Truyen30h.Com

Độc Sủng Xung Hỉ Phu Lang - Tử Sắc Thâm Uyên

027. Về nhà

ThuyTichThanhThanh

Trans: Thủy Tích


Bởi vì không quen biết hoàn cảnh bên này, sau khi vào thôn, Tống Vệ An xách giỏ đi theo phía sau Ôn Nhạc, hình như tập tục ở đây cũng là như vậy.

Đúng lúc đi ngang qua một nhà thì bỗng dưng có một người đàn bà tạt xô nước bẩn ra cửa. Tống Vệ An nhanh tay lẹ mắt kéo lấy Ôn Nhạc lùi lại một chút mới tránh bị ướt người.

Cứ tưởng chỉ là trùng hợp, Tống Vệ An và Ôn Nhạc đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe thấy một giọng nói quen tai, "Sao tụi bây không có mắt thế hả, đừng có bị tạt trúng rồi tới đây ăn vạ tao."

Tống Vệ An ngẩng đầu vừa thấy, ôi chao! Lại là người quen cũ. Hắn nghĩ sao gần đây trong thôn lại yên tĩnh đến vậy, thì ra Vương Anh đã về nhà mẹ đẻ rồi, "Thì ra là thím ba, tại sao đi đến đây còn gặp được thím chứ?"

"Mày cấm được tao á. Còn mày, hôm nay đã chịu dẫn phu lang về nhà rồi sao? Quà tao đưa tới hơn mười ngày trước rồi mà bây giờ mày mới đưa về, trứng gà cũng sắp ấp thành gà con rồi nhỉ!" Vương Anh không tạt được người rất không cam lòng, nàng ta trước giờ miệng mau hơn đầu óc nên lập tức mở miệng châm chọc.

Tống Vệ An thấy nàng ta còn có mặt mũi nhắc tới việc này suýt chút đã bị nàng ta chọc tức nở nụ cười, "Chắc không phải thím ba về nhà mẹ đẻ là mất trí nhớ đó chứ? Đến bây giờ bọn tôi mới đến không phải nhờ phúc của thím với con trai thím sao? Chân phu lang tôi đến hôm nay mới đi lại bình thường được nên tôi mới lập tức dẫn y về."

Không ngờ Vương Anh bị mắng như vậy mà vẫn không biết giữ mồm, xem ra đời này nàng ta cũng không thay đổi được.

"Mày có gì chứng minh là con trai tao làm? Tống Vệ An, tao nói cho mày biết, mày đừng hòng nói xấu con tao, ở đây cũng không phải thôn Nam thôn Trà Sơn, không có người giúp mày đổi trắng thay đen đâu." Vương Anh cho rằng thôn Hưng Dương có nhà mẹ đẻ của mình làm chỗ dựa cho nên nói chuyện cũng không thèm lo lắng.

"Đương gia, đừng nói nữa, chúng ta, đi thôi!" Ôn Nhạc thấy đã có không ít người đều nhìn bọn họ bèn kéo lấy tay áo Tống Vệ An.

Y lo rằng nơi này là thôn Hưng Dương, nếu họ ở đây cãi vả với thím ba thì trưởng thôn cũng sẽ không nói chuyện giúp họ, cho nên không bằng bớt đi một chuyện.

Tống Vệ An cúi đầu nhìn dáng vẻ nhân nhượng của Ôn Nhạc, sắc mặt cũng mất hứng, "Đi thôi!"

"Này, mới đó đã đi rồi à, còn chưa tính chuyện mày nói xấu con trai tao đâu!" Vương Anh thấy người sắp rời đi, cho rằng Tống Vệ An không dám gây chuyện ở thôn Hưng Dương, trên mặt càng đắc ý.

Tống Vệ An nghe thấy lời nàng ta nói, bước chân chợt khựng lại nhưng cảm thấy Ôn Nhạc lại kéo lấy tay áo mình vội vàng rời đi, cuối cùng cũng chỉ có thể đi theo y.

Lại đi qua mấy căn nữa, Ôn Nhạc mới dừng lại trước cửa một nhà, "Đương gia, là nhà này."

Tống Vệ An quan sát căn nhà trước mắt, không khác gì với những căn nhà ở nông thôn bình thường, cửa trước sân cũng không đóng còn có thể nhìn thấy một đám gà đang đi dạo trong sân.

