Truyen30h.Com

( ZSWW/ Chiến Bác) Yêu anh bằng tất cả sinh mệnh

Chương 7

NgocAnh918

Sự dịu dàng của người càng khiến em khó dứt bỏ.

Từng hạt lệ rơi trôi theo tình yêu không thể buông tay.

" Ai da! Nhất Bác, đã mấy năm không gặp cháu rồi! Trước đây còn là 1 tiểu mỹ nhân, giờ càng lớn càng trở nên đẹp hơn nha!"

Khi Nhất Bác tới nhà họ Trần, Tiêu Chiến đang ngồi cùng Gia Huy và ba mẹ cậu ấy trong phòng khách, cậu cảm thấy mình như 1 vị khách không mời mà đến, quấy rầy cuộc sống gia đình bọn họ. Cũng may là Trần phu nhân rất mến khách, làm cho sự lúng túng của cậu cũng giảm đi  vài phần.

" Chào Trần phu nhân, cô cũng không thay đổi chút nào, trông vẫn trẻ như trước kia."

Nhất Bác nói chân thành, khiến Trần phu nhân rất vui lòng. "Đứa trẻ này, lúc còn nhỏ rất giống Gia Huy nhà chúng ta..."

" Mẹ...." Gia Huy hờn dỗi đáp lại, lúc này cậu ta mới liếc mắt nhìn Nhất Bác. "Người ta từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, miệng không ngọt như thế thì làm sao có thể lấy lòng những người thiện tâm như mẹ chứ!" Gia Huy thật sự không thích Nhất Bác, trong lời nói có vài phần chua ngoa.

" Gia Huy!" Trần phu nhân nhanh miệng chặn lời con trai, đồng thời nháy mắt với cậu.

Gia Huy thấy sắc mặt Tiêu Chiến rất khó coi, nhanh chóng lè lưỡi làm nũng với anh, "người ta chỉ nói giỡn thôi mà!"

Lúc này, Trần tiên sinh đứng lên, không thèm nhìn người nào, chỉ nói 1 tiếng 'ăn cơm'. Sau đó 1 mình đi vào phòng ăn. Thấy thế, Trần phu nhân cũng mời Nhất Bác vào dùng bữa.

Dây là lần đầu tiên Nhất Bác ăn 1 bữa tối nặng nề như thế, thức ăn đều là những thực phẩm cao cấp, đầu bếp chế biến món ăn có thể so sánh với khách sạn 5*, còn có người giúp việc ở bên cạnh hầu hạ, nhưng không khí trong bữa ăn thật ngột ngạt.

Thái độ của Trần tiên sinh rất nghiêm túc, hoàn toàn không để ý bất kỳ ai. Trần phu nhân và Gia Huy cũng tập trung ăn, không ai mở miệng, Tiêu Chiến lại càng không nói câu nào.

Nhất Bác muốn về nhà ngay, cậu thà rằng cùng mama vừa nói vừa cười ăn bữa cơm đạm mạc, còn hơn ngồi đây ăn ngon mà không cảm nhận được hương vị gì.

Bỗng nhiên, Trần tiên sinh phá vỡ không khí trầm mặc:" nghe nói 2 người cùng lớn lên ở cô nhi viện?" Tuy là nói chuyện cùng Tiêu Chiến và Nhất Bác, nhưng ông  ta lại làm như không thấy 2 người, cứ như chỉ xem họ là không khí.

Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, thấy anh không có vẻ gì  là muốn nói, cậu đành phải trả lời:" Đúng vậy."

" Trước đây 2 người từng ở cùng nhau?" Giọng điệu Trần tiên sinh như đang tra hỏi.

"Vâng" Nhất Bác trả lời mà trong lòng nơm nớp lo sợ, cậu biết Trần tiên sinh muốn hỏi gì.

" Đã lên giường với nhau?" 

Đối với câu hỏi vô lễ thế này, Nhất Bác vốn không muốn trả lời, nhưng nghĩ lại thì cậu không muốn đắc tội với 'vợ' tương lai của Tiêu Chiến.

" Chúng cháu chỉ là anh em."

" Đúng thế! Từ nhỏ tình cảm của bọn họ đã rất tốt, giống như anh em ruột..."

Trần phu nhân tốt bụng lên tiếng phụ họa, muốn tháo gỡ cuộc diện đang rơi vào bế tắc, không ngờ lại bị Trần tiên sinh quát. "Tôi không hỏi bà! Ăn cơm đi!"

