Truyen30h.Com

Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên

026. Trà sấy

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích


Lần này có Đường Thanh Thủy giúp một tay đúng là đỡ mệt hơn nhiều. Từ buổi chiều, hai người đốn xong đống củi đi lại ba bốn lần mới khiêng toàn bộ về nhà.

Chạng vạng ăn cơm tối xong, Tống Vệ An chất than củi đã phơi nắng cả ngày vào trong phòng bếp, lại kiểm tra lá trà một lần mới yên tâm nằm lên giường.

Vừa ngã lưng mới cảm thấy vô cùng mệt mỏi, đôi mắt cũng sắp không mở ra được. Tống Vệ An hàm hồ nói với Ôn Nhạc nằm ngủ bên cạnh: "Hôm nay không thể nói chuyện với ngươi được, đi ngủ sớm chút nhé!"

"Vâng." Ôn Nhạc thấy sắc mặt tái mét của hắn hôm nay cũng không muốn quấy rầy hắn nghỉ ngơi, y chỉ cúi đầu đáp lại.

Mới chưa bao lâu mà trong phòng đã vang lên tiếng ngáy rất nhỏ của đối phương. Dưới ánh sáng u ám, Ôn Nhạc ngơ ngác nhìn Tống Vệ An, cuối cùng vẫn không thể nhịn được trộm duỗi tay sờ lên mặt đối phương. Thấy Tống Vệ An ngủ say tới nỗi không bị mình làm cho tỉnh ngủ mới bắt đầu khẽ khàng di chuyển tay trên mặt hắn, từ mí mắt đi qua cái mũi thẳng tắp, lại đến đôi môi mềm mại của đối phương. Ôn Nhạc nhớ tới ngày này Tống Vệ An đuổi theo cắn môi mình, khóe miệng hàm chứa một nụ cười, bàn tay cũng không tự giác nhẹ nhàng vuốt ve trên môi hắn.

Tống Vệ An đang ngủ mơ mơ màng màng thì bị cảm giác ngứa ngáy trên môi đánh thức. Phát hiện người bên cạnh không thành thật ngủ mà sờ soạng khắp nơi, hắn lập tức vòng lấy cổ đối phương cắn lên môi đối phương xem như trừng phạt, rồi mới tiếp tục ôm người ngủ tiếp.

Ôn Nhạc phát hiện không cẩn thận đánh thức người ta vô cùng hoảng sợ nhưng sau khi bị cắn một cái chỉ còn lại dở khóc dở cười. Có lẽ người nọ cắn người bị nghiện rồi. Y sợ bản thân lại đánh thức đối phương cho nên giữ nguyên tư thế bị hắn ôm trong ngực nhắm mắt đã ngủ.

Tống Vệ An ngủ một giấc tỉnh lại cảm thấy cả người vô cùng có tinh thần. Hắn lấy lá trà mà ngày hôm qua Ôn Nhạc đã trở, sau khi nhặt mấy lá bị hỏng hoặc không thành hình ra mới đi vào phòng bếp, lấy cái nồi chuyên dùng để rang trà đặt lên bệ bếp hắn riêng dùng bùn đất đắp lên, nhóm lửa làm nóng nồi chuẩn bị bắt đầu rang trà.

"Lại đây." Tống Vệ An thấy Ôn Nhạc đứng bên ngoài phòng bếp bèn vẫy tay gọi đối phương. Hắn muốn để người ta học sấy trà, như vậy về sau Ôn Nhạc còn có thể đổi tay với hắn.

"Ta vào được à? Không phải không thể truyền ra ngoài sao?" Ôn Nhạc không dám tin hỏi lại một lần. Y nhớ rõ tay nghề sấy trà ở thôn Trà Sơn sẽ không để cho người ngoài thôn học mà?

"Trong nhà chỉ có hai người chúng ta, ngươi không học thì sau này ta còn trông cậy vào ai giúp đỡ nữa đây?" Đối với Tống Vệ An, trừ công thức làm cống trà trước đây của nhà họ ra thì đúng là không có gì khiến hắn để vào mắt mà phải giấu diếm cả.

"Ta cũng, học được sao?" Ôn Nhạc đi đến bên cạnh Tống Vệ An vui vẻ hỏi.

