều đồ dùng về nơi trú ẩn càng tốt .

Lộ trình đã sớm vạch ra, chỉ cần hết sức tránh đi những nơi Trùng tộc đang hoành hành là có thể đến đích. Nhưng bây giờ trên mặt đất hầu hết nơi nào cũng đều có dấu vết của Trùng tộc, căn bản là không thể hoàn toàn tránh đi.

Lúc trước đám người Thời Dư đụng phải đàn ong cũng không phải ngẫu nhiên, bây giờ Trùng tộc biết bay hoạt động đã trở nên rất nhiều, nhưng số lượng so với các loài Trùng tộc khác trên mặt đất thì tương đối ít.

Đúng lúc này, một đàn giáp xác cùng một loại với Trùng tộc đã chặn trước mặt bọn họ. Chúng có màu đỏ tươi, trên lưng có những chấm đen hình tròn cực lớn, số lượng chấm đen hình tròn trên lưng mỗi con đều không giống nhau. Đôi cánh trong suốt vừa mới biến ra đập vài phát trong không trung, đây rõ ràng chỉ là một cú đập cánh nhẹ, nhưng lại có thể thổi bùng lên một cơn gió mạnh.

Hiện tại bị nhóm bọ cánh cứng này cản đường, chiến đấu là không thể tránh khỏi.

Nữ thiếu tá tên là Ôn Nhược Nhạn, cô ngay lập tức ra lệnh chống lại nhóm bọ cánh cứng này, các đơn vị chiến đấu khác nhau cũng chia ra đối phó với số lượng bọ cánh cứng khác nhau.

Đội của Thời Dư cũng nhanh chóng hành động, Lý Văn Thăng nhanh chóng nói cho mọi người biết vài thông tin về con bọ này.

"Đây là bọ cánh cứng năm sao, cấp bậc của nó có thể dựa vào chấm đen trên lưng chúng để phán đoán, bọ cánh cứng năm sao nếu chỉ có một chấm thì tương đương với chiến đấu cấp B, hai chấm chính là chiến đấu cấp A, từ đấy mà tiếp tục suy ra!"

Trong nhóm này có khoảng một trăm con bọ năm sao, và ba con trong số chúng có năm chấm, và trong cả đội, chỉ có Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu là điều khiển cơ giáp cấp SSS, nhưng cơ giáp của cả hai đều không phải là cơ giáp cận chiến. Nếu cứ tiếp tục cuộc chiến với con bọ năm sao, bọn họ có thể sẽ gặp bất lợi.

Ôn Nhược Nhạn biết sự tồn tại của hai người họ và cũng biết rằng cơ giáp họ điều khiển là cấp SSS. Nhưng cô lại không gọi bọn họ ra chiến đấu vì dù sao thì bọn họ đều là những đứa trẻ vị thành niên, và việc chiến đấu với bọ cánh cứng năm sao cấp SSS là quá nguy hiểm.

Chương 60

Ôn Nhược Nhạn vẫn chiến đấu ổn định như núi Thái Sơn. Đám Trùng tộc khi thấy chất lượng không đủ, lúc đó bọn nó gọi thêm thật nhiều đồng loại đến để giành lợi thế về mặt số lượng. Mặc dù cô đang điều khiển một cơ giáp cấp SS, nhưng với kinh nghiệm chiến đấu phong phú của chính mình. Cô trực tiếp đè bẹp một con bọ năm sao cấp SSS bằng cây roi.

Hai đội bao gồm toàn bộ các đơn vị đồn trú của Hải Lam tinh cũng xuất hiện để trấn áp hai con bọ năm sao cấp SSS còn lại.

Sau khi Lý Văn Thăng đưa ra một lời nhắc nhở đơn giản, anh ta nói thêm: "Trước tiên bốn người mới các cậu đứng bên ngoài và coi chừng bản thân, nhìn xem chúng tôi giết Trùng tộc như thế nào. Các cậu có biết rằng hiện tại các cậu đang tham gia trận chiến không?"

Lý Văn Thăng đã nhiều lần dạy bảo những người mới. Vì như thế sau mỗi trận chiến, anh ta có thể nhận được sự ngưỡng mộ và kinh ngạc của những người mới, điều này hoàn toàn thỏa mãn tham vọng phù phiếm của anh ta.

Thời Dư đang định rút thanh kiếm lớn ở phía sau của cơ giáp thì nghe thấy những gì anh ta nói. Trong lúc cô còn đang sửng sốt, Lý Văn Thăng đã sắp xếp cho năm người đồng đội của anh ta đi lên tấn công.

Bọn họ thật sự có một sự ăn ý ngầm, sau khi trận chiến bắt đầu, Thời Dư nhanh chóng nhận thấy rằng một trong năm người họ đang điều khiển một cơ giáp cấp SS. Bốn người còn lại đều đang điều khiển một cơ giáp cấp S. Bọn họ ăn ý đến nỗi Lý Văn Thăng còn chưa cần ra tay, vậy nên tạm thời chưa nhìn ra được cơ giáp của anh ta có cấp bậc như thế nào.

Năm người bọn họ phối hợp rất ăn ý. Đầu tiên có hai người kiềm chế một con bọ cánh cứng năm sao, khiến cho con bọ cánh cứng năm sao không thể kháng cự, sau đó Lý Văn Thăng phối hợp với hai người còn lại giết chết nó.

Cứ như thế, bọn họ đã giải quyết hai con liên tiếp và đạt hiệu quả rất tốt.

