Truyen30h.Com

[Fanfic TR] [AllTake]Takemewchi's Birthday 2022 - 2024

[R18] Baji

ThatNghiep7999

Author: ThatNghiep

Trong nhà thờ nhỏ có phần cũ nát có đến hàng trăm người xếp hàng chờ được ban phước, ít ai nghĩ cha xứ nơi đây chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi. Dân nghèo lén lút ngước nhìn đôi mắt xanh trong vắt kia liền cúi thấp đầu. Thiếu niên tóc vàng cầm sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc lấp lánh đặt trước ngực đầy thành tâm, cúi đầu cầu nguyện rồi mỉm cười tặng cho mỗi người một chiếc vòng hoa.

Ba tháng trước ở nơi thôn làng xa xôi hẻo lánh bỗng xuất hiện hai người mặc áo linh mục đến, nghe nói là từ kinh đô đất thánh mà dân làng chẳng ai dám tưởng tượng với tới. Nhà thờ năm xưa vì chiến tranh hỗn loạn đã trở nên cũ nát, một già một trẻ không ngại khổ mà cố gắng cùng mọi người tu sửa nơi đây, cho dân nghèo một nơi để dựa dẫm tinh thần.

Thế nhưng vị linh mục già sớm đã không còn gắng gượng được bao lâu, được hai tháng thì qua đời, để lại nhà thờ cho duy nhất một vị linh mục nhỏ tuổi, tên là Hanagaki Takemichi. Tuy rằng nhỏ tuổi, còn có chút vụng về, thế nhưng thiếu niên tóc vàng rất được mọi người yêu thích.

Khi cùng mọi người nói chuyện sẽ cười rộ lên, bị chọc ghẹo sẽ đỏ mặt ngại ngùng mà lắp bắp, làm sai sẽ lập tức cúi đầu xin lỗi đầy chân thành, trong sáng đến nỗi những người ở tận cùng của nghèo đói vốn chìm trong bóng tối cũng phải rung động. Thế là cả làng ai cũng thương cậu linh mục nhỏ tuổi, trong khi trai tráng nhổ cỏ chặt củi, mấy bác gái quét dọn bàn ghế liền kéo cậu linh mục nhỏ thì thầm:

"Cha nhớ hãy cẩn thận, ban đêm đừng nên ra đường!"

Takemichi nghiêng đầu khó hiểu: "Sao vậy ạ?"

Mấy người vừa nghe liền xúm lại, lo lắng nói nhỏ: "Dạo này có tin đồn quỷ hút máu săn người trở lại rồi!"

"Ôi chao, nghe nói trấn kế bên có người đi ban đêm thấy con quỷ hút máu đó luôn đấy! May mà chạy kịp!"

"Thấy là gì! Họ hàng xa của tôi ở trấn bên còn là nạn nhân về kể đây này!"

Takemichi lờ mờ hiểu ra "quỷ hút máu" trong lời dân làng là "ma cà rồng" trong sách vở cậu từng học. Nhưng toàn tộc ma cà rồng đã biến mất cùng với con ác quỷ từng thống trị một phương sau đại chiến, sao bây giờ sau cả trăm năm lại xuất hiện trở lại?

Nhớ đến lời di ngôn khó hiểu của linh mục già nói với cậu, Takemichi chợt nhận ra bản thân được mang đến đây là có nguyên nhân. Cậu giả vờ bình tĩnh nói chuyện với mọi người nhưng tay đã hơi run, chờ đến khi tiễn chào mọi người rời khỏi nhà thờ, Takemichi mới vội đóng sầm cửa chạy vội vào phòng lục tung sách vở.

Linh mục già đã đoán được ma cà rồng sẽ xuất hiện trở lại ở nơi đây, nên mới muốn cậu diệt tận gốc bọn chúng khi mới "ngủ dậy". Chuẩn bị kĩ lưỡng, mây đen giăng che kín cả trăng khiến tâm tình Takemichi lo lắng, chậm chạp mở cửa nhà thờ vừa tự trấn an bản thân.

Qua lời của người dân khi nãy, Takemichi biết đại khái con ma cà rồng này đi đơn độc, cũng chưa có ai chết dưới tay nó, đơn giản chỉ bị hút máu rồi vứt sang một bên.

Nghe nạn nhân còn sống kể lại, con ma cà rồng này có ba đặc điểm.

Thứ nhất, vô cùng đẹp trai.