Trần phu nhân lập tức im miệng, vẻ mặt xấu hổ.

" Ba, sao ba hỏi nhiều thế..." Gia Huy không nhịn được mà oán giận, lại bị ba mắng giống mẹ.

" Con thì biết cái gì? Ba chỉ thay con suy nghĩ thôi, đỡ phải gặp 1 người không rõ lai lịch giở thủ đoàn vơ vét tài sản nhà chúng ta. Ba chỉ có mỗi đứa con trai, tất nhiên phải cẩn trọng tuyển 'chồng' cho con."

Gia Huy cũng ngoan ngoãn ngậm miệng.

Nhất Bác nhìn màn kịch này, cảm thấy bi ai thay cho bọn họ.

Đây là cuộc sống của kẻ có tiền sao? Đây là cuộc sống mà mọi người mong muốn và ngưỡng mộ sao? Vì Trần Gia Huy, Tiêu Chiến đi cam chịu loại nhục nhã thế này sao? Nhưng cậu thì chả là cái gì của bọn họ, cho nên không tất yếu phải chịu sự sỉ nhục như thế này.

Nhất Bác bỗng nhiên đứng lên, đẩy mạnh ghế làm phát ra thanh âm rất lớn, rốt cuộc Trần tiên sinh cũng ngẩng đầu giương mắt nhìn cậu. Tiêu Chiến lại giành mở miệng trước:" Trần tiên sinh, ông đã vũ nhục nhân cách của tôi và Nhất Bác 1 cách nghiêm trọng, tôi huy vọng ông có lời giải thích." Giọng nói của anh là sự bình tĩnh trước giông bão.

" Xú tiểu tử này! Cậu giám nói chuyện với tôi như vậy sao?" Trần tiên sinh 'ba' đập chiếc đũa xuống bàn, chỉ thẳng vào Tiêu Chiến. " Chỉ bằng 1 kẻ mồ côi không có bối cảnh gia thế như cậu, tưởng trong tay có vài tỉ là lấy được con trai tôi sao?"       (Au: làm như con trai ông báu bở lắm không bằng 😒🤦‍♂️🤦‍♂️)

"Ba...." Gia Huy đứng ở bên cạnh vội vàng ngăn cản ba mình nói tiếp, lại bị ông ta gầm nhẹ.

" Đều là tại con! Làm ca sĩ thì có gì là tốt? So với cậu ta thì con của bác Tiền còn hơn gấp trăm lần. ba thấy cậu trai này nhất định có quan hệ với cậu ta mà không để cho mọi người biết, bọn họ hợp lại để lừa gạt tiền của nhà ta, con còn ngu ngốc nói thay cho cậu ta."

Trần tiên sinh còn chưa nói xong, Tiêu Chiến đã 1 bước đi tới trước mặt ông ta, hung hăng nắm lấy cổ áo, "Lão già chết tiệt này! Tưởng có tiền là có thể sỉ nhục người khác như thế à?"

Nhất Bác chạy nhanh về phía anh, muốn kéo Tiêu Chiến ra, " Chiến, buông tay, đừng như vậy."

" Anh không cho phép ông ta sỉ nhục em như thế!" Tiêu Chiến hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh hàng ngày.

" Cậu....cậu thử động vào tôi xem.... Tôi sẽ tố cáo cậu...... Cho đến khi cậu thân bại danh liệt mới thôi...." Trần tiên sinh bị vẻ mặt khác thường của Tiêu Chiến làm cho  hoảng sợ, mặc dù vô cùng hoang mang, nhưng cũng không quên to miệng uy hiếp.

" Quên đi, chúng ta đi thôi." Nhất Bác dùng sức lôi Tiêu Chiến ra, cậu không thể để anh tự hủy tương lai của chính mình, nhưng Tiêu Chiến vẫn không động đậy. "Đi thôi! Coi như em xin anh, được không?"

Tiêu Chiến nhìn dáng vẻ như sắp khóc của cậu, rốt cuộc cũng buông tay ra.

Anh hung tợn chỉ vào Trần tiên sinh, "Tôi thật thương cảm cho ông! Vì trong mắt ông lúc nào cũng chỉ có tiền, thế giới của ông luôn nhỏ bé hơn bất cứ ai. Còn về con  trai ông, tôi không trèo cao được!" Nói xong, anh gật đầu với Trần phu nhân đang lo lắng đứng cạnh đó, liền kéo Nhất Bác đi.

