Truyen30h.Com

Zsww Chien Bac Cao H The Song Chet Co Nhau

Khi Vương Nhất Bác tỉnh lại, Tiêu Chiến đã rời giường. Nhìn bên cạnh không có một bóng người, Vương Nhất Bác có chút ngẩn người, trong lòng đau đến lợi hại, thân phận của mình vốn chẳng là gì, bằng cái gì lại có thể yêu cầu nhiều như thế. Đêm qua, được người kia sủng hạnh một đêm đã là đặc ân lớn nhất đi… Khi Tiêu Chiến vừa bưng chậu nước vào đã nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Vương Nhất Bác: “Nhất Bác?”

Vương Nhất Bác nghe được thanh âm của Tiêu Chiến, khó có thể tin ngẩng đầu lên, miệng nhịn không được hơi mở ra. Hình như càng đi với mình, vẻ mặt của Vương Nhất Bác ngày càng nhiều lên. Tiêu Chiến nhịn không được đi lên, hôn trộm một cái lên môi Vương Nhất Bác mới thành công khiến cho Vương Nhất Bác tỉnh lại, lắp bắp mở miệng: “Ta nghĩ đến…”

“Ngươi nghĩ rằng ta đi rồi?”

Nhìn biểu tình trên mặt y liền đoán được trong đầu người này nghĩ gì. Tiêu Chiến lại phải một lần nữa an ủi y. Bọn họ sau này phải thật sự tín nhiệm nhau. Võ công của hắn đã khôi phục, tiếp theo phải thu dọn toàn cục cho khối thân thể này, trốn cả đời là chuyện không thể, huống chi hắn không chịu nổi hình ảnh mình lẩn trốn cả đời giống như chuột chạy qua đường.

“Nhất Bác, ta đã nói cái gì? Nếu ngươi không thể tín nhiệm ta, chúng ta cũng không cần tiếp tục.”

Những lời này của Tiêu Chiến thật sự không để cho Vương Nhất Bác có lối thoát, không phải hắn nhẫn tâm, cũng không phải hắn vô tình, chỉ là hắn lo lắng đến tình huống xấu nhất mà thôi. Sắc mặt Vương Nhất Bác lập tức trở nên trắng bệch, y nhìn đôi mắt của Tiêu Chiến đang nhìn thẳng vào mình. Hiểu được chuyện mà Tiêu Chiến lo lắng, y lập tức từ trên giường đi xuống, sau đó quỳ trước mặt Tiêu Chiến: “Nhất Bác hiểu được.”

Nhìn bộ dáng kia của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến mới biết Vương Nhất Bác đã hiểu ý của mình. Nhăn mày đi kéo Vương Nhất Bác lên, ngu ngốc này cái gì cũng chưa mặc, liền cứ thế đứng lên a. Tiêu Chiến đành đem chậu nước đặt lên bàn, sau đó lấy một cái áo thay cho khăn mặt, tẩm ướt tấm áo sau đó đem lau mặt cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi trên giường, để yên cho Tiêu Chiến đem mồ hôi của một đêm hoan lạc lau đi. Thế nhưng khi lau đến hạ thân, khi Tiêu Chiến vươn tay chuẩn bị tách hai chân y, Vương Nhất Bác nhịn không được đành nghiêng đầu đi, hai tai đỏ bừng, bộ dáng như vậy lại khiến cho Tiêu Chiến có chút căng thẳng. Tiêu Chiến nghiêng người hôn lên vành tai đang nóng lên: “Xấu hổ cái gì, còn có chỗ nào ta chưa xem qua?”