Nạn nhân nữ sau khi tỉnh dậy đã bật khóc, nhưng không vì sợ hãi mà vì tiếc nuối đã ngất xỉu sớm không thể ngắm lâu hơn. Ma cà rồng nọ có đôi mắt xếch màu hổ phách sáng rực trong đêm, mái tóc đen dài cùng hai chiếc răng nanh nhọn hoắc.

Thứ hai, vô cùng xấu tính.

Nạn nhân nam sau khi tỉnh dậy đã bật khóc, kể rằng vì thấy bạn gái bị ma cà rồng bắt liền sợ hãi bỏ chạy, không ngờ bị ma cà rồng nọ đánh cho sưng đầu. Ma cà rồng yêu cầu nạn nhân phải đánh trả bảo vệ nạn nhân nữ, nhưng nạn nhân nam vừa lao tới lại bị đánh cho một trận thừa sống thiếu chết đến bất tỉnh vì quá yếu.

Thứ ba, vô cùng kén ăn.

Tất cả nạn nhân đều có chung một lời khai, ma cà rồng này sau khi cắn người hút một ngụm máu liền nhăn mặt phun ra, chê bai vị máu của nạn nhân vô cùng thậm tệ, bực bội không biết trút vào đâu thì đấm nạn nhân nam vài đấm rồi bỏ đi.

Trong đêm tối, Takemichi cầm thánh giá bằng bạc mà mím môi. Nhớ đến mấy lời kể, chẳng hiểu sao cậu lại thấy buồn cười.

Tên ma cà rồng này sao thế nhỉ?

Nhưng lời kể có thể bị thay đổi, không ai biết tên ma cà rồng ấy có thay đổi tính tình đột ngột mà nổi hứng giết người hay không. Bước trên con đường tối tăm không bóng người về phía bìa rừng ngăn giữa trấn bên với thôn này, Takemichi sờ bình nước thánh nhỏ trong túi áo, thầm hi vọng mọi chuyện sẽ ổn.

Cậu sẽ thanh tẩy được tên ma cà rồng này.

"A-!!!"

Trời tối chẳng thể thấy rõ đường đi, bây giờ đã đi đến bìa rừng càng thêm trắc trở, Takemichi chần chừ do dự, phốc một tiếng, đôi tai cún có màu lông vàng như tóc bỗng bật lên.

Hai má đỏ bừng, Takemichi ngượng nghịu với tay ra phía sau lấy cái đuôi cún vừa ngắn vừa nhỏ ra khỏi quần, thấy nó lắc lư quẫy nhẹ không theo kiểm soát thì càng đỏ mặt hơn. Từ nhỏ đã trà trộn vào nhân loại, đến cả linh mục già cũng không biết cậu là nhân thú. Nhưng có hay không cũng chẳng khác biệt là bao, cậu yếu xìu.

Một con cún con.

Takemichi sờ cái tai cún đang ủ rũ mà bĩu môi, so với nhân thú cao lớn khoẻ mạnh là tộc thượng đẳng, cậu chỉ như một con người có gắn thêm hai cái tai cún và cái đuôi ngốc nghếch không thể điều khiển được, ngoại trừ tăng giác quan hơn thì không có bao nhiêu khác biệt so với nhân loại.

"Ha ha... Xem con mồi mới xuất hiện này!"

Tiếng đùa cợt của đàn ông trung niên vang lên, Takemichi vội biến trở về người thường trước khi đối phương áp sát, tâm trạng lo lắng thấp thỏm không yên. Ma cà rồng ư?

Chục gã đàn ông cầm gậy sắt cùng dao liềm đằng đằng sát khí, râu ria đầy mặt hướng ánh nhìn tối tăm về phía cậu. Takemichi nhận ra bọn họ đều là người bình thường, không phải ma cà rồng, nhưng cũng không phải người của nơi cậu ở.

"Linh mục à... Chắc nó có đeo đồ bạc đấy, bán được chút tiền!"

"Ha ha... Nhìn mặt nó non vậy, đem bán cho mấy thằng già cũng được giá lắm đấy!"

Mấy lời tục tĩu phía sau Takemichi càng nghe càng nhăn hết cả mặt, đầu óc xoay vòng vòng kiếm cách thoát khỏi đám cướp này. Một tên đột ngột từ sau lưng tóm lấy tay cậu bất ngờ, Takemichi biết hắn tấn công nhưng cơ thể yếu ớt lại không giằng ra được, giơ tay đấm mạnh vào mặt đối phương chỉ thấy gã cười khà khà càng tóm chặt tay cậu hơn.

Chết thật, phải làm sao bây giờ...

"Ngoan ngoãn đi rồi lát tao làm mày nhẹ hơn-"

Ầm!!!!