Thời Dư xoa cằm, đang định cầm kiếm xông lên, thì Lý Văn Thăng lại bắt đầu lên tiếng dạy bào: "Nhớ kỹ đừng tham lam, cách an toàn nhất là đối phó với từng con Trùng tộc một."

Thời Dư nghiêm túc gật đầu, trả lời: "Được."

Nói xong, cô trực tiếp xách hai thanh kiếm lớn xông vào đám quái vật, Lý Văn Thăng sững sờ tại chỗ, lập tức nói: "Vừa rồi cô có nghe tôi nói gì không?"

"Tôi bảo các cậu đối phó bọn chúng lần lượt từng con từng con một, chứ không phải cho các cậu đi ra đây lấy một chọi mười. Cậu mau đi ra đi đỡ làm phiền bọn tôi phối hợp chiến đấu, nếu không một lúc nữa nếu chúng tôi không thể khống chế được tình hình! Chúng tôi..."

Nói được một nửa thì những lời còn lại của Lý Văn Thắng bị nghẹn lại ở trong cổ họng.

Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, đôi mắt hiện lên vẻ chấn động.

Cơ giáp kia tay cầm một thanh kiếm lớn xông vào giữa đàn bọ cánh cứng năm sao giết hơn mười con, mỗi một lần chém xuống đều đánh trúng chỗ dễ bị tổn thương nhất của nó. Cái chân cứng nhất phía trước của bọ cánh cứng năm sao cũng bị cô bẻ gãy tách rời ra khỏi cơ thể như đang tước rau.

Đôi cánh trong suốt của con bọ năm sao rung lên một cách cứng nhắc, cố gắng tạo ra một cơn lốc, nhưng lại bị súng bắn tỉa bắn trúng, tia lửa điện lóe lên rồi tàn sát bừa bãi. Con bọ cánh cứng năm sao tạm thời bị tê liệt, sau đó có mấy quả đạn không biết từ đâu lao thẳng vào con bọ cánh cứng năm sao. Ngay lập tức nó bị nổ tung thành từng mảnh.

Hóa ra Lục Đông Ngôn đã tìm thấy một vị trí bắn tỉa ở phía xa mà không gây nên bất kỳ động tĩnh nào. Còn Phong Hiểu cũng mang theo khẩu pháo phối hợp tấn công, ba người họ bổ sung những chỗ thiếu sót cho nhau. Lạc Hạ Từ cũng nhanh chóng tính toán ra vị trí yếu nhất của bọ cánh cứng năm sao để Thời Dư có thể trực tiếp tấn công bằng thanh kiếm lớn trong tay.

Lý Văn Thăng hoàn toàn kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Chỉ trong vài phút, đám Trùng tộc mà đội của anh ta phụ trách giết chết đã bị người của Thời Dư tiêu diệt dễ dàng như đang chặt rau, cảnh tượng cũng không hề quá thảm thiết.

Lý Văn Thăng sững sờ đứng yên tại chỗ, hoàn toàn không chú ý đến việc một con bọ cánh cứng năm sao đang đến gần anh ta. Đúng lúc này Thời Dư quay đầu lại và nhìn thấy cảnh đó, mí mắt của cô còn không thèm nâng lên cô xoay người rút thanh kiếm lớn trong tay ném tới chỗ con bọ. Sau khi thanh kiếm một phát giết được bọ cánh cứng năm sao đó cô liền trực tiếp bật micro lên hỏi: " Người anh em này! Đây là trên chiến trường đấy, cậu đứng ngốc ra đấy làm gì thế ?"

Kênh Thời Dư vừa mở chính là kênh công cộng, nên câu nói này của cô đã vang khắp không trung.

Khá lắm , ở trong giữa trận chiến những người nghe được lời này của cô không khỏi sững sờ. Trùng tộc liền nhân cơ hội đó làm không ít người không cẩn thận bị thương. Có người khi tỉnh táo lại, nhận ra bản thân mình vừa rồi đang làm cái gì thì không khỏi đỏ mặt lập tức tấn công mạnh mẽ về phía Trùng tộc.

Cây roi dài trong tay của Ôn Nhược Nhạn cũng rất lợi hại. Bằng kinh nghiệm chiến đấu phong phú của mình, ngay cả khi phải chiến đấu với Trùng tộc cấp cao hơn thì cô cũng không hề rơi vào tình thế bất lợi. Với sự trợ giúp của chiếc roi dài, cô thậm chí còn có thể đánh ngang tay với con bọ năm sao SSS. Đến khi tìm thấy được cơ hội, cô liền dùng một chiêu để trực tiếp giải quyết con bọ năm sao ở cấp SSS.

Chương 61

Sau khi trận chiến kết thúc cô nghe thấy những lời này của Thời Dư ngay , sau đó liền có người nói vào micro: "Có phải là Y1121 không?"

Giọng nói của người này có chút kích động. Khi số hiệu của Thời Dư được người đó nói ra, cô liền nghĩ rằng không biết có phải chỉ huy cảm thấy lời cô vừa nói ra đã làm ảnh hưởng tới việc chiến đấu nên gọi đến hỏi tội cô hay không. Vì vậy cô chỉ biết im lặng không đáp lại còn trong lòng thì cảm thấy xấu hổ.

Thấy không có ai đáp lại lời mình, người đàn ông hỏi xong liền tiếp tục hỏi lại: "Có phải là Y1121 không?"

Vẫn không có ai trả lời, lương tâm Thời Dư đang cảm thấy rất cắn rứt, cô cố gắng giết nhiều Trùng tộc hơn để chuộc lại lỗi lầm mình vừa gây ra.

