Truyen30h.Com

[ĐN Phượng Nghịch Thiên Hạ] Nghi Vũ Mặc Ti

Phiên ngoại 2. Đi chơi hội (2)

Lac_Cuu

Tư Nghi rảo bước trên đường cái, nàng tò mò đi từng gian hàng. Tiếng rao bán, mời chào vang lên bên tai. Tư Nghi cảm thấy, nàng thực thích những lễ hội như này!

Đi đến trước một lão giả bán kẹo hồ lô, Tư Nghi mắt sáng lấp lánh nhìn. Lão giả cười cười, đưa cho nàng một cây, nói:" Tiểu cô nương, cho ngươi! Không cần trả tiền! "

Tư Nghi lắc đầu, nói:" Lão gia gia, ta không thể lấy mà không trả tiền được! Cái này, ngươi cầm lấy, không cần thối! "

Lão giả nhìn linh thạch trên tay mình, cả kinh, nhanh chóng trả lại cho nàng, cuống quít nói:" Tiểu cô nương, cái này quá nhiều rồi! Liền mua đống kẹo hồ lô này của ta cũng dư dả a! Cô nương chỉ cần đưa ta ba đồng là được! "

"Đồng sao..." Tư Nghi trong mắt chợt lướt qua một tia thất vọng, "Ta không... "

Chưa đợi nàng nói xong, một thanh âm từ trên đỉnh đầu vang lên:" Lão gia gia, cho chúng ta ba xâu! "

Tư Nghi ngẩng đầu, hơi hơi kinh ngạc. Người tới cũng cúi đầu nhìn nàng, khóe môi lộ ra một cái ôn nhu mỉm cười.

Lão giả tiếp nhận tiền đồng trên tay người tới, đưa hắn ba xâu đường hồ lô, nói cảm tạ, sau đó đi rồi.

"Ngọc vương, là ngươi a!"

"Thánh cô nương, đã lâu không thấy! Cô nương gọi ta Minh Vũ là được!"

"Ân!" Tư Nghi gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói:" Nếu vậy, ngươi đừng gọi ta Thánh cô nương, kêu ta Tư Nghi liền tốt! "

Nghe vậy, nụ cười bên môi Minh Vũ sâu vài phần, híp mắt:" Hảo!"

Thấy Tư Nghi mắt trông mong nhìn đường hồ lô trên tay mình, Minh Vũ khẽ cười, ôn thanh nói:" Cho ngươi! "

Nói, hắn đưa hai xâu đường hồ lô cho nàng.

Tư Nghi kinh ngạc nhìn hắn, thấy trong mắt hắn đều là chân thành, nàng đưa tay nhận lấy, nghiêm túc nói:" Cảm ơn ngươi! Sau này có việc gì cần giúp đỡ, nếu có thể, ta giúp ngươi! "

Minh Vũ trong lòng âm thầm buồn cười, nhìn nàng nghiêm túc khuôn mặt nhỏ, hắn gật đầu. Trong lòng lại nghĩ, nếu không phải ta mua kẹo cho nàng mà là kẻ khác, kia nàng liền bị quải chạy a!

"Tư Nghi, vừa vặn ta không có việc gì làm, ngươi đi dạo phố với ta được không? "

Tư Nghi nhìn hắn, nhu nhu cười, nói:" Hảo! "

Đáng tiếc, Lam Ti ngàn phòng vạn phòng, cũng không tránh khỏi việc Minh Vũ đem Tư Nghi quải chạy.

Nếu nàng biết được, phỏng chừng sẽ tức chết đi!

Tư Nghi vui vẻ đi trên đường cái, tung tăng nhảy nhót, một đôi kim đồng lấp lánh ánh sao, trông thực vui vẻ.

Minh Vũ đi theo sau, khóe môi mỉm cười, ánh mắt nhu hòa, chọc cho một đống cô nương nhìn hắn đỏ mặt thẹn thùng.

Hắn bước đi trầm ổn hữu lực, bất động thanh sắc che chắn Tư Nghi, tránh cho người khác đụng phải nàng. Trong mắt sủng nịch chi sắc đều phải tràn ra ngoài tới.

Trong tối, một vị hồng y thiếu niên nhìn cảnh này, chép chép miệng. Thái tử điện hạ cùng công nương công khai tú ân ái, cố tình hắn lại không thể tránh a!

Phải về báo cho Thiên đế cùng Thiên hậu đại nhân mau mau chuẩn bị sính lễ mới được!

Mặc kệ thiếu niên cảm khái bao nhiêu, bên này, cặp đôi trâu già và cỏ non vẫn chơi như đúng rồi.

Tư Nghi trên tay cầm một bao đồ ăn, vừa ăn vừa đi dạo trên đường. Thỉnh thoảng còn quay đầu lại nói với Minh Vũ vài câu, thích ý thực.

"Minh công tử, ngươi có người yêu thích chưa a?"

Nhìn tiểu nữ hài ánh mắt long lanh, Minh Vũ cười khẽ, gật đầu, đáp:" Có! "

"Nga." Tư Nghi hơi hơi thất vọng cúi đầu. Không biết vì sao, nàng lại rất thích hắn. Đáng tiếc...

