Truyen30h.Com

[ZSWW] - Love Fairy Tale

18

zhanbobo

Ông ngoại Vương hài lòng vì Nhất Bác cảm thấy thích công việc từ thiện, và vui vẻ khi được giúp đỡ người khác. Nhớ ra một việc quan trọng, ông bày bộ dạng nghiêm túc đối diện với đứa cháu nhỏ

"Nhất Bác, ông hỏi con, con thực lòng muốn kết hôn với tiểu Hàn hay sao?"

Nhất Bác ngập ngừng không biết phải trả lời ông ngoại Vương thế nào, hai cánh môi mím chặt tạo thành một đường kẻ. Ông ngoại Vương khẽ thở dài rồi nói tiếp

"Chuyện kết hôn không phải là một trò chơi nên con cần suy nghĩ cho thật kỹ, con bây giờ đã không còn là một đứa trẻ, không thể tuỳ tiện quyết định một việc theo quán tính bản thân. Nhất Bác, chỉ cần con được vui vẻ, hạnh phúc, thì dù người mà con chọn là ai, gia cảnh ra sao cũng không quan trọng. Ông chỉ khuyên con một điều, tình cảm phải xuất phát từ cả hai phía thì hạnh phúc mới trọn vẹn được. Con cứ suy nghĩ kỹ đi, ông sẽ ủng hộ quyết định của con"

Mạnh Tử Nghĩa tìm tới nhà Tiêu Chiến, thấy anh đang thẫn thờ ngồi trước cửa nhà, cô ta nhẹ nhàng tới gần rồi ngồi xuống bên cạnh. Tiêu Chiến quay sang nhìn Mạnh Tử Nghĩa, hỏi cô ta tới đây làm gì? Thì cô ta nói muốn tới xem cuộc sống của anh dạo này có tốt không? Bầu không khí có chút căng thẳng, Mạnh Tử Nghĩa thở hắt ra một hơi rồi nói thêm

"Tuần tới là lễ đính hôn của Nhất Bác với Vấn Hàn, cậu có tới tham dự hay không?"

Nghe xong lời nói của Tử Nghĩa, chiếc điện thoại ở trên tay Tiêu Chiến bỗng nhiên rơi xuống đất, nắm chặt hai bàn tay trống không lại với nhau, nhìn thoáng qua còn thấy có chút run rẩy. Tiêu Chiến gượng cười rồi lắp bắp nói

"Tôi... thì làm gì có tư cách tới đó tham dự chứ?"

Cúi xuống nhặt điện thoại, Tiêu Chiến đứng dậy nhìn Mạnh Tử Nghĩa, "Bộ dạng này của tôi lại có thể bước chân vào những nơi sang trọng sao? Chỉ trở thành trò cười của người khác mà thôi. Cảm ơn cậu đã quan tâm, nhưng giờ tôi phải ra ngoài rồi. Xin lỗi vì không thể tiễn cậu"

Nói xong Tiêu Chiến xoay người đi thẳng một mạch.

Sau bữa ăn tối ở bên nhà ba mẹ Vương, Vấn Hàn muốn đưa Nhất Bác đi hóng gió nhưng cậu đã từ chối, còn lấy lí do bị mệt muốn về nhà nghỉ ngơi.

Mặc dù có chút miễn cưỡng nhưng Vấn Hàn đành tạm chấp nhận lí do của Nhất Bác. Trước khi để cậu vào nhà, anh ta nhắc Nhất Bác đừng quên chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ đính hôn của hai người. Nhất Bác không nói gì, chỉ gật đầu thay cho câu trả lời rồi quay lưng đi vào bên trong.

Tắm rửa xong Nhất Bác ngồi trên chiếc xích đu ở ngoài lan can hóng gió. Lúc chiều đi khu trung tâm thương mại với mẹ Vương cậu đã gặp Mạnh Tử Nghĩa, không hiểu vì sao cô ta tỏ ra khá thân thiết với cậu, còn cho cậu biết Tiêu Chiến hiện tại sống vô cùng tốt và vui vẻ. Khi nghe Tử Nghĩa nói vậy, trong lòng Nhất Bác bỗng dâng lên một chút khó chịu, nhưng bây giờ nghĩ lại cậu cảm thấy cũng thật tốt, chỉ có như vậy cậu mới không hối hận vì quyết định buông tay.

Lấy điện thoại gọi cho trợ lý Hàn Ly, cô ấy là trợ lý đặc biệt của ông ngoại Vương, dặn dò cô ấy chuẩn bị thêm thật nhiều các phần quà để tặng cho các bạn nhỏ trong trại trẻ mồ côi, Nhất Bác muốn dành toàn bộ thời gian vào công việc làm từ thiện để không nghĩ tới Tiêu Chiến.