Tiếng động lớn đến mức chim chóc trong rừng bay lên ồ ạt, mà tên tóm tay cậu đã gục xuống đất, mặt mũi bị nắm đấm đánh bẹp chảy đầy máu, thân cây bên cạnh còn dấu lõm sâu bị gã đập vào. Cả đám cướp hết hồn vội lui một bước về sau, Takemichi ngơ ngác nhìn thanh niên tóc đen dài bước ra khỏi bóng tối, tay dính đầy máu đè trên thân cây làm trụ cho thân thể mệt mỏi đứng vững, nước da trắng nhợt dưới ánh trăng bạc khiến đôi mắt hổ phách sáng rực càng quỷ dị hơn.

Gương mặt đẹp trai đến mức khiến đám cướp râu ria bỗng trông xấu không tả nổi, mũi cao môi mỏng, lông mày đen dày nhíu chặt lại đầy cộc cằn, hắn nhìn quanh bực bội chậc lưỡi một tiếng, mơ hồ để lộ chiếc răng nanh sắc nhọn.

"Cút!"

Đối phương khoác áo choàng đen dài quý tộc, bên trong là áo sơ mi bằng tơ lụa không chút vết nhăn, dẫu vậy quần đen cùng đôi giày lại vương đầy cỏ và bún đất, đám ăn cướp quên cả thằng đồng đội vừa bị đánh bất tỉnh mà mừng điên lên. Vớ được con mồi béo bở rồi!!! Thằng này chắc chắn là quý tộc lạc đường, khoan nói quần áo cao cấp kia đem bán có mấy đồng vàng, nếu còn truy tìm gia đình rồi tống tiền thì còn hời thêm khoản lớn.

"Ha ha!!! Mày chỉ có một mình, tỏ vẻ cái quái gì chứ?!!!"

"Lên!!! Bắt sống trói nó lại!!!"

Tim Takemichi đập nhanh thình thịch như điên, người kia có vẻ rất mệt, nước da trắng nhợt đến mức khi hắn nhấc tay thấy được cả mạch máu bên dưới làn da, cậu vô thức nắm lấy tay hắn đứng chắn phía trước vừa gào lên:

"Không được!!! T-Tôi có bạc ở nhà thờ, các người lấy bao nhiêu cũng được!!!"

Chỉ cần đám cướp chịu ngừng lại, Takemichi sẽ lập tức trở về dạng nhân thú rồi kéo người này bỏ chạy. Trong tối đám cướp cũng không thể chạy nhanh bằng cậu được, Takemichi càng nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của người kia, nháy nháy mắt với hắn. Đôi mắt hổ phách nọ mở to, dường như chẳng hiểu cậu đang làm trò ngốc nghếch gì.

Đám cướp cười khà khà không chút chậm lại, tên thủ lĩnh dẫn đầu lao đến cười to :

"Linh mục bé nhỏ, sau khi bọn tao bắt thằng đẹp trai kia sẽ tới lượt mày ngay!!!"

"Cút!"

Giọng nói trầm thấp vang lên làm Takemichi ngẩn người, vòng tròn phép thuật cao cấp màu lam bất chợt hiện lên giữa không trung. Takemichi là nhân thú lần đầu tiên tiếp xúc với phép thuật bị kích thích đến lộ ra nguyên hình ngay lập tức. Đôi tai cùng cái đuôi cún quắp lại trước cơn gió cực lớn, đôi mắt xanh của Takemichi mở lớn phản chiếu vòng phép thuật khổng lồ cực mạnh tống bay đám cướp trong chớp mắt, nhanh đến mức Takemichi còn không kịp nhận ra đám cướp đã chết thế nào, tất cả còn lại trước mắt cậu chỉ là cả vạt rừng cũng bị nghiền nát thành tro bụi.

"A..."

Đây là phép thuật cao cấp... nhưng còn mạnh hơn cả lần khi ở thủ đô cậu được đặc cách xem phù thuỷ vĩ đại của vương quốc dùng phép thuật mạnh nhất. Cậu đứng gần như vậy, tai cún thính như thế, vậy mà không nghe bất cứ âm thanh nào từ đôi môi mỏng kia phát ra, người này thậm chí có thể dùng phép thuật cực mạnh mà không cần đọc thần chú.

Vì trở về dạng nhân thú mà khứu giác cậu mẫn cảm hơn hẳn, ngửi thấy mùi máu thoang thoảng từ đối phương, tim cậu chùng xuống nặng nề, lẩm bẩm thật nhỏ đọc câu thần chú nhưng chưa kịp hoàn thành thì người tóc đen kia không chút tiếng động kéo mạnh cổ áo sau gáy cậu đập vào thân cây. Takemichi ôm đầu đau đớn đến xuýt xoa nhưng vẫn cầm sách đọc lời cầu nguyện, tay còn lại cầm thánh giá bằng bạc giơ lên cao.

