Truyen30h.Com

Zsww Chien Bac Cao H The Song Chet Co Nhau

Không có Tiêu Chiến trêu trọc, Vương Nhất Bác cưỡi ngựa rất tốt, hơn nữa, ngựa lại là thiên lý thần câu (ngựa chạy ngàn dặm), chỉ một buổi sáng đã chạy tới gần một thị trấn lớn. Nơi này có cửa hàng của Thương Nguyệt Lâu, nhưng Tiêu Chiến không có ý định lộ diện. Nếu trong lâu đã truyền ra tin tức hắn đã chết, hắn lại càng phải phối hợp một chút. Vì thế liền cùng Vương Nhất Bác bước vào một khách điếm nhỏ, chọn một phòng thượng hạng. Khách điếm tuy nhỏ nhưng sạch sẽ, chủ yếu là không quá nhiều người, không ồn ào, huyên náo. Vương Nhất Bác phân phó tiểu nhị đi chuẩn bị đồ ăn cùng nước ấm để tắm, sau đó nhu thuận đứng ở phía sau Tiêu Chiến, yên lặng nhìn hắn từ phía sau, thậm chí còn có chút xuất thần, không biết Tiêu Chiến đã đi đến trước mặt từ bao giờ: “Thích khuôn mặt này?”

Vương Nhất Bác phục hồi lại tinh thần, trên mặt nóng lên, cúi đầu không nói. Ai biết đối phương lại trêu trọc phía dưới của hắn, nháy nháy mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo một tia tinh quái: “Ngươi, càng thích khuôn mặt này hơn khuôn mặt thực kia?”

“ Không, không phải.”

Tiêu Chiến đã ăn dịch dung đan, khuôn mặt hiện tại đã vô cùng bình thường, chỉ có thể gọi là thanh tú. Nhìn Tiêu Chiến dùng ánh mắt mong chờ nhìn mình, Vương Nhất Bác cắn môi dưới nói: “Chỉ cần là Chiến…”

Y không biết nói thế nào, có rất nhiều điều trong lòng không nghĩ như vậy, nhưng lại ăn nói vụng về khiến người ta lầm tưởng sang một ý tứ khác. Nếu người khác hiểu lầm, y cũng không để ý, nhưng nếu Tiêu Chiến hiểu lầm lời y nói, y có chút lo lắng muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào mới là tốt nhất. Thế nhưng Tiêu Chiến cũng không phải người khác, hắn đã quá hiểu bản tính của Vương Nhất Bác, cho nên chỉ cần nói ra nửa câu đầu, hắn đã đoán được nửa câu sau: ”Ngươi thích ta không phải chỉ vì khuôn mặt của ta?”

Vương Nhất Bác vội vàng gật đầu, sau đó nói với Tiêu Chiến: “Tính cách hay khuôn mặt đều đẹp như nhau.”

Tiêu Chiến vươn ngón trỏ nhẹ nhàng sờ cánh môi của Vương Nhất Bác: “Để ta nếm xem bên trong có phải cũng ngọt như vậy?”