Phía sau Trần tiên sinh tiếp tục rít gào," biến! Không cho phép cậu bước chân vào nhà tôi 1 lần nào nữa."

" Anh không nên làm như vậy!"

2 người đi đến bãi đỗ xe, Tiêu Chiến lập tức rút 1 điếu thuốc, đứng trước cửa xe châm hút.

Nhất Bác nhẹ nhàng nói ra nổi lo của mình:" Điều này không tốt, sẽ khiến chuyện của anh và Trần Gia Huy trở nên khó khăn hơn."

Tiêu Chiến chỉ nhìn chằm chằm cậu, rồi hỏi 1 câu:" Em hy vọng bọn anh ở bên nhau sao?"

Nhất Bác không dám nhìn anh. "Đây chẳng phải là giấc mộng bao năm qua của anh sao? Em chỉ hy vọng anh có thể hạnh phúc."

" Vậy hạnh phúc của em ở đâu?" Giọng nói trầm tĩnh là mang theo không khí bức người.

Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, cố gắng biểu hiện dáng vẻ 'không cần', "anh không cần lo lắng cho em, giờ em rất hạnh phúc..." Chỉ cần có thể tiếp tục ở cạnh anh. Câu cuối cùng là Nhất Bác tự nói với chính mình.

Nghe cậu nói như vậy, Tiêu Chiến có vẻ tức giận, "Em...." Lời còn chưa nói ra miệng, đã bị 1 tiếng gọi từ xa  ngắt lời.

" Chiến......Chiến...."

Chỉ thấy Gia Huy vội vàng chạy về phía 2 người, thần sắc kích động, trong tay còn cầm theo balo.

" Mau! Mau lái xe! Em trốn ra đây đấy, em muốn đi cùng anh..." Cậu vừa lôi kéo  vừa giục Tiêu Chiến. Ba ba vừa mới mắng cho cậu 1 trận, còn bặt cậu phải gã cho gã con trai giàu có của bác Tiền kia! Ôi! Nghĩ đến đầu heo thần kia là cậu lại thấy buồn nôn.

Vì thế, cậu mới nghĩ đến biện pháp bỏ trốn với Tiêu Chiến, cầm vài đồ dùng cần thiết bỏ vào balo rồi lao ngay xuống đây. Dù sao anh cũng có nhiều tiền, quần áo và đồ hiệu mua cái khác là được rồi.

Gia Huy cảm thấy như vậy thật lãng mạn, sắc mặt vừa khẩn trương lại vừa hưng phấn. "Mau đi thôi! Còn chờ gì nữa?"

Tiêu Chiến không có phản ứng, chỉ nhìn chăm chú vào Nhất Bác. biểu tình cực kỳ phức tạp.

Mặc dù trong lòng Nhất Bác đang hò hét 'Không! Đừng đi cùng cậu ấy', nhưng cuối cùng cậu vẫn không mở miệng, chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Chiến, rồi xoay người đi về hướng xe của mình.

Nghe được âm thanh khởi đông xe phía sau, Nhất Bác đau lòng chảy nước mắt. Rốt cuộc không thể quay lại như trước đây rồi....

Vài ngày sau, Nhất Bác nghe được không ít  oán giận từ Tuyền Lộ.

" Ai! Chị đã quyết định chuyển ra ngoài rồi, cái cậu Trần kia mỗi ngày đều coi chị như người hầu sai vặt, ăn gì cũng muốn phải là tốt nhất, dùng đồ gì cũng phải là xịn nhất, dường như cậu ta con ngại cách trang trí trong phòng quá mộc mạc hay sao đó, nói muốn trang hoàng lại tất cả, đồ dùng trong nhà đều phải thay cái mới.... Trời ơi! Thật sự là chị không thể chịu nổi nữa rồi!"

" Thế Chiến nói sao?" Biểu tình của Nhất Bác rất bình tĩnh.

" Cậu ấy rất ít ở nhà, mỗi ngày đều chạy tới phòng thu âm, về nhà chưa nói câu gì đã chui luôn vào phòng mình, khóa cửa lại rồi nhắm mắt làm ngơ, bỏ lại 1 mình chị đối mặt với sự tức giận của cái cậu Trần kia...."

" Bọn họ..... Không ở chung phòng à?" Nhất Bác chua sót hỏi.