"Thanh- ưm!!!"

Đôi mắt xanh mở to, Takemichi không dám tin tên ma cà rồng kia nhanh đến mức trước khi cậu kịp hoàn thành câu thần chú ngắn ngủi đã trực tiếp bịt miệng cậu lại. Bàn tay lớn bóp lấy nửa dưới gương mặt của Takemichi, cậu hoảng loạn cầm sợi dây chuyền thánh giá bằng bạc đập vào mặt đối phương.

Bốp!!!

Phịch...

Takemichi: "...?"

Nhìn tên ma cà rồng nằm dài trên đất, Takemichi hoang mang nhìn thánh giá bạc, khó tin tên ma cà rồng này yếu bóng vía đến mức độ chỉ một đấm đã gục. Hẳn là vì dùng phép thuật cực mạnh mà cạn kiệt sức lực, cái đuôi cún sau lưng vẫy vẫy đầy vui mừng trước chiến thắng bất ngờ, Takemichi hứng khởi mở sách đọc thần chú.

"Thanh tẩy!!!"

Ọt ọt ọt...

Takemichi: "...?"

Khu rừng ngoài tiếng côn trùng chỉ còn tiếng bụng kêu inh ỏi phát ra từ bụng người nằm trên đất, Takemichi chần chừ ngồi xuống vừa lẩm nhẩm đọc thần chú thêm mấy lần nữa, nhưng con ma cà rồng đẹp trai kia vẫn nằm đó mà không tan biến đi. Cậu bối rối không biết phải làm sao, xoay vòng vòng nửa ngày vẫn chưa nghĩ ra giải pháp.

Nước da trắng nhợt cùng hai chiếc răng nanh sắc nhọn, đúng là miêu tả của ma cà rồng trong sách. Hoặc tên này là ma cà rồng cấp cao thuần chủng được trời sinh có phép thuật vĩ đại, hoặc đơn giản chỉ là phù thuỷ cấp cao có vẻ giống ma cà rồng...

Nhưng ma cà rồng đã hiếm, các thế hệ sau càng lai tạp, gặp một kẻ thuần chủng tuyệt đối khó hơn bắc thang lên trời. Takemichi mím môi một lúc rồi hỏi nhỏ:

"Này, ngươi là ma cà rồng thật sao?"

"... Đói..."

Mái tóc đen dài rơi bên má, đôi mắt hổ phách hé mở, tên đẹp trai chỉ thều thào một câu rồi im bặt. Takemichi tròn mắt, tai cún giật nhẹ mang theo chần chừ, nhưng tên này nằm thảm thương như sắp chết đói, cậu đành cúi người xuống đỡ hắn dậy. Quần áo trơn láng mềm mại như tơ lụa, là vải vóc cao cấp của nhà giàu, có lẽ là vị thiếu gia thuộc gia đình phù thuỷ quý tộc nào đó bị cướp đánh rồi lưu lạc chăng?

"Anh tên gì? Em là Takemichi. Hanagaki Takemichi. Nhà anh ở đâu? Sao lại- A!!!"

Phập!!!

Hai chiếc răng nanh bén nhọn đâm mạnh bên cổ, Takemichi bị tấn công bất ngờ đau đến tái mặt, nước mắt vô thức rơi lã chã ướt đẫm má. Cậu giãy dụa tránh đi nhưng cái tên ma cà rồng kia bỗng mạnh đến bất ngờ, hai tay nắm cổ tay Takemichi còn cánh tay thì kẹp chặt cố định cả nửa người trên của cậu đè xuống đất.

"A... Hức- Đau..."

Răng găm vào da thịt, cảm giác máu bị hút mạnh liên tục làm Takemichi đau đến nức nở, đột nhiên lực răng của đối phương nhẹ hơn hẳn. Đối phương buông tha hai cổ tay yếu ớt của cậu, một bên nắm eo cậu giữ cố định tránh bất ngờ, tay còn lại vuốt ve nhéo má cậu như thể đang dỗ dành, thế nhưng từ đầu tới cuối hắn vẫn tham lam hút máu không ngừng giây nào.

Chóng mặt hoa mắt, cả người Takemichi dần mềm nhũn nằm trên đất mặc cho tên cao to hơn mình đè ra làm gì thì làm. Tai cún giật nảy nhè nhẹ, cậu ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh cùng vầng trăng tròn rực rỡ, thời gian càng trôi qua, từ nơi cần cổ yếu ớt đang bị mút từng đợt dần nóng lên rồi lan khắp nơi.