"Làm phu lang của ta ít nhất cũng phải học được kiến thức cơ bản nhưng thật sự không thể truyền cho người ngoài. Cho nên dù ngươi học xong cũng không thể dạy cho người khác, có làm được không?" Đây xem như là thử thách hắn dành cho Ôn Nhạc, nếu ngay cả chuyện này cũng không quản lý được bản thân thì về sau hắn sẽ không để đối phương biết thêm nhiều bí mật nữa.

"Được, sẽ không nói." Ôn Nhạc nghe Tống Vệ An nói vậy, vội vàng bảo đảm.

"Ừ." Tống Vệ An nghe thấy Ôn Nhạc nói vậy cũng không vô nghĩa nữa. Hắn thấy độ ấm đã đủ rồi mới đổ lá trà vào bắt đầu rang.

Tống Vệ An vừa rang vừa dùng ngón tay xoa vê để lá trà cuốn thành từng mảnh hình cầu. Trong lúc làm, Ôn Nhạc xem không hiểu sẽ hỏi Tống Vệ An, Tống Vệ An cũng kiên nhẫn giải thích cho người ta. Mãi đến khi màu lá trà trở nên đậm hơn mới đổ ra một cái mẹt đã được phủ sẵn lớp vải bố, sau đó dùng tay lại xoa lá trà nhanh hơn một chút rồi mới dùng vải bố bọc lá trà lại nhẹ nhàng chà xát.

Cuối cùng đổ trà bồi vào trong nồi, phía trên phủ một lớp lá tre, sau đó đổ lá trà đã vê vào. Củi gỗ phía dưới bếp đã lấy ra hết, đổi thành than củi màu đen, chỉ chốc lát trong phòng bếp đã ngập tràn mùi than lửa nồng nặc.

"Đây là đang, làm gì?" Ôn Nhạc nhìn một loạt động tác của Tống Vệ An thấy hơi khó hiểu, y cứ nghĩ chỉ cần rang lá trà tới khi chín là được rồi chứ.

"Đây là đang sấy lửa, lá trà trải qua sấy lửa không chỉ vị chua sẽ mỏng hơn mà còn có thể mang theo mùi khói lửa nữa." Tống Vệ An vừa canh lửa vừa giải thích nói.

"Đương, đương gia, ngươi ngươi, ngươi biết làm trà sấy?" Trước đây, dì họ gả vào nhà họ Tống, Ôn Nhạc đã nghe thấy nhiều người trong thôn nói về trà sấy của nhà họ, sau đó phụ thân của Tống Vệ An mất tích, mọi người đều nói trà sấy nhà họ Tống đã thất truyền. Bây giờ nghe thấy Tống Vệ An nhắc tới sấy lửa, Ôn Nhạc đầu tiên đã nghĩ tới chính là trà sấy cho nên không thể kìm được nói lắp.

Tống Vệ An thấy y nói lắp đã lâu không được nghe, không hề buông tha cơ hội bắt lấy đối phương cắn mấy cái mới nói: "Ngươi đoán đúng rồi, cho nên thưởng cho ngươi."

Nói rồi lại kề sát môi đối phương nhưng lần này không có cắn mà đổi thành liếm láp một cái rồi vội vàng tránh ra.

Ôn Nhạc vẫn còn trong kinh ngạc đã bị người cắn rồi lại liếm, khi lấy lại tinh thần thì cả gương mặt đã đỏ bừng. Nhưng khi nghĩ tới chuyện trà sấy cũng không thèm để ý tới chuyện khác, vội chạy tới cửa nhìn xung quanh xác định không có ai đi ngang qua mới chạy trở về, nhỏ giọng nói bên tai Tống Vệ An: "Đương gia, còn có ai, biết chuyện ngươi biết sấy, trà nữa không? Ông nội, mọi người có biết không?"

"Ngươi thấy họ biết thì có phân chúng ta ra không?" Tống Vệ An buồn cười nhìn Ôn Nhạc đột nhiên mất bình tĩnh.

"Cũng đúng." Ôn Nhạc nghĩ tới tình cảnh lúc phân gia khi đó cũng hiểu nhà họ Tống không thể nào biết được. Nhưng Ôn Nhạc cũng không hiểu chuyện trong nhà họ lắm, biết Tống Vệ An sẽ biết làm trà sấy chỉ cho rằng trước đây hắn lén học của phụ thân thôi.