Sau mấy lần không nhận được phản hồi người đàn ông đó , thất vọng thở dài. Nhưng không lâu sau, trong lúc chiến đấu anh ta nhìn thấy một cơ giáp có phong cách chiến đấu rất giống với Y1121. Sau khi xác định cần thận số hiệu của cơ giáp chiến đấu lại một lần nữa , toàn thân anh ta run lên vì phấn khích.

Anh ta không chút do dự mở chế độ bắt chước của cơ giáp ra để phát sóng trực tiếp hình ảnh chiến đấu của cơ giáp. Việc này không những không gây trở ngại cho việc anh ta tham gia vào trận chiến mà còn có thể ghi lại và phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình chiến đấu một cách hoàn mỹ.

-

Gần đây, trên Tinh Võng xuất hiện một nhóm người kỳ lạ tự xưng là fan Y, họ cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người trên Hải Lam tinh.

Trong cuộc siêu thoại của Y1121 ở trên Tinh Võng, một người hâm mộ có biệt danh là Điềm Điềm sau khi đăng ký cho ngày hôm này thì nhân tiện lướt qua cuộc trò chuyện của mọi người trong siêu thoại . Vì anh ta không nhìn thấy thứ mình muốn tìm nên thất vọng thở dài một hơi, đang chuẩn bị thoát ra khỏi cuộc trò chuyện.

Tình cờ vào đúng lúc này, một người hâm mộ có biệt danh "Y1121 lợi hại" nhắn tin vào trong nhóm Chat: "Mau lên! Các anh em, Thần Y đã trở lại rồi, ở phòng số ZY92770, hiện tại đã bắt đầu rồi!"

Cuộc nói chuyện trên Tinh Võng nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, mọi người ồ lên và lao đến phòng phát sóng trực tiếp ZY92770. Khi họ nhìn thấy cảnh cơ giáp chiến đấu số hiệu Y1121 dùng kiếm chém chết đám Trùng tộc chỉ với hai, ba nhát kiếm thì bình luận của mọi người liên tục nhảy ra.

【 Tôi là chồn ăn dưa, tôi là người giỏi nhất: Thật sự là Thần Y, có nhắm mắt tôi cũng nhận ra được những thao tác quen thuộc đó, Thần Y thật lợi hại! 】

【 nghe nói Y1121 rất lợi hại: Lần trước không phải mọi người nói cô ấy lái một chiếc cơ giáp cấp A hay sao? Tại sao bây giờ lại thành cấp S rồi? 】

【 Đứa nhỏ đã chết đói: Người phía trên đừng nghe người khác nói nữa. Chỉ cần là người bình thường đều có thể thấy rằng sức mạnh tinh thần và trình độ thể chất của Thần Y không chỉ dừng lại ở cấp A, được chứ? Cho nên hiện tại cô ấy điều khiển một cỗ cơ giáp cấp S mới là chuyện bình thường. 】

【Nói nhiều la la nói nhiều la la nói nhiều la la la la: Không phải có người nói cô ấy là thành viên của Quân đoàn Tài Quyết hay sao? Như thế thì tinh thần và thể chất ít nhất cũng phải đạt tới cấp SSS đúng không? 】

【 Hải Lam tinh cố lên, cố lên: Không thể nào, không thể nào? Bây giờ vẫn có một số người thực sự nghĩ rằng cô ấy thuộc Quân đoàn Tài Quyết ư ? Các người thử tìm xem ai trong Quân đoàn Tài Quyết trông giống cô ấy đi? 】

【Ám chỉ của Thanh kiếm: Cô ấy thực sự không phải người thuộc Quân đoàn Tài Quyết. 】

【 Tối nay sẽ có người âm dương quái khí: Kiếm Boss đến rồi! Ông chủ Kiếm và Y1121 cũng thuộc một khu tị nạn nên có lẽ nhất định sẽ biết cô ấy là ai! 】

Trong phòng phát sóng trực tiếp, Tô Kiếm Hành nhìn cơ giáp cấp S đang không ngừng chém giết Trùng tộc mà tê cả da đầu. Anh ta nghĩ về cảnh chiến đấu của Y1121 mà anh ấy đã quay trước đó, cùng với các video chiến đấu khác được thu thập từ Tinh Võng.

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh ta đoán rằng Thời Dư có thể là Y1121, Tô Kiếm Hành đã xem đi xem lại những video kia vô số lần và anh có thể đảm bảo rằng Thời Dư không phải là thành viên của Quân đoàn Tài Quyết.

Tất cả mọi người đều biết , Tạ Dữ Nghiêm - thành viên trẻ nhất và là trụ cột của Quân đoàn Tài Quyết, hiện tại đã hai mươi sáu tuổi, và sau này họ chỉ tuyển dụng những người đã trưởng thành.

Bản thân Tô Kiếm Hành cũng rất hâm mộ Quân đoàn Tài Quyết, thậm chí còn là một người hâm mộ công khai của Quân đoàn Tài Quyết. Nhưng khi nhìn thấy Y1121 bị gán cho cái mác là người của Quân đoàn Tài Quyết như vậy thì trong lòng anh ta cảm thấy buồn bực khó chịu một cách không thể giải thích được.

Tại sao chỉ cần là người có chút tài năng thì đều phải có quan hệ với Quân đoàn Tài Quyết hoặc người đó phải là một nhân vật quyền lực của Quân đoàn đó? Tại sao cô ấy không thể là một viên ngọc trai được mài giũa từ những hạt sạn khiêm tốn trong vỏ hàu?