Nhìn đồng hồ báo đã hơn mười giờ, Nhất Bác nghĩ nên ngủ sớm để chuẩn bị cho chuyến từ thiện ngày mai, cứ ngồi không như vậy thì cậu sẽ nhớ Tiêu Chiến mất.

Vừa đặt điện thoại lên tủ đầu giường thì có cuộc gọi đến, nhìn trên màn hình hiển thị tên Tiêu Chiến, Nhất Bác ngập ngừng một lúc mới quyết định ấn nhận cuộc gọi. Nghe điện thoại xong Nhất Bác vội vàng thay đồ rồi chạy xuống dưới nhà. Sau khi nói rõ mọi chuyện với bà Từ, cậu gọi taxi đến thẳng nơi mà Tiêu Chiến đang ở.

Đứng trước căn nhà cấp bốn có chút lụp xụp, Nhất Bác hít vào một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ cửa. Một nam thanh niên đi ra tự giới thiệu mình là bạn thân của Tiêu Chiến, còn nói hiện tại anh đang ở bên trong và đã uống say mất rồi. Nhất Bác cúi đầu nói cảm ơn nam thanh niên ấy, cậu vào bên trong đỡ Tiêu Chiến dậy rồi dìu anh ra về.

Cũng may nhà của hai người không ở cách xa nhau lắm, chỉ là đường xá tối om còn có chút vắng vẻ khiến Nhất Bác hơi sợ, thêm nữa là Tiêu Chiến to con hơn nên cậu cũng gặp khó khăn khi đỡ anh về nhà.

Cố gắng hết sức đưa người lớn hơn vào đến cửa nhà thì cả hai cũng ngã vật ra, vì bị ăn đau nên Tiêu Chiến có chút tỉnh táo, tự nâng người ngồi dậy.

"Tiêu Chiến, cậu có sao không? Mau đứng lên, tôi đỡ cậu về phòng"

Tiêu Chiến mơ màng nhìn người ở trước mặt với biểu hiện vô cùng lo lắng. Tuy chỉ có ánh sáng lờ mờ của ánh trăng bên ngoài chiếu xuống, nhưng anh vẫn nhận thấy rõ đây là khuôn mặt của người mà anh ngày đêm mong nhớ, lại bật cười chua xót vì nghĩ bản thân đang nằm mơ.

Nhất Bác làm sao lại có thể ở đây lúc này, biết đâu cậu với Lý Vấn Hàn còn đang vui vẻ ở bên cạnh nhau, dù một giây, một phút còn chẳng nhớ đến anh thì làm sao có thể chạy tới đây vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Tiêu Chiến vừa lắc đầu, vừa bật cười chế giễu, kèm theo đó là những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống khuôn mặt hốc hác.

Nhất Bác thấy trái tim nhỏ trong lồng ngực mình đau thắt lại, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tiêu Chiến khóc, nước mắt của cậu cũng chảy xuống khóc chung cùng với anh. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ ấy, Nhất Bác nghẹn ngào hỏi

"Chẳng phải cậu đang sống rất tốt sao? Chẳng phải cậu đang rất vui vẻ với tình yêu của cậu sao? Nhưng tại sao cậu lại ra nông nỗi này chứ? Tiêu Chiến, trả lời tôi đi, tôi buông tay cậu ra như vậy cậu có vui không? Có hạnh phúc không? Tôi không bám theo cậu nữa, không gây phiền phức cho cậu nữa cậu có thấy thanh thản hơn không? Cậu là đồ ngốc, tôi thích cậu đến như vậy nhưng tại sao cậu lại không thích tôi hả tên ngốc này?"

Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ bàn tay trên mặt mình, Tiêu Chiến mở to mắt, anh nắm lấy bàn tay đầy hơi ấm đó áp chặt hơn vào một bên má, giọng nói vỡ oà trong nước mắt

"Nhất Bác, Nhất Bác, là em phải không? Em đến tìm tôi phải không? Nhất Bác, tôi sai rồi, hãy tha lỗi cho tôi, làm ơn tha lỗi cho tôi đi mà"

Nhất Bác cũng nức nở theo dòng cảm xúc của bản thân, cậu ôm lấy Tiêu Chiến rồi thổn thức nói rằng cậu không giận anh, cũng không hề thấy hận anh một chút nào. Người có lỗi là cậu chứ đâu phải anh, nếu cậu không ngang bướng đòi kết hôn với anh thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy, anh cũng không cần tự dằn vặt khiến bản thân trở nên đau khổ như thế này.