Đợi độ lửa của trà sấy đã đủ, Tống Vệ An đổ trà vào trong lọ gốm đã chuẩn bị sẵn từ trước. Ba cân lá trà cuối cùng chỉ được nửa lọ trà sấy. Tống Vệ An ngửi mùi trà, tuy không vừa lòng lắm nhưng với hoàn cảnh hiện giờ hắn không thể yêu cầu quá cao, chỉ có thể tạm như vậy trước.

"Ngày mai ta cùng ngươi về nhà một chuyến trước." Tống Vệ An tính ngày, đã qua hơn hai mươi ngày, nếu không đi sẽ khiến người ta nói ra nói vào.

"Vâng." Ôn Nhạc cũng biết chân mình đã lành rồi.

Đã làm xong hàng mẫu, củi hôm qua đốn cũng đủ dùng, Tống Vệ An thấy mọi việc đã đâu vào đó cũng bớt áp lực hơn hẳn. Buổi chiều dự định ở nhà chậm rãi đốt củi để làm thành than.

"An Tử, hôm nay chúng ta còn đi đốn củi không?" Đường Thanh Thủy ăn cơm trưa xong theo lệ thường đi vào nhà Tống Vệ An.

Tống Vệ An đang ngồi xổm dưới đất chuẩn bị nhóm lửa nghe vậy không khỏi trợn trắng mắt, "Ngươi đúng là tự xem mình như đi làm thuê ấy nhỉ, đúng giờ là tới chỗ ta báo danh."

"Ta rảnh rỗi cũng vậy, mà đến chỗ ngươi cũng học hỏi được rất nhiều thứ hay." Trong khoảng thời gian này đi theo Tống Vệ An, Đường Thanh Thủy thật sự cảm thấy bản thân có thêm nhiều kiến thức. Mấy thứ Tống Vệ An làm ra, ngay cả cái sọt cũng không giống những người khác.

Đường Thanh Thủy thấy Tống Vệ An đang cầm cỏ tranh sắp nhóm lửa mới chợt hiểu ra, "An Tử, không phải ngươi đang định đốt than chứ? Vậy... Có cần ta về tránh mặt trước không?"

Hắn học nghề làm kẹo của người ta đã rất ngượng ngùng rồi, bây giờ cũng không thể ở lại đây nhìn Tống Vệ An làm than được.

"Không cần tránh mặt, đừng nói ra ngoài là được." Tống Vệ An lại không thèm để ý Đường Thanh Thủy sẽ học được nhưng tạm thời hắn không muốn rước lấy quá nhiều phiền phức thôi.

"Ngươi yên tâm, ta kín miệng lắm, người đáng tin nhất chính là ta." Đường Thanh Thủy nghe đối phương đồng ý cho mình ở lại bèn ngồi xổm xuống giúp hắn nhóm lửa.

Ôn Nhạc thu dọn phòng bếp xong đi ra đã thấy Tống Vệ An và Đường Thanh Thủy đang ngồi xổm dưới đất vừa nói vừa cười, không khỏi lắc đầu. Đương gia nhà y có đôi khi rất chững chạc nhưng chỉ cần đi cùng với Đường Thanh Thủy là sẽ trở nên vô cùng ấu trĩ. Tuy nhiên, thấy Tống Vệ An hiếm khi lộ ra tươi cười không hề cố kị như vậy, Ôn Nhạc cũng không biết bản thân là nên vui vẻ hay là ghen tị nhiều hơn một chút.

Sáng sớm hôm sau, Tống Vệ An xách quà hồi môn đi theo Ôn Nhạc rời cửa thôn xuất phát tới thôn Hưng Dương bên cạnh. Từ sau khi chân Ôn Nhạc bị trật, Tống Vệ An đã đem trứng gà trong giỏ quà hồi môn đổi với thím Đường, bây giờ bên trong là trứng gà tươi mới mà buổi sáng hắn mới sang nhà thím Đường lấy.

"Chân ngươi thế nào? Có cần ta cõng ngươi không?" Chân Ôn Nhạc được chăm sóc mười ngày qua mới có thể đi đường, Tống Vệ An thật sự sợ y đi một lúc sẽ lại tái phát.

"Không cần, đã đỡ rất nhiều." Ôn Nhạc nào dám ở bên ngoài bắt Tống Vệ An cõng mình, một hồi bị người thấy lại bị nói này nói nọ nữa.

May mà hai thôn cách không xa, mới đi không bao lâu đã nhìn thấy con đường đi thẳng vào thôn Hưng Dương rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com