Tô Kiếm Hành xem hết truyền hình trực tiếp trận chiến với cảm giác khó chịu này, sau khi xem xong anh bật trí não lên và viết bài.

Kể từ khi Hải Lam tinh bị Trùng tộc xâm lược, mỗi ngày anh ấy sẽ viết một bài về tình hình hiện tại của Hải Lam tinh.

Sau khi tín hiệu trên Hải Lam tinh được kết nối lại, Tô Kiếm Hành đã đăng tất cả những bài viết đó lên Tinh Võng, anh ấy vốn là một phóng viên chiến tranh có giấy chứng nhận chuyên môn và có khá nhiều người hâm mộ. Những bài viết này càng làm cho mọi người bên ngoài hiểu biết rõ hơn về tình hình hiện tại của Hải Lam tinh, lượng fan của anh cũng tăng lên không ít.

Chương 62

Trong một bài viết nào đó, anh vô tình tiết lộ khu tị nạn của mình, cũng không biết người nào đã nhận ra anh ta và Y1121 ở cùng một nơi trú ẩn. Sau khi chuyện này được truyền ra, một đống fan Y phấn khích chạy tới chỗ anh ta hỏi xem rốt cuộc Y1121 là người như thế nào, hiện tại cô đang làm gì?

Tô Kiếm Hành nghiêm túc trả lời từng người một, nhưng không tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến Thời Dư.

Anh ta đã tận dụng thời gian nghỉ ngơi của mình để viết bài báo này một cách nghiêm túc và đặt tên cho nó là Hạt cát.

Thời Dư không biết rằng mình lại một lần nữa xuất hiện trên Tinh Võng, cô và tất cả đồng đội hợp sức tiêu diệt đám bọ cánh cứng năm sao này chỉ trong vòng 20 phút. Sau khi sắp xếp lại đội ngũ, mọi người lập tức lên đường đến địa điểm thả đồ dùng, lúc gần đến nơi thì nhìn thấy trạm vũ trụ đang bắt đầu thả đồ dùng, nếu không đến sớm một tí thì đồ dùng có thể sẽ bị Trùng tộc phá hoại.

Sau khi Thời Dư thu hồi con dao lớn, cô lặng lẽ giấu số hiệu trên cơ giáp của mình đi, cô vẫn nhớ lúc nãy người đó gọi số hiệu của cô là Y1121 một cách chính xác, tất nhiên cô không thể để người khác biết rằng mình là Y1121.

Đây rõ ràng là một hành động tự lừa dối chính mình nhưng Thời Dư lại làm rất tự nhiên.

Ba người Lục Đông Ngôn cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ, không đành lòng nói cho cô biết rằng, tất cả thông tin của cô đều có thể tìm kiếm từ nơi tị nạn, bất kỳ ai có quyền hạn đều có thể dễ dàng phát hiện ra cô là Y1121.

Nhưng thấy cô đang vui vẻ, ba người đều chọn cách im lặng.

Thời Dư theo đội đi về phía trước, nhưng đột nhiên cô phát hiện ra rằng Lý Văn Thăng đang đi đến bên cạnh mình. Lần này cô hết sức chú ý không bật micro mà kết nối với kênh thông tin của bên kia, sau đó gửi đến đó một dấu chấm hỏi.

Bên kia cũng nhanh chóng trả lời lại bằng một dấu hỏi, và Thời Dư cũng tiếp tục gõ một dấu hỏi.

【 Lý Văn Thăng: Cậu chính là Y1121? 】

Chỉ với câu đó thôi cũng làm cho lòng cảnh giác của Thời Dư tăng lên, giọng điệu thăm dò của bên kia khiến cho bản năng của Thời Dư mách bảo rằng nếu cô thừa nhận mình là Y1121, sau này nhất định sẽ gặp vô số rắc rối.

Thời Dư điều chỉnh lại biểu cảm của mình và gõ hai từ.

【 Ước mơ làm cá mặn: Không phải. 】

【 Lý Văn Thăng:? 】

【 Lý Văn Thăng: Làm sao có thể không phải? Lúc nãy tôi nghe thấy ai đó gọi cậu như thế! 】

Thời Dư bình tĩnh gõ bàn phím.

【Ước mơ làm cá mặn : Thật sự không phải. 】

Cô còn nghiêm túc thêm vào cuối câu một dấu chấm.

【 Ước mơ làm cá mặn: Cậu hỏi về Y1121 để làm gì? 】

Cô đang cố gắng hết sức để do thám tình hình quân sự.

Khi Lý Văn Thăng nhìn thấy tin nhắn cô gửi, hai má anh ửng hồng bởi vì phấn khích.

Chỉ cần là nam sinh trung học thì sẽ không thể nào kháng cự lại được những người quá tự phụ, câu nói "Người anh em này" của Y1121 đã thu hút rất nhiều sự hâm mộ của nam sinh trung học năm thứ hai.

Và Lý Văn Thăng cũng là một trong số họ.

Hiện tại anh ấy đang ở Hải Lam tinh, và anh ấy cũng có thể trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi quân Trùng tộc bị đánh bại, xác chết nằm rải rác khắp mặt đất.

Lý Văn Thăng vỗ vỗ gò má nóng bừng, trong lòng cảm thấy có chút khó xử nên anh không muốn nói cho người khác biết mình là fan của Y1121, vì vậy anh giả vờ bình tĩnh gửi một câu cho Thời Dư.