Nóng...

Vị máu càng lúc càng ngọt ngào đến mức khó dứt, con mồi vốn đã mềm nhũn lúc này lại cựa quậy, Baji nhíu mày cố kiềm lại cơn đói chỉ mới lấp lưng chừng mà ngừng hút. Hắn hơi lùi ra sau, từ nơi dấu răng sâu hoắm chảy ra máu đỏ rực nổi bật trên nước da trắng hồng, Baji nuốt nước bọt, lại cúi người liếm sạch máu chảy ra, bản năng thèm đến nỗi cả người rần rần đầy kích động, cứ thế chuyển thành mân mê mút liếm đến tận khi máu ngừng chảy.

"Máu ngon thật đấy..."

Ngồi dậy lau khoé môi, Baji nhìn thử nạn nhân lần này là ai, hắn phải nhớ mặt chủ nhân sở hữu vị máu ngon nhất từ lúc hắn biết ăn đến giờ. Áo linh mục trắng đen bị hắn xé mạnh lộ ra cả bờ vai gầy, mái tóc vàng rối bù còn vương trên trán rịn mồ hôi ẩm ướt, đôi mắt xanh mơ màng đầy nước, hai cánh môi hồng hé mở thở hổn hển, ma cà rồng thuần chủng cấp cao nhất đại tộc bỗng đần mặt.

Lấy được chút sức lực, Takemichi nghiến răng rút bình nước thánh từ túi áo hất thẳng vào tên ma cà rồng thiếu đạo đức trước mặt, thở hổn hển mắng to:

"Đồ khốn!!!"

"Chậc!!!"

Đối phương bị nước thánh tạt vào liền lui ra sau tránh đi, giọt nước thánh văng trên bàn tay đối phương tựa như thuốc độc, da thịt trắng nhợt của đối phương bị ăn mòn đến nỗi vang lên tiếng xì xèo, nhưng bằng mắt thường có thể thấy vết thương của hắn đang hồi phục với tốc độ cực nhanh.

Ánh trăng sáng mờ len qua hàng cây chiếu vào gương mặt người kia. Quần áo quý tộc, áo choàng che kín đến tận cổ, trước ngực còn đeo sợi dây chuyền bạc hình thánh giá, mái tóc đen dài rũ bên vai, đôi mắt xếch màu hổ phách sáng rực dưới ánh trăng, và cả hai chiếc răng nanh nhọn hoắc khi hắn ta cười lên đầy phấn khích.

Chính là tên ma cà rồng đẹp trai xấu tính kén ăn trong lời đồn.

Takemichi mềm nhũn cố gượng người trên đất, thấy tốc độ hồi phục cực nhanh của tên ma cà rồng kia càng thêm tuyệt vọng. Hắn vẫy vẫy cánh tay cử động bình thường rồi lần nữa tiến về phía cậu quan sát, ngón tay thon dài bỗng vươn đến đỉnh đầu Takemichi.

"A!!! Đừng có đụng vào!"

Tai cún bị sờ vào làm Takemichi giật nảy, cậu sụt sịt nước mũi cố lùi ra sau vừa mắng trong lòng. Bây giờ tay chân cậu mềm đến nỗi không thể cử động nổi, chắc chắn là răng tên ma cà rồng này mang theo kịch độc với con mồi...

"Cún lông vàng..."

Lông mềm như nhung, Baji lẩm bẩm, răng nanh bỗng ngứa khó tả. Mặc kệ tiếng mắng của con cún lông vàng, hắn lần nữa vươn tay sờ hai cái tai dễ thương đang giật nảy, bàn tay vuốt ve mái tóc vàng mềm mại, vô tình chạm lấy vành tai trơn láng nóng bừng liền nghiêng đầu hỏi:

"Nhân thú không hoàn chỉnh?"

Tim đập mỗi lúc một nhanh, cả người nóng bừng như lửa, cậu oán hận đổ tội tất cả cho chất kịch độc của tên khốn kia. Nghĩ bản thân sớm muộn cũng chết, Takemichi oà khóc:

"Thì- Thì sao chứ?!!! Hức! Đồ khốn!!! Muốn giết thì giết nhanh đi! Ma cà rồng mà dùng độc! Hức! Đồ... Đồ... ác độc... Đồ khốn... Hức... Đ-Đồ ác nhân..."