Tiêu Chiến tách Nhất Bác ra khỏi người mình, anh áp hai bàn tay run run lên khuôn mặt xinh đẹp của cậu, miệng không ngừng nói đây chỉ là một giấc mơ.

Và bất chợt Tiêu Chiến áp môi mình vào môi của Nhất Bác khiến cậu trở nên bất động, chiếc lưỡi nóng bóng của anh đưa ra cạy mở hai cánh môi căng mọng của cậu, tiến vào trong khoang miệng chiếm đoạt. Nhất Bác hoảng hốt kháng cự lại, cậu bám vào hai bên vai để đẩy Tiêu Chiến ra nhưng không được, nụ hôn mạnh bạo dần dần cuốn mất ý chí của Nhất Bác, cậu ôm lấy cổ anh rồi cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy.

Cả hai đổ người ra sàn nhà, cơ thể quấn chặt lấy nhau không một kẽ hở, nụ hôn ngày càng trở nên gấp gáp, nóng bỏng. Nhất Bác chủ động cởi ra chiếc áo sơ mi của Tiêu Chiến, cậu vứt nó sang một bên rồi lại ôm cổ kéo người bên trên xuống tiếp tục nụ hôn dang dở. Hai bàn tay Nhất Bác xoa loạn phía sau tấm lưng ướt át đầy mồ hôi của Tiêu Chiến, sau đó lại mang tay về phía trước sờ loạn khoang ngực rắn chắc. Nhất Bác muốn nhiều hơn nữa, cậu thực sự muốn được gần gũi với Tiêu Chiến, muốn được trao mọi thứ cho anh dù mọi chuyện xảy ra chỉ vì men say trong cơ thể.

Tự mình tháo bỏ cúc áo, Nhất Bác áp mặt Tiêu Chiến vào hõm cổ của chính bản thân, hơi thở nóng ấm, gấp gáp của anh phả lên làn da mẫn cảm khiến cậu khẽ rùng mình.

Vậy nhưng có lẽ ông trời không thành toàn cho tâm nguyện của Nhất Bác, sau vài nụ hôn vụn vặn ở khoang ngực trắng mịn, non mềm của cậu thì Tiêu Chiến đã ngủ thiếp đi mất.

Nhất Bác bật cười trong nước mắt, cậu nghĩ đây chính là cái gọi là ý trời, cho dù cậu vứt bỏ cả lòng tự trọng và thể diện của bản thân cũng không bao giờ có được người con trai này. Nếu Tiêu Chiến biết trong lúc anh say Nhất Bác đã làm ra cái chuyện đáng xấu hổ này sẽ nghĩ sao về cậu? liệu anh có thấy ghê tởm, khinh bỉ cậu hay không? Từ lúc nào mà bản chất của cậu lại trở nên tồi tệ như vậy?

Sáng hôm sau Tiêu Chiến tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm ở gần cửa nhà, áo của anh đã được Nhất Bác mặc lại rồi cài khuy cẩn thận. Đưa tay day day đầu, Tiêu Chiến lại bật cười ngây ngốc rồi tự nói một mình

"Khỉ thật, mình lại nằm mơ thấy em ấy"

Vệ sinh cá nhân, tắm rửa rồi thay một bộ đồ khác, Tiêu Chiến tới nhà người bạn thân để nói lời xin lỗi, cũng như cảm ơn đã đưa anh về nhà. Người bạn đó tên là Trác Thành, cùng lớn lên với Tiêu Chiến ở vùng ven biển nghèo nàn này, chỉ khác là anh ta có một mái ấm hạnh phúc.

Vỗ vai Tiêu Chiến, Trác Thành nói bạn bè với nhau sao lại khách sáo như vậy, còn giới thiệu cho anh một công việc dạy vẽ ở trung tâm mỹ thuật.

Tiêu Chiến có gặng hỏi Trác Thành tìm đâu ra một chỗ làm tốt như vậy? thì anh ta nói là có người quen giới thiệu, nhưng anh ta còn phải phụ mẹ bán hàng ở chợ, với thích công việc tự do hơn nên nhường lại công việc này cho Tiêu Chiến.

Tìm được công việc mới, lại đúng với sở thích và đam mê nên Tiêu Chiến rất vui mừng, anh có thể xin làm full thời gian để giảm bớt nỗi nhớ về ai đó, cũng như tranh thủ kiếm thật nhiều tiền để lo cho bà ngoại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com