【 Lý Văn Thăng: Không có gì, chỉ là muốn tìm hiểu thêm thôi, đó là người gần đây đang nổi tiếng trên Tinh Võng 】

Thời Dư ồ lên một tiếng, xem ra Y1121 này thực sự không phải là cô ấy, trí não cô đã bị hỏng nên ngay cả lên Tinh Võng cũng không được chứ đừng nói đến việc trở thành người nổi tiếng trên Tinh Võng. Đó là đãi ngộ mà một ngôi sao nên có, còn nó không có mối quan hệ gì liên quan đến cô cả.

【 Ước mơ làm cá mặn: Thật sự không phải tôi !! 】

Câu nói này làm Lý Văn Thăng cảm thấy hơi kỳ lạ, anh cảm thấy giống như lúc đầu Thời Dư vốn dĩ là Y1121, nhưng bây giờ thì đột nhiên không phải như vậy.

Nhưng rất nhanh, câu nói tiếp theo của Thời Dư đã chuyển hướng sự chú ý của anh.

【 Ước mơ làm cá mặn: Người anh em này, dù sao vừa rồi tôi cũng đã cứu mạng cậu, mà gần đây tôi ăn uống rất khổ cực, cậu có bánh ngọt hay đồ ngọt gì không, tôi cần bổ sung chút đường...】

Lý Văn Thăng chớp chớp mắt, cảm ơn một tiếng rồi mở túi không gian ra để xem.

【 Lý Văn Thăng: Cậu có muốn cái hộp kẹo mà tôi đã mua cho em gái tôi trước đó không?】

【 Ước mơ làm cá mặn: Nhất định là có nha! Người anh em tốt, sau khi quay trở về tôi sẽ đến tìm cậu! 】

Thời Dư cầm lấy hộp kẹo que bỏ vào túi rồi vui vẻ lấy ra một cái bánh ngọt để ăn.

Cô cảm thấy rất vui vì Lục Đông Ngôn - con quái vật ăn ba cái bánh ngọt đó không ở đây nên cô có thể ăn một mình!

Phần còn lại của cuộc hành trình diễn ra khá suôn sẻ, cũng không có chuyện gì xảy ra với Y1121, chủ yếu là do nếu có hỏi thì cũng không có ai trả lời, và những người biết về Y1121 hầu hết đều là những người trẻ tuổi thích lướt Tinh Võng. Hơn nữa lúc nãy có vài người đang nói chuyện thì bị khiển trách cuối cùng không ai dám ho he cũng như di chuyển xung quanh để chứng minh bất cứ điều gì vào lúc này.

Khi cả nhóm đến đích, trạm vũ trụ vẫn đang phóng các vật liệu ra và phải mất năm phút nữa thì chúng mới tiếp đất.

Khi Thời Dư dùng radar trên cơ giáp để quét xung quanh, cô phát hiện trên mặt đất có rất nhiều xác chết của Trùng tộc, có vẻ chúng đã chết hơn một giờ rồi, rõ ràng là tất cả đều bị cơ giáp giết chết, nhưng quanh đó lại không nhìn thấy người đã giết chúng.

Thời Dư vuốt cằm trầm tư suy nghĩ xem có phải lúc trước người của khu tị nạn đã đi qua đây hay không.

Thời gian chờ đợi luôn dài một cách bất thường, Thời Dư nhàn rỗi đến mức ngồi đếm xem có bao nhiêu con nhện cỡ lòng bàn tay đang được chiếu trên bàn cát mô phỏng. Một con, hai con, ba. . . cô cứ đếm như thế cho đến khi sắp ngủ thiếp đi.

Chương 63

Thời Dư dùng ngón tay đỡ mí mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo hơn một chút thì đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì đó ở đằng kia, và ngay lập tức đôi mắt cô mở to mà không cần dùng ngón tay chống đỡ.

Những con nhện có kích thước bằng lòng bàn tay được chiếu trên bàn cát mô phỏng dường như đang cõng thứ gì đó ở trên lưng.

Thời Dư nghiêm túc nhìn, rồi lấy từ trong túi không gian ra một viên năng lượng tinh thể, sau khi so sánh hai viên thì nhận thấy chúng hoàn toàn giống nhau.

Không phải tất cả những con nhện cỡ lòng bàn tay đều mang tinh thể năng lượng mà chỉ một số con mới có... Thời Dư liền phóng to nơi chúng đã từng đi qua trên bàn cát mô phỏng, đúng là những nơi chúng đã đi qua đều là nơi những con đỉa đen kia đã chết.

Thời Dư bật chức năng phát hiện của radar, nhưng cơ giáp cấp S mà cô đang điều khiển rõ ràng không thể phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra bên trong con đỉa đen, tất nhiên cô cũng không thể lấy ra "Chiến thần" lúc này.

Thời Dư suy nghĩ một chút lại phóng to cơ thể con đỉa đen ra một lần nữa. Trong cái đầu đầy răng nhọn của nó, cô nhìn thấy một cái lỗ lớn có vẻ là do bị nhện ăn. Cô cố gắng chịu đựng buồn nôn tiếp tục phóng to lần nữa, nhưng vẫn không thấy năng lượng tinh thể bên trong.

Cô kiểm tra liên tiếp vài cái xác của mấy con đỉa đen, trong đầu bọn chúng đều trống không, năng lượng tinh thể bên trong cũng không còn.

Thời Dư chống cằm, cô rất tò mò muốn biết những con nhện kia lấy năng lượng tinh thể ở nơi nào?

Nguồn năng lượng tinh thể đó có thể nạp năng lượng cho 【 Chiến Thần 】, mà trong cơ thể Trùng tộc cũng có tinh thể năng lượng, cho nên đám quái vật đó mới có thể chiến đấu ngày càng mạnh như vậy.

