Truyen30h.Com

[ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ] Nghi Vũ Mặc Ti

Chương 14. Anh hùng cứu mĩ nhân

Lac_Cuu

Một hồi trò hay cứ như vậy kết thúc. Tiếp đó, là đến lượt "Hí Thiên" đấu với Tư Mã Quy Yến.

Cự long cùng tuyết điểu mỗi thú một phương chiếm cứ không gian rộng lớn trên bầu trời, Tư Nghi hứng thú bừng bừng nhìn hai người bọn họ. Một kẻ mệnh danh là "bất bại tướng quân", kẻ còn lại thì chỉ là đồ giả. Không biết, kết cục sẽ như thế nào đây.

Dư quang vô tình liếc qua Hoàng Bắc Nguyệt, Tư Nghi mẫn cảm phát hiện một tia hắc khí lượn lờ dưới tay áo nàng, bay hướng "Hí Thiên".

Ồ hố.

Xem ra, Hoàng Bắc Nguyệt này không phải không có chuẩn bị a!

Nhìn hai người đánh đến hưng phấn, Tư Nghi chán nản che miệng ngáp một cái.

Tính tính thời gian, vị "Hí Thiên" kia lòng bàn tay chắc là đông cứng rồi đi!

Người kia quanh thân không có một tia linh lực, tiếp xúc với hàn khí của Băng Điểu, cho dù là một cấp thấp triệu hồi sư cũng chịu không được, trừ phi có khế ước.

Mà vị "Hí Thiên" giả kia, có thể chịu đựng được đến hiện tại cũng đã khá tốt.

Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng dưng bên tai truyền đến thật nhiều tiếng la hét ồn ào. Tư Nghi khó hiểu nhìn lên, bỗng dưng phát hiện con rồng xanh đó đang rơi xuống.

Trùng hợp, nó ở ngay trên đầu nàng.

Bỗng dưng, thân thể nhẹ bẫng, hai chân không còn chạm đất nữa. Một đôi bàn tay nhẹ nhàng bế ngang eo nàng, nhấc lên.

Nghĩ là Lam Ti, nàng hơi hơi thả lỏng. Nhưng tức khắc, nàng cứng còng thân mình, hơi hơi nhúc nhích, ý đồ tránh thoát.

Bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, một giọng nói quen thuộc vang lên:" Nhị tiểu thư, đắc tội"

Là Minh Vũ.

Tư Nghi thoáng thả lỏng thân mình, mặc kệ hắn ôm lấy.

Không biết vì sao, nàng không thể nào nhấc lên phòng bị với người này. Cảm giác như hắn là một người rất thân với nàng, thân đến mức làm nàng bằng lòng buông bỏ mọi phòng bị đối với hắn vậy.

Thật là kì lạ.

Thái tử Chiến Dã phản ứng nhanh nhất, lập tức triệu hồi ra Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân. Sau đó, hắn không hề nghĩ ngợi mà đưa tay kéo Hoàng Bắc Nguyệt, để nàng ngồi trước người mình.

Tử sắc kỳ lân đứng trên không trung, thờ ơ nhìn mọi người hốt hoảng.

Tiêu nhị tiểu thư phản ứng chậm một nhịp, vội vàng triệu hồi ra linh thú của bản thân, vớt lên những người khác. Nàng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, trong lòng dâng lên một cổ ghen ghét: Rõ ràng nàng đứng cạnh Hoàng Bắc Nguyệt, người được thái tử cứu lại là nàng ta?

Hai người chậm rãi rơi xuống đất, Tư Nghi lập tức nhảy xuống, chạy đến chỗ Lam Ti.

Đi được vài bước, nàng xoay người lại. Thấy hắn vẫn còn nhìn mình, bên môi lại treo một nụ cười khá là...dị.

Tựa như một con mèo vừa thấy món cá yêu thích của mình vậy.

"Vừa nãy, cảm ơn ngươi"

Bỏ lại một câu, Tư Nghi vội vàng xoay người rời đi. Vậy nên, nàng không thể thấy được tươi cười bên khóe môi của Minh công tử càng sâu một chút, ánh mắt càng thêm nhu hòa.

"Tư Nghi!"