"Vào thôi!" Tuy Tống Vệ An còn khó chịu vì chuyện vừa rồi nhưng không muốn vào lúc này xụ mặt cho nên nói rồi theo Ôn Nhạc đi vào căn nhà này.

"Mẹ." Hai người mới đi đến trước nhà, Ôn Nhạc nhìn người đang cho gà ăn mở miệng gọi một tiếng,

"Mẹ vợ." Tống Vệ An nghe Ôn Nhạc gọi mẹ cũng theo chào một tiếng.

Lâm Phân nghe thấy có tiếng nói mới giương mắt nhìn hai người trong sân, "Còn tưởng là ai tới thì ra là hai đứa, mau vào đi!"

Thấy song nhi nhà mình dẫn theo con rể về nhà, trên mặt Lâm Phân cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, chỉ thản nhiên nói một câu rồi đi vào nhà chính.

Ôn Nhạc thấy thái độ của mẹ mình rất lạnh nhạt cũng không cảm thấy mất mát nhiều, mà ngược lại lặng lẽ thở ra một hơi kéo lấy Tống Vệ An đi vào.

"Hai đứa về rồi." Ôn Thành Lượng ở trong phòng nghe có tiếng nói đi từ bên trong ra, thấy song nhi đã xuất giá trở về, trong lòng cũng không biết diễn tả ra sao.

"Phụ thân." Ôn Nhạc cúi đầu gọi một tiếng.

"Nhạc phụ." Tống Vệ An tuy cảm thấy bầu không khí giữa người nhà này rất lạ nhưng vẫn cùng Ôn Nhạc chào hỏi, rồi lại đưa quà hồi môn trong tay tới, "Đây là quà con rể mang tới, mong nhạc phụ vui lòng nhận cho."

"Sao hồi môn ngay cả con gà cũng không có, không phải nói quà hồi môn là do người nhà họ Tống chuẩn bị sao?" Lâm Phân nhìn cái giỏ trong tay Tống Vệ An, nhíu mày hỏi.

"Vậy là có lòng rồi, đặt xuống đi!" Ôn Thành Lượng trừng mắt vợ, mới quay đầu nói với Tống Vệ An và Ôn Nhạc: "Hai đứa đừng đứng đó nữa, ngồi đi!"

Tống Vệ An và Ôn Nhạc cùng ngồi xuống trong nhà chính, đón nhận ánh mắt đánh giá của Ôn Thành Lượng.

"Nghe nói hai đứa bị nhà họ Tống phân ra rồi, bây giờ sống thế nào?" Ôn Thành Lượng nhìn Tống Vệ An một hồi, cảm thấy người này không giống như trong tưởng tượng của mình, lại thấy hắn rất có tinh thần không giống dáng vẻ của người bệnh nặng.

"Phụ thân, yên tâm, bọn con sống, tốt lắm." Ôn Nhạc nghe thấy phụ thân hỏi như vậy vội vàng mở miệng đáp lời. Mà lời này cũng không phải nói dối, y thật sự cảm thấy cuộc sống hiện giờ của mình và Tống Vệ An dù có đạm bạc sơ sài cũng vui vẻ hơn lúc ở nhà họ Tống nhiều.

"Tốt cái gì mà tốt. Tao vốn trông mong mày gả vào nhà họ Tống sẽ giúp bọn tao nở mày nở mặt, mày lại làm ngược lại, mới đến có ba ngày đã bị người ta đuổi ra khỏi nhà rồi, tao đã nói mày là đứa không biết tranh đua mà." Lâm Phân từ khi thấy Vương Anh gả vào nhà họ Tống vẫn luôn ganh ghét nàng ta. Còn bà ta ngay cả lễ hỏi cũng không cần, còn phải mang tiếng xung hỉ mới vất vả lắm nhét song nhi nhà mình vào nhà đó mà cuối cùng lại bị người ta đuổi ra ngoài.

Nếu không phải do Vương Anh mới vừa về nhà mẹ đẻ đã chạy tới nhà họ làm ầm ĩ, bà ta mới biết còn có chuyện này, bà ta tức giận đến nỗi cãi nhau một trận với Vương Anh, hai nhà còn vì chuyện này mà không còn qua lại nữa.

"Đủ rồi, bà còn mất mặt như thế thì về phòng đi." Ôn Thành Lượng biết vợ mình có tính tình này, lúc trước đã cảnh cáo nhiều lần nhưng vẫn không chặn được miệng bà ta.