Thời Dư nghĩ một chút rồi liên lạc với Phong Hiểu.

【 Ước mơ làm cá mặn: Bác sĩ nhỏ, cậu có tên lửa theo dõi không, cái loại rất nhỏ dùng để theo dõi mà không muốn cho người ta phát hiện ý. 】

Trong lúc Phong Hiểu đang buồn chán thì anh nhìn thấy tin nhắn này từ Thời Dư, anh ta cau mày nghĩ ngợi.

【 Phong Hiểu: Có, nhưng cậu muốn làm gì vậy? 】

Thời Dư giải thích đơn giản cho Phong Hiểu những gì cô nhìn thấy và suy đoán được, sau đó cô đề nghị anh bắn một quả đạn theo dõi nhỏ để theo dõi những con nhện đó.

Tư duy của Phong Hiểu vốn là nhạy bén, sau khi nghe xong anh cũng cảm thấy kì lạ, nhân lúc mọi người không chú ý, anh ỷ vào hiệu suất cao của cơ giáp mà lặng lẽ bắn một quả tên lửa theo dõi trúng đàn nhện nhỏ. Chất dính kết bên trong tên lửa liền phân tán ra rồi dán chặt vào thân con nhện nhỏ.

Con nhện nhỏ giống như bị quấy rầy, lập tức trở nên cảnh giác, hàm răng sắc bén trên bụng nó cũng phát ra tiếng cạch cạch, một lúc sau mới thả lỏng tiếp tục mang theo năng lượng tinh thể với số lượng nhỏ đi về phía trước.

Thấy vậy, Thời Dư giơ ngón tay cái lên cho Phong Hiểu.

Trong buồng lái của Phong Hiểu, trên màn hình ảo trước mặt anh lập tức xuất hiện rất nhiều chấm đỏ, những chấm này tượng trưng cho những con nhện nhỏ được tên lửa theo dõi của anh đánh dấu, sau khi phóng to các chấm lên còn có thể nhìn rõ diện mạo của từng con nhện.

Chỉ cần những con nhện nhỏ này còn ở trong phạm vi của Hải Lam tinh và chúng không đi đến những nơi bị mất tín hiệu thì Phong Hiểu hoàn toàn có thể nắm bắt được hành động của những con nhện nhỏ này.

Không lâu sau, trạm vũ trụ phóng ra đồ dùng tiến vào mặt đất, những con Trùng tộc biết bay ở trên bầu trời bị tên lửa làm phiền nên chạy loạn xạ có con còn rơi xuống theo tên lửa.

Toàn đội đều tập trung cảnh giác ở mức cao nhất, Ôn Nhược Nhạn hạ lệnh, mỗi đội lập tức đi thu thập đồ dùng và phải hoàn thành trong vòng ba phút. Sau ba phút, Ôn Nhược Nhạc lập tức ra lệnh rút lui, mặc kệ vật dùng đã được thu thập xong hay chưa.

Trong khi Thời Dư đang thu thập đồ dùng, cô cảm thấy bầu trời đang bắt đầu tối đi, dường như đã có thứ gì đó che mất bầu trời.

Lúc này, Ôn Nhược Nhạn trực tiếp kích hoạt báo động mức cao nhất, hét lớn một tiếng đi.

Một con Trùng tộc to lớn bao phủ lấy bầu trời rồi từ trên trời lao thẳng xuống.

Nó trông giống như một con bọ vừa giống như một con đại bàng, phần bụng phồng lên nhìn giống một con bọ, nhưng phía sau lại có đôi cánh được bao phủ bởi lớp lông dày đặc, khi vỗ cánh sẽ phát ra âm thanh và còn có thể tạo ra luồng gió mạnh.

Hơn nữa nó có sáu cái chân, hai cái chân phía dưới vừa dữ tợn vừa sắc bén, khi nó chộp lấy, đầu của một chiếc cơ giáp thì chiếc cơ giáp liền bị nó cào nát. Sức chiến đấu đáng sợ như vậy khiến cho những ai vừa nhìn thấy cảnh đó liền không nhịn được mà hô hấp khó khăn.

Mọi người đều biết, mặc kệ phân chia cấp bậc chiến đấu như thế nào thì cho dù họ có cùng cấp bậc chiến đấu nhưng sức mạnh của mỗi người cũng không giống nhau. Trùng tộc cũng vậy, lúc trước bọn họ gặp phải bọ cánh cứng năm sao cấp SSS đó căn bản không thể so sánh với Trùng tộc cấp SSS ở trước mắt này.

Khi nhìn thấy loài Trùng tộc này Ôn Nhược Nhạn đã biết tình hình hiện tại không ổn chút nào, loại Trùng tộc này tên là móng vuốt đại bàng. Trước mắt đây là loại Trùng tộc có sức chiến đấu mạnh nhất từng được phát hiện. Quân cứu viện mà trước đây trạm vũ trụ gửi tới Hải Lam tinh cũng bị Móng vuốt đại bàng này tiêu diệt toàn bộ, không một ai còn sống sót..

Đã một tháng kể từ khi Trùng tộc xâm lược, chưa từng có tình huống Móng vuốt đại bàng rời khỏi độ cao của mình để đáp xuống mặt đất. Lần này, Ôn Nhược Nhạn thậm chí không thể đảm bảo rằng cô ấy có thể một mình trốn thoát.

Cô cố gắng đè nén lại nỗi sợ hãi của mình, nhìn từng chiếc cơ giáp bị Móng vuốt đại bàng nghiền nát thành từng mảnh.