Đem phản ứng của nàng thu hết vòng mắt, Minh Vũ tâm tình cực kì sung sướng. Hắn nhấp môi, nói:" Nàng a, rất dễ thương, lại ngốc nghếch. Nhưng mỗi khi có nguy hiểm, nàng luôn là người đứng chắn trước mặt ta, bảo hộ ta. Ta thực sự thật sự, rất yêu nàng. "

"Nga... Vậy người đó, chắc chắn rất yêu Minh Vũ a! Ta thật hâm mộ đâu!"

"... Ngốc, ngươi hâm mộ với chính ngươi, còn ra thể thống gì!"

"A... "

Mặc kệ ánh mắt tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng của nàng, Minh Vũ thản nhiên kéo nàng tay nhỏ, nói:" Đi thôi, đi đốt đèn hoa đăng! "

"Ân!"

Tư Nghi cảm thấy, nàng thật hạnh phúc!

_______

Cây kẹo hồ lô thứ năm vào miệng, Lam Ti thỏa mãn híp mắt.

Nhìn đến bên đường có một quán mì, Lam Ti hai mắt tỏa sáng, không nói hai lời liền ngồi vào chỗ.

"Lão bản! Cho một tô mì!"

"Tới ngay!"

...

Hạnh phúc ăn xong tô mì thứ mười, mặc kệ ánh mắt kinh dị của đám người, Lam Ti thản nhiên thanh toán, muốn rời đi. Chợt, một đoạn đối thoại quen thuộc truyền vào trong tai:" Công tử, ngươi phải trả tiền a! "

Lam Ti tò mò chen vào giữa đám người, nhìn đến nhân vật chính khi, nàng bất đắc dĩ cười cười, hô:" Lão bản, ta giúp hắn thanh toán! "

Mặc y thiếu niên nghe tiếng nhìn qua, đóa hoa kết ngạnh dưới khóe mắt như nở rộ. Hắn không nói hai lời, tiến lên, nắm chặt ống tay áo Lam Ti:" Lam! "

Lam Ti cười nhẹ vỗ vai hắn, hỏi:" Mặc ngươi như thế nào lại ở đây? "

Mặc Liên không đáp.

"Thôi được, nếu đã đến đây, chi bằng đi chơi với ta, thế nào?"

Mặc Liên gật đầu.

Thế là, trên đường lớn, người ta có thể nhìn đến một thiếu nữ tuyệt sắc vui vẻ đi trên đường, trên tay cầm một đám đồ ăn. Phía sau nàng nửa bước, có một thiếu niên mặc y với một đóa hoa dưới khóe mắt chận rãi theo sau, trên tay ôm rất nhiều đồ ăn, khóe môi dường như đang mỉm cười hạnh phúc.

Mặc Liên nghĩ, đời này, chỉ cần có Lam làm bạn, hắn đã thấy đủ.

_____

"Thật là chán ghét! Mạnh Kỳ Thiên, ngươi nói Thánh Quân làm chúng ta đi chơi là có ý gì a!"

Hồng y thiếu nữ Hồng Liên tay cầm roi da, nhỏ giọng oán giận. Phía sau nàng, Mạnh Kỳ Thiên một bộ thanh y bất đắc dĩ cười cười, không đáp.

Vì cái gì, còn không phải Thánh quân biết hắn thích Hồng Liên, muốn thổ lộ với nàng sao!

Hắn hít sâu vào một hơi, thở ra. Dồn hết can đam mở miệng:" Hồng Liên, ta... "

"Nghe nói Tư Nghi bọn họ cũng ở Nam Dực, chúng ta đi tìm các nàng đi!"

Nói, không đợi Mạnh Kỳ Thiên phản ứng, Hồng Liên kéo hắn đi rồi.

Mạnh Kỳ Thiên cười khổ. Có lẽ cả đời này, hắn cũng thổ lộ không được a!

__Kết quả? Hong có đâu, là hố ấy! __

Chuyên mục hỏi đáp:

Nêu cảm nghĩ về Tư Nghi đi nào!

Minh Vũ: khỏi phải nói, Nghi nhi nhà ta đáng yêu nhất, dễ thương nhất, mềm mềm, manh manh, cực kì khả ái!!! (lời nói của một bạn sủng thê cuồng ma. )

Lam Ti: công nương nhà ta ý hả. Lúc ở Thiên giới, nàng là một con nhóc rất dễ thương nga! Đặc biệt là nàng không giống thằng nhỏ hàng xóm suốt ngày phá làng phá xóm, nàng rất ngoan đó nha! Nhưng mà, khi xuống đây thì tự nhiên ít nói quá trời.

Hoàng Bắc Nguyệt: Ừm, từ lúc gặp mặt thì cảm thấy Tư Nghi thật lạnh lùng. Nhất là khi nàng đứng yên một chỗ và nhìn ta, lúc đó ta cảm thấy bản thân như bị nhìn thấu vậy! Nhưng mà khi hiểu biết nàng, ta cảm thấy nàng rất dễ gần, là một người đáng để thâm giao!

Yểm: con nhỏ đó, nó cực kì nguy hiểm! Chỉ việc nó nhìn ra ta ở trong cơ thể Bắc Nguyệt là ta đã đem nó ném vào danh sách nguy hiểm rồi!

Chiến Dã: Thánh Tư Nghi, không thể trêu vào.

Hoàng Anh Dạ: ta không thích nàng! Ai bảo tỷ tỷ của nàng là Lam Ti a! Dám cười ta, hứ!

Hoàng Anh Vãn: Tư Nghi a, nàng là thần tượng của ta! Thần tượng cái gì cũng tốt, mỗi tội nói thật ít quá a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com