Có vẻ từ điển mắng người của con cún lông vàng chỉ hạn chế vài ba từ, Baji mím môi nhịn cười. Thấy gương mặt đỏ hồng của đối phương, hắn còn tưởng người này bị nghẹn tức mà thành, còn định phản bác "Ma cà rồng không có độc". Nhưng liếc nhìn trăng tròn vành vạnh trên cao, lại nhìn dáng vẻ khổ sở cuộn tròn trên đất của con cún lông vàng, Baji "à" nhỏ một tiếng. Ngón tay chạm vào tai cún mềm mại cũng nhẹ nhàng hơn hẳn, hắn thấp giọng hỏi:

"Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?"

Giọng tên ma cà rồng khàn khàn ở sát gần bên tai làm tai cún giật nhẹ cụp xuống tránh đi, Takemichi nóng khô cả cổ họng, cậu nhắm chặt mắt cuộn người thật nhỏ cố chịu đựng sự khó chịu, ấm ức đáp:

"Mười lăm..."

"... Động dục lần nào chưa?"

Đôi mắt xanh của con cún lông vàng mở to ngơ ngác như thể mới nghe lần đầu, Baji không cần câu trả lời cũng biết đáp án. Vẻ mặt ngây thơ này, chỉ sợ đến cả tinh dịch là gì cũng không biết cũng nên. Hắn đứng dậy xoa cằm suy tư, tộc ma cà rồng với nhân thú xưa nay vốn như nước với lửa, đến là đấm, đụng là đập, bây giờ bảo một ma cà rồng cấp cao sống cả ngàn năm giúp đỡ một con cún qua kỳ động dục đầu tiên đúng là chuyện hoang đường.

Nhưng mà máu nhân thú nào cũng dở tệ muốn nôn, sao máu con cún này lại ngon tuyệt thế được?

Suy nghĩ mãi vẫn không ra đáp án, nhưng tưởng tượng thời gian tới đi tìm đại mấy nhân loại có vị máu như nước đắng để sống qua ngày, Baji vô nhức nhăn mày lè lưỡi.

So với tất cả nhân loại cả ngàn năm hắn nếm thử, Baji phải thừa nhận con cún lông vàng vẫn là ngon nhất.

"Baji Keisuke."

Takemichi mơ màng mở mắt, tên ma cà rồng từ lúc nào đã xốc nách cậu bưng lên như con cún nhỏ. Đôi mắt màu hổ phách kia mở to phản chiếu cả gương mặt của cậu, nhìn gần càng thấy lông mi đối phương dài thật, gương mặt đẹp trai bỗng cười lên làm tim Takemichi càng đập nhanh hơn. Khứu giác nhạy cảm ngửi rõ mùi thơm thoang thoảng trên người hắn, cậu nóng nảy muốn sát gần để ngửi mùi hương đó hơn, vô thức lẩm nhẩm lặp lại:

"Baji... Keisuke..."

Chỉ là muốn ôm một chút...

Không rõ tại sao khát vọng muốn được dựa dẫm, được ôm ấp dỗ dành cứ bùng lên, Takemichi cắn môi nhắm chặt mắt cố nhịn nó xuống. Sau lưng tựa lên thân cây thô ráp, cả người bỗng chìm trong cái ôm ấm áp, cái đuôi nhỏ sau lưng Takemichi lập tức ve vẩy quấn lấy đùi tên ma cà rồng kia lấy lòng.

"Hửm? Thích lắm à?"

Tên ma cà rồng phì cười nắm lấy cái đuôi của cậu mân mê, Takemichi nghiến răng giật phăng lại cái đuôi ngốc nghếch của mình, hai má đỏ bừng định mắng lại nhưng chợt nhận ra điều kì lạ ở chỗ giữa hai chân, cậu hoảng loạn đẩy vai người đối diện.

"A... T-Tránh ra..."

Baji nhướn mày sờ lấy chỗ phồng lên dưới áo linh mục đen, khoé môi càng nhếch lên lộ rõ cả răng nanh sắc nhọn. Con cún lông vàng bị sờ càng hoảng đến độ đầu sắp bốc khói trắng, ngượng nghịu dùng tay che lại chỗ đang cương cứng lên của bản thân. Đôi mắt xanh đẫm nước cứ ngước lên lại cụp xuống, không hiểu sao tim Baji bỗng ngứa như thể có lông cún quệt qua, hắn vô thức nghiêng đầu hôn lên đuôi mắt đỏ hoe của con cún nhỏ.

"... Đừng khóc."

"A!!! Hức- Đ-Đừng mà!"