Kết quả khiến cho lời vừa nói ra, Vương Nhất Bác càng xấu hổ, đôi tai biến thành màu đỏ ửng. Tiêu Chiến nhìn thấy nhịn không được cười ra tiếng, nhưng nhìn thấy bộ dáng kia ngượng ngùng lại luyến tiếc tiếp tục trêu đùa y. Tách hai chân Vương Nhất Bác ra, sau đó dùng nước ấm rửa sạch bạch trọc ở hai bên đùi non, cho đến khi toàn thân Vương Nhất Bác được rửa sạch sẽ, Tiêu Chiến mới bưng chậu nước ra ngoài đổ. Thời điểm quay trở lại đã thấy Vương Nhất Bác đang cố mặc lại quần áo, chỉ là thân mình kia tựa hồ có chút khó chịu, tay chân giống như vô lực. Tiêu Chiến vội vàng chạy lại đỡ Vương Nhất Bác. Thế nhưng Vương Nhất Bác vốn không có thói quen được Tiêu Chiến hầu hạ, mỗi lần Tiêu Chiến giúp y mặc lại quần áo, cả người y còn cứng ngắc hơn. Tiêu Chiến vốn muốn thay đổi thói quen từ trong xương cốt của Vương Nhất Bác, nhưng vẫn nên từng bước thay đổi, tựa như hiện tại, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác tuy có quan hệ là tình nhân, nhưng trong đáy lòng Vương Nhất Bác, luôn có một phần lớn coi hắn là chủ tử. Bởi vì bận tâm đến thân mình của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác chậm rãi đi dạo trong rừng rậm, cũng không vội chạy đi. Hiện tại, võ công của hắn đã khôi phục, cho dù có dư nghiệt, hắn cũng sẽ từ từ giải quyết sạch sẽ. Nếu không thể cùng tồn tại với cẩu hoàng đế kia, thì quyết đấu một phen đi. Tiêu Chiến đáy lòng cười lạnh, hắn cũng không tin không có một ai không mong ngóng cái vị trí kia. Đến lúc đó, phù trợ một người lên làm tân hoàng đế cũng không phải là chuyện không có khả năng. Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến nắm tay, chậm rãi đi theo phía sau hắn, nhìn người nọ ngẫu nhiên xuất thần suy nghĩ, nhất cử nhất động, một ánh mắt, một tiếng thở dài, tất cả đều khiến hắn động tâm. Nếu có một ngày Tiêu Chiến chán ghét y, y còn có thể trở về như xưa, không yêu không hận? Nghĩ đến đây, y nhịn không được dùng sức nắm chặt tay Tiêu Chiến.

“Sao vậy? Mệt mỏi?”

Tiêu Chiến nghiêng đầu thân thiết hỏi. Nhưng không đợi Vương Nhất Bác trả lời đã đưa tay ôm lấy người bên cạnh. Vương Nhất Bác hoảng sợ, muốn từ trong lòng Tiêu Chiến nhảy xuống nhưng lại bị một câu: “Không cho phép lộn xộn.”

Khiến cho Vương Nhất Bác im lặng, đành chỉ cứng ngắc ở trong lòng Tiêu Chiến. Người kia rõ ràng so với mình còn gầy yếu hơn một chút, khuôn mặt luôn tuyệt sắc như vậy nhưng lại luôn khiến cho y nhịn không được muốn thần phục, muốn quỳ gối. Chính mình so với người khác đều rõ ràng hơn, thực lực của nam nhân này có bao nhiêu cường đại. Tiêu Chiến nhảy lên một cái cây cao, đánh giá xung quanh một chút liền ôm Vương Nhất Bác bay đến một khe núi, lấy một chút nước với lương khô: “Nghỉ ngơi một chút rồi lại đi.”

Nhưng nhìn đến Vương Nhất Bác nửa ngày vẫn chưa đi qua, ngược lại lăng lăng nhìn y: “Sao vậy?”

Kỳ thật Vương Nhất Bác vô cùng quy củ, đồ ăn hoặc nước uống, đều để chủ nhân dùng trước, sau đó mới dám dùng. Nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến có chút không kiên nhẫn, Vương Nhất Bác mới nhanh chạy đến, tiếp nhận nước nhưng vẫn có chút lo lắng nhìn hắn, thẳng cho đến khi Tiêu Chiến đi đến bên khe núi, hai tay vốc nước uống.

“Yên tâm đi, không có độc, hơn nữa rất ngọt.”

Thanh âm của Tiêu Chiến truyền tới lập tức khiến cho Vương Nhất Bác cả kinh, lập tức liền quỳ xuống: “Nhất Bác đáng chết! Nhất Bác không phải lo lắng có độc.”

Sắc mặt Vương Nhất Bác ngưng trọng, biểu tình lo lắng. Tiêu Chiến đi đến trước mặt y, nhăn mày nâng y dậy, đối với thói quen hơi chút liền quỳ này thật sự có chút khó chịu.

“Vậy sau này ta đưa cho ngươi, ngươi ăn hay là không ăn?”

“Nhất Bác ăn.”

“Ngoan, ở bên người ta không cần nhiều quy củ như vậy. Đừng để ta phải nói thêm nữa.”