Nói xong, liền vươn tay, xiết nhẹ lấy gáy của đối phương, nhiệt tình hôn, đầu lưỡi mỗi lần lướt qua miệng đối phương đều quay cuồng, khiêu khích phản ứng của đối phương. Hôn một lúc lâu, mãi đến khi tiểu nhị gõ cửa, hai người mới nhịn không được tách ra. Vương Nhất Bác vẫn đang chìm đắm trong tình cảm, một đôi con ngươi đen thăm thẳm, có chút hơi nước, thoạt nhìn lại phá lệ mê người, cánh môi đỏ bừng như cánh hoa mùa xuân, mời người ngắt lấy. Bộ dáng này của y tự nhiên không thể để người khác nhìn thấy, đối với người của mình, Tiêu Chiến đều có chút bá đạo cùng ích kỷ. Đem Vương Nhất Bác đặt trên giường, sau đó tự mình đi mở cửa, để tiểu nhị mang đồ ăn đặt lên bàn, thưởng cho tiểu nhị một khối bạc vụn, để hắn mang lên nhiều thêm một chút nước nóng để hai người tắm rửa. Tiểu nhị nhận được tiền thưởng, tủm tỉm lui ra, Tiêu Chiến đóng cửa, sau đó vào phòng, thấy Vương Nhất Bác vẫn ngây ngốc ngồi bên giường, lại có chút buồn cười. Lấy tay nhẹ nhàng phủ lên cánh môi có chút sưng đỏ, Tiêu Chiến thiếu chút nữa nhịn không được nhào qua ôm lấy Vương Nhất Bác. Hắn không biết chính mình xảy ra chuyện gì? Giống như mối tình đầu của một tên tiểu tử, tựa hồ mỗi giây đều không muốn tách khỏi người trong lòng, hơn nữa tùy thời đều muốn cùng đối phương động dục, dù cho nhiều thế nào cũng đều không đủ. Không biết việc này có thể khiến Vương Nhất Bác suy nghĩ hay không, hắn có lẽ nên thu liễm một chút đi. Ăn cơm chiều xong, Tiêu Chiến đi tắm, Vương Nhất Bác da mặt mỏng, không dám cùng tắm với Tiêu Chiến, một mình đứng ngoài cửa, lại nhìn thấy một đám năm người đi vào khách sạn. Người đi đầu tiên, thân hình cao lớn, khuôn mặt vuông, mày rậm mắt to, diện mạo thực oai hùng, chỉ là trên người còn có thêm một cỗ sát khí, khiến cho người ta theo bản năng có chút sợ hãi. Vương Nhất Bác vừa nhìn thấy người kia, liền có chút nhíu mày. Gia khỏa kia không phải người khác, chính là tên Hỏa đường chủ đã phản bội Thương Nguyệt lâu – Triệu Bình. Bọn họ xuất hiện trong này, chỉ sợ trong cung đã có động tác để đối phó với Thương Nguyệt Lâu. Vương Nhất Bác không đợi đối phương phát hiện ra mình đã trở về phòng. Trong phòng Tiêu Chiến vừa mới tắm xong, đang từ dục dũng bước ra. Thân hình tuấn mỹ, thon dài khiến người ta phải sợ hãi than, làn da giống như dương chi ngọc, không chỉ trắng nõn tinh tế còn sáng bóng, khiến người khác nhìn qua đã thấy đui mù. Vương Nhất Bác nguyên bản muốn bẩm báo sự tình cũng nháy mắt cứng đờ. Tiêu Chiến liếc mắt nhìn y, thấy y cứng đờ ngây ngốc nhìn mình, cũng không vội mặc quần áo, tươi cười nhìn y, tựa hồ muốn Vương Nhất Bác nhìn lâu thành nghiện. Thế nhưng Vương Nhất Bác rất nhanh thu hồi tầm mắt, cúi thấp đầu, đỏ mặt thúc giục hắn mau thay quần áo. Sau khi Tiêu Chiến mặc quần áo xong, Vương Nhất Bác đem chuyện vừa nhìn thấy Triệu Bình tường thuật lại một lần. Tiêu Chiến có chút nhíu mày, hắn hận nhất là có người phản bội hắn. Triệu Bình nhất định hắn sẽ không bỏ qua, chỉ là nếu hiện tại giết hắn, sẽ không biết tên hoàng đế kia bước tiếp theo sẽ làm gì. Tên này cách phân đường gần như vậy, Triệu Bình nếu xuất hiện chỉ có một khả năng. Kỳ thật Tiêu Chiến đã sớm liệu đến, chẳng qua thay vì chủ động trốn đi, hắn càng thích chủ động, huống hồ chỉ bằng nhân thủ của Triệu Bình, chạy đến phân đường quả thực là chịu chết. Qua các triều đại, hoàng đế cũng không muốn để mình dây dưa đến giang hồ, cho nên dù hoàng đế có ý định tiêu diệt Thương Nguyệt lâu, cũng không có khả năng đem mấy vạn đại quân vây quanh Thương Nguyệt lâu. Hắn chỉ có thể ngầm sai người làm một chút chuyện, thường gặp nhất chính là mượn đao giết người. Tiêu Chiến đoán rằng lần này Triệu Bình đến đây khẳng định không có bao nhiêu nhân mã, lại nói tiếp, kỳ thật, bọn họ muốn biết nhất chính là mình đã chết hay chưa. Tiêu Chiến võ công cao tới đâu bất quá cũng chỉ là một người, đối phương kiêng kị hẳn là thế lực dưới tay hắn. Nếu không có Tiêu Chiến, Thương Nguyệt lâu sẽ như rắn mất đầu, căn bản không đủ để gây sợ hãi. Thế nhưng nếu có Tiêu Chiến, Thương Nguyệt lâu sẽ giống như một con sói đói, Triệu Bình sẽ là hổ rình phía sau, thời cơ đến sẽ nhảy ra. Triệu Bình ở phòng cách vách, chỉ một bức tường mỏng manh ngăn cách hai bên, chỉ cần động tĩnh lớn một chút, phòng bên cạnh đều nghe nhất thanh nhị sở. Vương Nhất Bác nhịn không được muốn đi qua lấy mạng chó của Triệu Bình, lại bị Tiêu Chiến ngăn cản. “Chủ tử!”

Vương Nhất Bác bị hắn đè lên, cho dù khó thở, cũng không nói một lời, khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác có chút đáng yêu. Kéo y dậy, để cho y ngồi trên đùi mình, Tiêu Chiến ôm thắt lưng y, nhẹ nhàng nói: “ Ta biết ngươi hận hắn phản bội ta, nhưng bị hắn hại chết cũng không phải là ta.”

Vương Nhất Bác nhìn hắn, trong lúc nhất thời không biết nói gì. Tiêu Chiến lại nói tiếp: “Nhất Bác, ngươi có nghĩ đến không, nếu không có hắn, chỉ sợ cũng không có ta.”

Tiêu Chiến không chết, hắn lại có thể ở bên cạnh mình mà sống lại. Nếu như Tiêu Chiến chết ở lần nổ mạnh ấy, nếu Tiêu Chiến sống ở thân phận người khác, cho dù thế nào, y cũng không thể gặp được người này… Vương Nhất Bác thân mình cứng đờ, một lúc lâu sau, y vươn tay, ôm chặt Tiêu Chiến vào trong lòng, nhẹ nhàng như có như không nói ra một từ: “Chiến.”

Tiêu Chiến biết là y đang sợ, chỉ khẽ nói: “ Ngươi yên tâm, ta cũng không bỏ qua hắn.”

Xem như vì Tiêu Chiến chân chính báo thù, hoặc coi như hắn hận nhất loại người phản bội đi. Nếu không phải vì bị phản bội, hắn cũng sẽ không chết ở trong biển lửa, đối với những người phản bội, hắn căm thù đến tận xương tủy! Triệu Bình sau khi vào phòng, cũng không đi ra ngoài, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đều ăn dịch dung đan, cũng không sợ người của Triệu Bình phát hiện. Đi bộ một hồi lâu, mãi đến khi trời tối hẳn, phát hiện Triệu Bình từ khách điếm đi ra, quen thuộc rẽ vào một cái ngõ nhỏ, sau đó bước vào cửa sau của một khu nhà nhỏ.

*** 13 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com