"Phụ thân, mẹ, con về rồi." Ôn Văn Huy buông cái cuốc trên vai xuống, gọi với vào trong nhà chính.

Bầu không khí trong nhà chính vốn đang căng thẳng cũng bị một tiếng của Ôn Văn Huy đánh vỡ, Lâm Phân thấy con trai vừa từ ngoài ruộng về cũng không thèm để ý tới Tống Vệ An và Ôn Nhạc nữa, đứng dậy đi ra ngoài, "Về rồi đó hả, mau đi rửa tay, mẹ đi múc cháo cho con."

"Vâng, con đói sắp chết rồi." Ôn Văn Huy lên tiếng, rửa tay rồi vội vàng chạy vào trong phòng bếp ăn sáng, cũng không chú ý tới trong nhà chính còn có những người khác.

Ôn Thành Lượng thấy Lâm Phân cứ vậy chạy ra ngoài, hơi mang xin lỗi cười với Tống Vệ An, "Mẹ Ôn Nhạc là vậy đấy, con đừng để ý là được."

"Nhạc phụ nghĩ nhiều rồi." Tống Vệ An từ trong lời Ôn Nhạc nói cũng đã có thể biết thái độ của mẹ Ôn Nhạc đối với y kém hơn với con trai rất nhiều, hôm nay thấy cũng không ngạc nhiên mấy.

"Bây giờ, sức khỏe con thế nào?" Ôn Thành Lượng cũng không biết quyết định lúc trước của mình có đúng hay không.

Khi đó Vương Anh nói Tống Vệ An bệnh nặng, sốt cao không lùi, lang trung nói về sau không thể làm việc nặng nhọc được. Mà đúng lúc ấy, mẹ Ôn Nhạc đang lo lắng tìm nhà gả Ôn Nhạc đi, vừa nghe thấy Vương Anh nói vậy đã lập tức nghĩ ra chủ ý xấu là xung hỉ này rồi nói với Vương Anh, không ngờ cuối cùng việc này lại thành công.

Ông ta vốn không đồng ý nhưng do Vương Anh vẫn luôn bảo đảm Tống Vệ An chỉ bị sốt thôi, không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại. Ông ta cũng thấy nhà họ Tống có nhiều của cải, cho dù về sau Tống Vệ An không khỏe mạnh, Ôn Nhạc chịu khó một chút là có thể sống tốt rồi nhưng không ngờ nhà họ Tống lại có ý định thế này.

"Sức khỏe con đã không có vấn đề gì nữa rồi." Tống Vệ An có nghe Ôn Nhạc kể, ba vợ cũng có để ý tới Ôn Nhạc, nếu không phải trong nhà có ông ta thì chắc chắn Ôn Nhạc sẽ càng khó sống hơn. Nhưng Tống Vệ An vẫn không thể nào đồng ý với một số chuyện ông ta đã làm, cho nên thái độ khi nói chuyện vẫn giữ kính trọng nhưng lại không thân thiết.

Ôn Thành Lượng gật đầu, "Vậy là tốt rồi, Ôn Nhạc giao lại cho con, nếu nó có làm gì không tốt thì mong con khoan dung hơn."

"Nhạc phụ yên tâm."

Hai người nói thêm vài câu cũng không nói gì nữa, trong nhà chính rơi vào im lặng. Tống Vệ An ngồi một lúc mới cùng Ôn Nhạc đứng dậy chào tạm biệt, "Ba mẹ cũng bận, bọn con không ở lâu nên về trước ạ."

Ôn Thành Lượng nghe hai người muốn về cũng không lên tiếng giữ họ lại mà chỉ nói với Ôn Nhạc, "Về sau trong nhà chỉ có hai người các con, phải cố gắng sinh hoạt với đương gia, không thể lại giống trước đây, phải có dáng vẻ của phu lang lo liệu việc trong nhà đấy."

"Con, biết rồi, phụ thân." Ôn Nhạc nghe thấy phụ thân dặn dò cũng chỉ cúi đầu đáp.

Đi ra khỏi nhà họ Ôn, Tống Vệ An không nói gì với Ôn Nhạc nữa bởi vì hắn còn đang bận suy nghĩ chuyện gì đó. Còn Ôn Nhạc lại thấy sắc mặt Tống Vệ An quá nghiêm túc, cho rằng thái độ lạnh nhạt của ba mẹ mình khiến hắn mất hứng, trong lòng cũng trở nên bất an.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com