Chưa kịp hoảng với nụ hôn bất ngờ ở đuôi mắt, Takemichi giật nảy cả người khi tên ma cà rồng kia bỗng kéo mạnh quần cậu xuống. Bắp đùi non trắng run rẩy giữa không khí trần trụi, bàn tay thô ráp to lớn của đối phương bỗng nắm lấy dương vật của cậu vuốt lên vuốt xuống. Takemichi bấu chặt lên vai áo người đối diện cố đẩy ra vừa cắn môi ngậm lại toàn bộ tiếng nức nở, cảm giác kì lạ từ nơi hạ thân làm cậu rùng mình liên tục.

Vừa sợ... vừa sướng...

Cái đuôi lông vàng xù xù lần nữa quấn quýt lấy tay, Baji nuốt nước bọt nắm lấy nó liền nghe tiếng "hức" lớn, nước mắt con cún lông vàng chảy lã chã, nhưng chẳng hiểu sao không gợi sự thương xót mà chỉ càng khiến máu nóng Baji bùng nổ hơn. Hắn nhìn chằm chằm phần cổ trắng mềm, nơi hai dấu răng của hắn còn hiện rõ như thể đánh dấu con mồi... nơi dương vật hồng nhạt đang nằm trọn trong tay hắn rỉ đầy dịch dâm...

Con ngươi hổ phách co nhỏ dần tối lại, bản năng thú ăn thịt khiến nước bọt hắn càng tiết ra nhiều hơn. Baji cúi người há miệng mút lên phần cổ yếu ớt, tay còn lại từ lúc nào đã lần mò dọc theo chiếc đuôi xù chạm đến gốc. Bị vờn phần da non cùng lông tơ mịn, nơi yếu ớt nhạy cảm không thua kém dương vật bị trêu khiến hai chân Takemichi mềm nhũn, tức khắc vô lực ngả đầu dựa lên vai người trước mặt rên rỉ thành tiếng. Tai Baji giật nảy mỗi khi hơi thở nóng rực của người trong lòng phả lên, từng tiếng "ư" nho nhỏ như khều ghẹo mời gọi hắn mau ăn sạch con cún nhỏ này.

Mẹ kiếp, hắn chỉ định giúp vuốt qua kỳ động dục.

Đều là do con cún này quá mức quyến rũ mời gọi...

Trượt xuống khỏi cái đuôi dễ thương là bờ mông căng tròn, Baji nghiến răng đến nổi gân đầy trán. Mông con trai gì mà vừa mềm vừa múp, người đến xưng tội xong thì cũng muốn gây tội với linh mục quyến rũ này. Năm ngón tay bóp mạnh, mông mềm đến mức phần thịt dư căng tràn ra kẽ ngón, Baji càng nghĩ đến mấy tên biến thái vừa xưng tội vừa nhìn mông con cún này, không hiểu sao hắn bỗng nổi cáu, bực bội giơ tay tát mạnh lên mông tròn "chát" một tiếng vang dội giữa rừng đêm tĩnh lặng.

Phụt!!!

"Ư!!!!... ư-ư.... Ưm..."

Tinh dịch trắng đục trào đầy ướt đẫm cả bàn tay lớn, thế mà sau khi bắn xong dương vật hồng nhạt vẫn đầy sức sống dựng thẳng, thậm chí còn giật nảy nhè nhẹ như đang chờ đợi được vuốt ve lần nữa. Baji tròn mắt, đầu ngón tay nhớp nháp dịch đục lần nữa gảy nhẹ lên lỗ tiểu, khàn giọng hỏi:

"Bị đánh mông sướng đến bắn luôn sao?"

Người lẫn đầu đều dần nóng đến hỏng, Takemichi mơ màng ngẩng đầu đối diện đôi mắt hổ phách sáng rực, chỉ biết ngón tay có vết chai đang xoay tròn trên lỗ tiểu khiến cậu sướng đến phát điên, đến cả cơn đau ê ẩm sau mông cũng khiến cậu tê dại. Áo linh mục dài trên người bình thường lúc này lại cảm giác thô ráp không sao tả nổi, lớp vải cứ cạ qua đầu vú ngứa ngáy của cậu đến mức cảm giác hai viên thịt nhỏ đang sưng lên, Takemichi nóng đến đổ mồ hôi vô thức nắm lấy vạt áo cởi phăng ra.

Mặc kệ tiếng "ồ" trầm thấp mang theo ngạc nhiên của người đối diện, Takemichi nóng nảy không đợi được để cho áo linh mục như mảnh vải treo nửa vời trên người mình, vội vàng cào lấy hai đầu vú muốn nó bớt ngứa ngáy, còn hông thì tự thúc lên đẩy dương vật nhỏ chà xát trong bàn tay lớn.