" Không  có nha! Từ hôm đưa Trần Gia Huy về cậu ấy đều để cậu ta ở phòng khách, ngày nào cậu ta cũng làm loạn đòi sang phòng Tiêu Chiến... Ai! Thật đúng là ghét của nào trời trao của ấy." Tuyền Lộ quả thực sắp không chịu nổi nữa.

Nhất Bác đầy nghi hoặc mà rơi vào trầm tư.

Đây không phải là lựa chọn của anh sao? Vất vả lắm mới được ở cạnh Trần Gia Huy, sao lại bỏ cậu ấy 1 bên? Nhất Bác hoàn toàn không hiểu trong lòng Tiêu Chiến đang suy nghĩ gì.

" Đúng rồi, bên nhà họ Trần có cho người đến không?" Tuyền Lộ lo lắng nhìn Nhất Bác. Cô nghe người trong công ty nói, mấy ngày nay có 2 người trông như xã hội đen đến tìm Nhất Bác, dường như có ý đồ không tốt, trực giác của cô cho biết đó là do nhà họ Trần phái tới.

" Chẳng qua là cho người tới hỏi chút chuyện thôi." Nhất Bác nói qua loa. Nhưng trên thực tế, 2 người kia còn nói những lời uy hiếp, nếu Trần đại thiếu gia không nhanh chóng về nhà, bọn họ sẽ xử đẹp Tiêu Chiến.

" Chỉ có vậy thôi sao? Hiển nhiên cha của Trần Gia Huy không muốn để cho mọi người biết con trai bỏ trốn cùng người khác, bằng không đã sớm báo tin cho phóng viên và công an rồi. Nhưng mà..... Nghe nói nhà họ Trần có chút quan hệ với xã hội đen, hẳn là sẽ không từ bỏ ý định đâu." Tuyền Lộ cảm thấy sự việc sẽ không đơn giản như lời Nhất Bác nói.

" Không có việc gì đâu, bọn họ chỉ hỏi em chỗ ở của Tiêu Chiến, em nói không biết, bọn họ cũng không hỏi thêm gì nữa." Nhất Bác trốn tránh vấn đề nhẹ nhàng trả lời. Chỉ cần Tiêu Chiến bình an, nhưng chuyện khác của anh cậu cũng không để ý. Biệt thự trên núi của Tiêu Chiến tương đối ẩn dạt, không ai biết nơi đó ở đâu, huống hồ có vệ sĩ bên cạnh, chắc là không thành vấn đề.

" Chị thấy.....nên thuê vài vệ sĩ để bảo vệ em?" Tuyền Lộ đề nghị. Cô cũng có riêng 1 vệ sĩ, để tránh kẻ bắt cóc theo dõi cô mà tìm được Tiêu Chiến.

" Thật sự là không cần, dù sao em cũng không tiếp xúc với Chiến, cùng lắm thì những người đó theo dõi em 1 thời gian, không tìm ra manh mối sẽ phải buông tha thôi." Nhất Bác không muốn có thêm phiền toái cho Tiêu Chiến.

" Thật sao?" Tuyền Lộ vẫn rất lo lắng.

"Ừm!" Nhất Bác vội vã cam đoan với cô. Cậu tình nguyện để nhiều người đi theo Tiêu Chiến và Trần Gia Huy, sự an toàn của họ quan trọng hơn cậu rất nhiều.

Tối đó, Nhất Bác về nhà, phát hiện cửa không khóa.

Chả lẽ hộ lý ra ngoài mua đồ mà quên không khóa cửa sao?

Cậu còn đang trách hộ lý sơ ý, vừa vào cửa lại phát hiện mama đang ngồi trên sofa, bên cạnh có 2 người, cũng chính là người đã đến công ty tìm cậu.

" Các người muốn làm gì?" Nhất Bác khẽ giật mình, đại khái đoán ra mục đích của bọn họ. Cậu vẫn ra vẻ trấn định né qua 2 người, đi đến bên mama trấn an bà, " Mama, đừng sợ, con đã trở về."

Mama hiển nhiên đã bị kinh hách, miệng nói không nên lời:" Bọn họ..... nói muốn tìm Tiêu Chiến.....Nhưng mà nó đâu có ở đây."

" Các người làm cho bà ấy sợ rồi..." Nhất Bác nhìn chằm chằm vào bọn họ, giọng điệu mang vẻ trách cứ.

" Cậu Vương, mục đích của chúng tôi là tìm cậu chủ, bây giờ cậu gọi điện cho Tiêu Chiến bảo anh ta dẫn cậu Trần đến đây, chúng tôi sẽ không gây khố dễ cho cậu và lão phu nhân." Giọng nói của 2 người tuy khách khí, nhưng Nhất Bác biết bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ.