Trái tim của Thời Dư cũng bị bao trùm bởi áp lực nặng nề, thậm chí cô còn có cảm giác rằng ngay cả khi cô điều khiển Chiến Thần. Cô cũng không thể đánh bại Trùng tộc Móng vuốt đại bàng này.

Ôn Nhược Nhạn lập tức đưa ra quyết định: "Mọi người mau đi đi, có thể đi được bao xa thì cứ đi đi, chỉ cần nhất định phải mang được đồ dùng trở về nơi tị nạn!"

Bọn họ không phải là đội duy nhất ra ngoài để nhận đồ tiếp tế ngày hôm nay, nhưng theo dự đoán lúc trước, đội của bọn họ là đội ít nguy hiểm nhất.

Nhưng bây giờ cục diện đã hoàn toàn đảo ngược lại dự đoán ban đầu, đàn Móng vuốt đại bàng đáng sợ này có thể quét sạch toàn bộ quân đội của họ!

Ôn Nhược Nhạn vung roi dài, chuẩn bị xông tới.

Nhưng vào lúc này, máy dò radar của cô lại phát hiện ra được hết nguồn nhiệt này đến nguồn nhiệt khác đang từ trên trời rơi xuống với tốc độ kinh hoàng.

Chương 64

Ôn Nhược Nhạn nhìn vài chấm đỏ đang liên tục tiếp cận đội quân trên bàn cát mô phỏng, trái tim cô không ngừng chùng xuống.

Lúc này Trùng tộc từ trên trời tiếp cận, hiện tại chỉ cần một trảo của chim ưng là đã có thể tiêu diệt bọn họ, nếu thêm cả Trùng tộc cùng tấn công thì bọn họ sẽ không thể chạy được bao xa.

"Đi!" Ôn Nhược Nhạn hét lớn một tiếng, mọi người vốn chỉ chờ mệnh lệnh của cô mà bắt đầu hành động nên đều dùng hết sức đem cơ giáp điều động đến mức tối đa.

Chạy không được cũng phải chạy! Không được cũng phải thử!

Con chim ưng có vuốt đang nhìn chằm chằm mục tiêu, làm sao nó có thể để con mồi đã dâng đến tận miệng chạy mất?

Cái mỏ dài nhọn hoắt của nó phát ra những tiếng đinh tai nhức óc, đôi cánh khổng lồ vỗ liên tục, móng vuốt sắc nhọn cùng với những chiếc lông bắn ra từ cơ thể nó như cơn cuồng phong, giống như những con dao găm hắc kim đâm thẳng vào tất cả cơ giáp đang bay trên không trung.

Chỉ trong nháy mắt, vài chiếc cơ giáp đã bị móng vuốt đại của chim ưng đánh trúng, một số bị đâm thủng khoang lái khiến phi công bên trong tử vong tại chỗ, một số khác bị cắt ngang thân máy, phi công không ngừng kêu gào, những cơ giáp theo sau dường như cũng bị ảnh hưởng mà lao xuống đất.

Lông mày và ánh mắt của Thời Dư trở nên nghiêm nghị, cô cố gắng cắt bỏ lông của nó nhưng thanh kiếm trên tay trái của cô không có cách nào chém tới nếu như đối diện trực tiếp với nó.

Thật là những chiếc lông sắc nhọn!

Thời Dư phản ứng kịp thời, đôi mắt cô sáng lên. Không một ai chú ý đến hai thanh kiếm trên tay Thời Dư đã được tăng cường thêm sức mạnh, cô không chỉ ngăn được lông của con chim ưng mà bây giờ cô còn có thể cắt đứt lông của nó dễ dàng.

Khung cảnh hỗn loạn, không một ai chú ý đến Thời Dư.

Ôn Nhược Nhạn chiến đấu trực diện với chim ưng có vuốt, cây roi dài trong tay cô quấn chặt vào móng vuốt của chim ưng nhưng cô không khống chế được nó, ngược lại còn khiến bản thân bị trói chặt.

Uy lực của chiếc móng vuốt vô cùng lớn, nó kéo theo cô cùng chiếc roi dài lắc lư qua lại,cảm giác choáng váng ngày càng dữ dội. đột nhiên cô cảm nhận được sát khí lạnh như băng đang hướng về phía mình.

Hóa ra con chim ưng có móng vuốt đang muốn đâm chiếc mỏ khổng lồ của nó vào khoang điều khiển của cô ấy.

Ôn Nhược Nhạn biết nếu khoang lái của cô bị con chim ưng tấn công thì cô ấy sẽ không có đường thoát thân.

Cô không chút do dự buông tay, điều khiển cơ giáp đang bị con chim ưng kéo lê trên không rơi về phía sau.

Cô đã trải qua nhiều trận sinh tử trên chiến trường, điều này giúp Ôn Nhược Nhạn rèn luyện được khả năng trốn thoát tinh vi của mình cũng biết nắm bắt mọi cơ hội để trốn thoát.

Cô nhanh chóng ổn định cơ giáp trên không trung, mượn lực từ cú ném của đại bàng thì chỉ cần cô muốn thì sáu mươi phần trăm có thể trốn thoát được nhưng cô mang theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ tất cả đều phải bỏ mạng lại đây.

Ôn Nhược Nhạn nhanh chóng bỏ qua sự do dự, cô lấy súng năng lượng được gắn trên chân phải của cơ giáp, đồng thời bắn ra tất cả đạn được nạp vào cơ giáp.