Lam Ti cảnh cáo nhìn Minh Vũ, ánh mắt tựa như muốn phóng hỏa giết người. Nhưng khi nhìn về phía Tư Nghi, ánh mắt lại biến thành một loại "từ mẫu nhìn con", làm cho Minh Vũ ở xa không khỏi cảm thán.

Quả nhiên, phụ nữ là sinh vật khó hiểu nhất a!

"Lam Ti, ta không sao, cũng may nhờ có Minh công tử cứu ta. Hắn thật là người tốt!"

Minh - người tốt - Vũ: mỉm cười - ing.

Lam Ti mỉm cười, không nói gì. Ở trong lòng thầm hận con cáo già Minh Vũ mưu mô xảo quyệt.

Minh - cáo già - Vũ: mỉm cười - ing.

"Không sao là tốt rồi! Tiểu thư dọa ta sợ muốn chết!"

Nói, Lam Ti còn đưa tay xoa ngực, vẻ mặt hoảng sợ lại kèm theo một tia lo lắng, thành công làm cho tiểu Tư Nghi hốt hoảng lại áy náy.

"Lam Ti, lần sau ta nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, không để trường hợp như hôm nay xảy ra nữa!"

Chỉ vì thất thần một lát mà xém bị một con rồng đè chết, quá nhục nhã rồi!

"Ân! Lam Ti tin ngươi!"

Tin ngươi sẽ bảo vệ tốt bản thân mình, không để con cáo già kia có cơ hội.

Hai người có hai mạch não, ở trong trường hợp như vậy dù không thể câu thông, lại có thể đạt thành nhận thức chung.

Đó là, lần sau không được thiếu cảnh giác như vậy nữa!

Không gian xung quanh quy về bình tĩnh, Tư Mã Quy Yến từ dưới thân thanh long bò ra, phủi bụi trên người mình.

Lúc này, hoàng đế cũng đã đi đến, hắn hỏi: "Tư Mã khanh, khanh không sao chứ?"

"Thần không sao!"

Tư Mã Quy Yến trả lời, trông có vẻ như chịu một đả kích cực lớn.

Cũng phải thôi. Một người được mệnh danh là "bất bại tướng quân", hôm nay lại bại thê thảm như thế này. Họ Tư Mã  ít nhiều cũng chịu một chút đả kích.

Hắn ngẩng đầu, cung kính chắp tay, hướng về phía Băng Điểu trên bầu trời nói. Thần sắc cung kính, còn nhiều ra vài tia nể phục.

"Hí Thiên các hạ, tại hạ thua rồi!"

Nhưng "Hí Thiên" lại không quan tâm đến hắn. Nàng cắn răng, điều khiển Băng Linh Huyễn Điểu bay đi.

Hoàng đế ra tiếng giữ lại, tiếc là người đã đi rồi. Từ đó có thể thấy được, vị "Hí Thiên" này cũng bị thương nặng lắm.

Tư Nghi chớp mắt, nàng nghiêng đầu, kéo tay áo Lam Ti, nói: "Lam Ti, ngươi xem, bên kia lại có kịch hay rồi!"

Lam Ti theo tiếng nhìn qua, chỉ thấy bộ ba "Tống Phong Minh" đang "dắt tay" nhau đi về phía Hoàng Bắc Nguyệt.

Nàng nhìn Minh Vũ, trong lòng nghiến răng. Họ Minh này hay lắm! Cư nhiên đã thành công làm tiểu thư nhà nàng chú ý rồi!

Minh Vũ: "...?" Hi hi, Nghi nhi chú ý đến ta! Hạnh phúc quá OvO.

Tư Nghi: "..." chỉ vô tình nhìn qua thôi mà...

———

Hê hê! Con tác giả dễ thương đáng eo đã trở lại ròi ây! Đợt trước ta bận ôn thi nên không viết truyện cho các nàng. Thành thật xin lỗi nhé!

Giờ ta đã comback rồi ây! Thi xong rồi, rảnh lắmmm! Vậy nên dạo này có lẽ sẽ cập nhật chương mới "thường xuyên" :))

Hi hi, còn nếu ta bị bệnh lười thì thôi rồi :33.

Cũng cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện của ta nha! Lớp diu ❤ ❤ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com