Chỉ cần làm cho Tiêu Chiến vui vẻ, cảm thấy vừa lòng, quy củ hay không cũng không cần nữa. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, thành thật gật đầu. Thương Nguyệt lâu chia làm ngũ bộ, Hỏa lâu chủ đã làm phản, còn lại bốn tầng lầu, chỉ sợ cũng không an toàn, còn không nói đến bên trong tiềm tàng nguy cơ có phản đồ. Nếu Hỏa lâu chủ đã tiết lộ cơ mật, chỉ sợ bốn tầng lầu còn lại cũng khó có thể an toàn. Lâu chủ lại có chỗ sinh tử không rõ, bây giờ trở về, đối mặt một cái cục diện rối rắm như vậy, Tiêu Chiến thật sự nhịn không được thở dài. Đi đường được một đoạn, Tiêu Chiến nhịn không được liền hỏi: “Nhất Bác, còn lại bốn vị lâu chủ là những ai? Am hiểu cái gì? Phụ trách gì ở trong lâu? Ngươi nói lại cho ta nghe tường tận một chút.”

Vương Nhất Bác không dám chần chờ, lập tức đem những gì mình biết nói ra. Tiêu Chiến dựa vào hõm vai Vương Nhất Bác, chậm rãi nghe Tiêu Chiến trầm trầm nói chuyện, thoải mái tới mức thiếu chút nữa thì ngủ. Vương Nhất Bác ngồi trên lưng ngựa, cẩn thận khống chế tốc độ, làm cho con ngựa chạy thêm vững vàng, để cho Tiêu Chiến ngủ càng thêm thoải mái.

“Nga? Thì ra ngươi là Kim lâu chủ a.”

Tiêu Chiến nhịn không được cong cong khóe miệng. Người này hơi một chút đã quỳ, đối với hắn một mảnh trung tâm thì ra là lâu chủ tầng một, chuyên phụ trách ám sát. Ngữ khí của Tiêu Chiến mang một chút trêu chọc khiến cho Vương Nhất Bác không biết làm sao: “Chiến, ngươi…”

Đôi mắt của Tiêu Chiến có chút ảm đạm, hắn đối với Thương Nguyệt lâu không biết một chút gì, hơn nữa hai người ở chung như vậy, nam nhân này cũng không phải là ngốc tử, y sao có thể không nhận ra, vẫn là nhanh chóng ngả bài thì hơn.

“Nhất Bác.”

Thanh âm Tiêu Chiến có chút là lạ, một tiếng gọi càng thêm khàn khàn, Vương Nhất Bác đột nhiên cứng đờ thân mình, cúi đầu nhìn xuống Tiêu Chiến, trong lòng có chút dự cảm không tốt.

“Ngươi có biết đi?”

Tiêu Chiến cũng cảm giác được Việt Tùy khẩn trương, nhưng không phải chuyện gì giấu diếm không nói cũng coi như không tồn tại. Y là người hắn tín nhiệm nhất, cùng hắn ở chung sớm tối, không bằng chủ động nói ra: “Ta không phải là Tiêu Chiến kia, ngươi…”

Tiêu Chiến còn chưa nói xong, đã bị Vương Nhất Bác đột nhiên ôm lấy, Vương Nhất Bác buông dây cương, gắt gao ôm lấy Tiêu Chiến: “Ta chỉ biết ngươi là người duy nhất gọi ta là Vương Nhất Bác.”

Thì ra y đã sớm biết, kỳ thật với trí thông minh của y, sao lại có thể không biết. Nếu là trước kia còn có thể lấy tẩu hỏa nhập ma để che giấu, hiện tại thần công đã thành, lại đối với Thương Nguyệt lâu hoàn toàn không biết gì cả, cái này vô luận thế nào đều không thể giải thích được… Dường như vẫn sợ Tiêu Chiến bất an, Vương Nhất Bác lại nói: ”Ta ở bên Chiến, bọn họ sẽ không dám hoài nghi.”

Tiêu Chiến bị khẩn trương của Vương Nhất Bác làm cho vui vẻ, vươn tay ôm lại y, ở bên gáy của y tinh tế hôn vài cái, chiếm chút tiện nghi, ăn chút đậu phụ: “Ta thế nào cảm thấy ngươi còn có vẻ khẩn trương hơn ta.”

Tiêu Chiến khẽ cười ra tiếng.

*** 7 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com