Nhưng tất cả nguồn năng lượng cùng đạn pháo đều không thể tạo ra được sát thương cho con chim, một đòn tấn công như vậy không khác gì gãi ngứa cho nó.

Thời Dư suýt chút nữa đã chặn được một chiếc lông vũ chuẩn bị đâm vào Phong Hiểu, cô siết chặt chiếc nhẫn cơ giáp trên ngón tay trỏ định rời khỏi khoang lái thì có một chùm hạt từ trên cao rơi thẳng vào đầu con chim ưng có vuốt.

Trong cuốn sách ghi chép về Trùng tộc có viết rằng đầu con chim ưng có vuốt là nơi nguy hiểm nhất của nó.

Nhưng chùm hạt này sau khi rơi xuống đầu nó liền trực tiếp xuyên qua phát ra những tiếng tạch tạch rùng rợn.

Đầu của chim ưng móng vuốt cứ vậy mà vỡ ra, sự thay đổi bất ngờ này khiến cho tất cả những người đang bị tấn công đều kinh ngạc, Ôn Nhược Ngôn không thể tin được mà nhìn lên bầu trời.

Tất cả chỉ nhìn thấy một thanh đao khổng lồ từ trên trời rơi xuống dễ dàng chặt đứt đôi cánh sắc nhọn của chim ưng. Khi lưỡi kiếm xoay tròn, góc sắc nhọn lướt nhẹ dọc theo bụng của con chim ưng sau đó bụng nó như một cái phễu mà rơi ra toàn bộ những thứ chất lỏng ghê tởm bên trong.

Thời Dư suýt chút nữa thì phun ra.

Cô chưa kịp phun ra, ba chiếc cơ giáp từ trên lao tới với tốc độ cao đã đáp xuống trước mặt mọi người.

Cơ giáp toàn thân đều là màu đỏ sậm,trên tay mỗi chiếc cơ giáp đều cầm theo hai thanh kiếm lớn, một cơ giáp mang theo súng bắn tỉa, một cơ giáp mang theo trọng pháo, cái còn lại thì nhẹ nhàng mảnh khảnh, có thể thấy rằng cấu tạo của ba cơ giáp này cũng gần giống với của Thời Dư và những người khác.

Hơn nữa bọn họ đều là cơ giáp cấp SSS bất khả chiến bại có thể vừa đánh cận chiến vừa đánh tầm xa, trên bả vai bọn họ còn có một biểu tượng bông hoa màu bạc, đáng tiếc Thời Dư còn quá ít kinh nghiệm để nhận biết.

Chương 65

Nhưng cô đã từng nhìn thấy cái biểu tượng này nằm trên một bộ quân phục đỏ thẫm xinh đẹp của Tạ Dư Nghiên, nhưng lúc đó cô cũng chỉ lướt qua không để ý lắm, mãi sau này cô mới biết, đó là biểu tượng của Quân đoàn Tài Quyết tượng trưng cho sức mạnh và sự bảo vệ.

Chẳng lẽ ba chiếc cơ giáp này do người của Quân đoàn Tài Quyết điều khiển?

Thời Dư hơi nheo mắt lại, trước khi cô chiến đấu với một đàn ong, Tạ Giang Táp đã xuất hiện và giết chết con ong cấp SSS bằng một thanh kiếm lớn giống như vậy.

Ba chiếc cơ giáp xuất hiện, nhưng chỉ cần hai chiếc động thủ đã có thể đem lực lượng chiến đấu tuyến đầu của Trùng tộc dễ dàng giải quyết. Loại sức mạnh này thật là đáng sợ, chẳng trách người dân Liên bang lại tin tưởng cuồng nhiệt như vậy.

Thời Dư lặng lẽ rút tay về, mặc dù anh đẹp trai không nói cho cô biết tại sao không thể để lộ [Chiến Thần], nhưng anh ấy đã nhấn mạnh rất nhiều lần rằng nếu không cần thiết tuyệt đối không được dùng để tránh phiền phức.

Ngay sau đó một trong số ba cơ giáp tiến lên và lấy ra viên pha lê năng lượng trên đầu con chim ưng có vuốt.

Đầu con chim ưng bị vỡ thành như vậy nhưng viên pha lê năng lượng vẫn còn nguyên vẹn, cứng như vậy sao?

Hay là... đã cố tình tránh nó ra?

Nếu đây là sự thật thì sức mạnh của Quân đoàn Tài quyết thật đáng sợ, cho dù có nhắm trúng mục tiêu ở khoảng cách xa như vậy cũng khó có thể đánh trúng đầu của con chim ưng có vuốt hơn nữa lại còn tránh được viên năng lượng tinh thể trong đầu nó.

Thời Dư không phủ nhận suy đoán của mình, mà là tiếp tục nhìn những cơ giáp này.

Thành thật mà nói, cô luôn cảm thấy thiết kế của hai cơ giáp này có phần giống [Chiến Thần] còn chiếc cơ giáp tinh gọn kia thì giống hệt [Chiến Thần], nhưng nếu đem chúng so sánh với [Chiến Thần] sẽ phát hiện ra phần khung sậm màu đỏ của những cơ giáp này thiết kế mô phỏng lại nên trông có phần buồn cười.

Nghĩ đến đây, Thời Dư mí mắt giật giật, xấu hổ ho nhẹ một tiếng.

Bản thân cô cảm thấy làm người không cần quá tốt đẹp, tại sao cơ giáp của Quân đoàn Tài Quyết trang nghiêm lại là hàng giả được?

Nhất định là do [Chiến Thần] quá đẹp. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com