Tuy cậu không muốn Tiêu Chiến gặp phiền toái, nhưng cậu càng không thể để mama rơi vào tình huống nguy hiểm. Cậu thở dài rồi bấm điện thoại.

" Nhất Bác, em có khỏe không? Anh cũng đang định gọi cho em...." Giọng nói của Tiêu Chiến có chút cấp bách vì Tuyền Lộ đã nhắc nhở anh chuyện có xã hội đen tới tìm Nhất Bác.

"À... Bên em có chút rắc rối..... Có 2 vị tiên sinh đang ở nhà em, nói muốn gặp anh và cậu Trần phiền bọn anh đến đây 1 chuyến, nói cho rõ ràng mọi chuyện, mama đang rất sợ hãi."

" Bọn anh qua ngay đây!" Tiêu Chiến nói xong lập tức cúp máy.

Nhất Bác nghĩ nhất định là anh rất lo lắng cho mama, mới sốt ruột như thế.

Trong lúc đợi Tiêu Chiến, Nhất Bác yêu cầu được đưa mama về phòng nghỉ ngơi, 2 người đàn ông kia đồng ý.

Không đến 1h, Tiêu Chiến vội vàng có mặt, hiển nhiên là 1 đường chạy như bay tới đây.

" Nhất Bác, em không sao chứ?" Vừa thấy Nhất Bác đang ngồi trên sofa, Tiêu Chiến vội vàng ôm vai cậu thân thiết hỏi.

Cậu tươi cười trấn an anh:" Không có việc gì, mama cũng không sao, bà đang nghỉ ngơi trong phòng..."

" Thật xin lỗi! Khiến em vất vã rồi, anh....." Tiêu Chiến vô cùng hối lỗi nhìn cậu.

Nhất Bác vội vàng ngăn anh lại:" Đừng nói nữa, xử lý chuyện trước mắt quan trọng hơn."

" Cậu Trần đâu? Điều kiện của chúng tôi là anh phải mang cậu ấy tới đây." Người đàn ông đó thấy Tiêu Chiến không tuân thủ ước định nên vô cùng bất mãn, Tiêu Chiến cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn hắn.

" Tôi ghét nhất là bị uy hiếp! Các người về nói với Trần tiên sinh, chân là của con trai ông ấy, tôi không có trói cậu ta, tôi cũng rất muốn cậu ta trở về sớm 1 chút."

" Đưa bọn tôi đi tìm cậu ấy!" 1 người đàn ông khác lập tức ra mệnh lệnh.

"Dựa vào cái gì mà muốn tôi dẫn các người đi? Các người tự chạy tới đây uy hiếp người nhà của tôi, dựa vào cái  gì mà ra lệnh cho tôi?"

Tiêu Chiến tức muốn điên rồi. Nhận được điện thoại của Nhất Bác, anh hận không thể lập tức bay đến đây, Gia Huy còn cố tình không chịu đến cùng, còn trốn trong phòng, nói không liên quan đến chuyện của cậu ta. Anh lo lắng sự an toàn của Nhất Bác và mama, đành phải mau chóng ra khỏi nhà, không kịp chờ vệ sĩ, trên đường đến đây không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ.

" Dựa vào cái này!" 1 người đàn ông chĩa súng vào Tiêu Chiến," Lập tức mang chúng tôi đi tìm cậu Trần!"

" Không!" Nhất Bác lo lắng kinh hô, nắm chặt cánh tay Tiêu Chiến, cả người run run.

Thật may là vệ sĩ tới đúng lúc, đồng thời dùng dao chỉ vào 2 người kia. "Bỏ súng xuống!"

Người đàn ông đó thấy thế, nhanh tay tóm lấy Nhất Bác, muốn bắt cậu làm con tin, bởi vì đại ca đã ra lệnh, bất luận thế nào cũng phải dẫn cậu Trần về.

Lúc này, Tiêu Chiến vọt tới trước mặt Nhất Bác, giằng co với tên xã hội đen, bỗng nhiên 1 tiếng súng vang lên, chỉ thấy Tiêu Chiến từ từ ngã xuống, trên bụng là 1 đóa hoa máu đỏ tươi, chậm rãi nở rộ.

" Tiêu Chiến -" Nhất Bác ôm chặt anh, tiếng thét vô cùng thê lương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com