"A... A... Ngứa- Ư... ưm... a..."

Nhưng vẫn còn nơi ngứa...

Cái đuôi lông xù mềm mại quặp lại sau mông, tội nghiệp đến mức cuộn tròn giữa hai cái đùi trắng mà vẫn không sao bớt ngứa. Takemichi oà khóc cạ mông lên thân cây thô ráp, thế mà nó vẫn ngứa.

"Hức... Ngứa! Ư! N-Ngứa..."

Tai cún lông vàng cứ giật nảy liên tục, Baji chớp chớp mắt cúi người thật thấp ghé vào tai cún, tay bóp nhéo cặp mông tròn căng càng thêm mạnh bạo khiến người kia rên rỉ.

"Ngứa chỗ nào?"

Hơi thở nóng rực phả vào tai cún nhạy cảm, tên ma cà rồng chắc chắn biết rõ chỗ cậu ngứa mà mang theo ý cười trêu ghẹo rõ ràng, Takemichi run rẩy cúi gằm mặt, vừa khóc vừa lí nhí:

"... M-Mông..."

Năm đầu ngón tay cào lên da thịt mềm mịn, còn tận tình vỗ bem bép vào cặp mông căng, Baji phì cười thổi thổi vào tai cún đang cụp xuống:

"Bớt ngứa chưa?"

Takemichi cắn môi ứa nước mắt, cái đuôi nhỏ càng co quắp giữa hai đùi run lẩy bẩy, giận dỗi đẩy tên ma cà rồng kia ra:

"K-Không cần nữa!"

Tên ma cà rồng đẹp trai thoải mái lùi về sau, buông cả dương vật hồng nhạt đang sắp lên đỉnh cùng bờ mông sưng đỏ. Takemichi ngơ ngác đứng trơ trọi một mình, há miệng muốn nói lại ngậm chặt, sụt sùi nước mũi tự mình động. Tay với lấy dương vật cương cứng vuốt ve nhưng mãi không bắn được, nơi phía sau càng lúc càng ngứa, Takemichi đành bỏ qua hai đầu vú sưng tấy mà với xuống chỗ giữa khe mông.

Nước chảy ướt đẫm cả khe mông từ lỗ nhỏ đang co rút, Takemichi cắn môi gãi nhẹ lên nó nhưng chỉ khiến nơi đó càng ngứa hơn. Vết thương trên cổ hơi nhói lên, nghĩ đến lý do bản thân trở thành thế này, cậu trừng mắt với tên tội phạm vẫn đang nhởn nhơ bên kia. Đôi mắt hổ phách từ đầu đến cuối vẫn nhìn cậu chăm chú, đầu lưỡi liếm lấy bên môi rồi chà xát bên răng nanh bén nhọn, vừa cười thoả mãn như thể đang xem kịch vui vừa dùng tay vuốt trên dương vật thô to đang cương cứng lộ ra nơi đũng quần.

"Ư..."

Takemichi đỏ mặt tía tai, câu chữ mắng loạn một mớ hỗn độn, vội quay mặt sang nơi khác đầy uất ức. Baji đẩy lưỡi liếm răng nanh, đúng là càng lúc càng ngứa răng. Xem cái dáng vẻ khát khao ấy, hắn chỉ muốn dùng răng cắn vào cái cổ mảnh khảnh đó, hút lấy dòng máu thơm ngọt dụ người, cả da thịt mềm mại trơn láng đó, đôi môi hé mở, cái má tròn dễ thương, nhất là đầu vú hồng rực dựng thẳng...

Hay là cặp đùi trắng bóc đang run lẩy bẩy kẹp lấy chiếc đuôi bông xù dễ thương?

Hay là cặp mông núng nính bị hắn đánh đến sưng đỏ còn hằn cả dấu năm ngón tay?

Baji nuốt nước bọt, hình như chỗ nào hắn cũng muốn cắn một cái.

Dương vật trong tay lần nữa bắn ra, thiếu niên tóc vàng ưỡn ngực ra trước bắn ra một bãi dịch trắng đục, dường như quá mệt với việc xuất tinh liên tiếp mà hơi khuỵu gối, phải dùng tay đè lên thân cây mới có thể tiếp tục tư thế đứng. Baji khịt mũi hít vài hơi, mùi hương ngọt ngào càng lúc càng rõ ràng, hai má con cún lông vàng đỏ hồng hơn, đôi mắt xanh mơ màng đầy nước đầy uất ức như thể đang không biết phải làm gì.

Nước mắt hoen ướt mi, dù có bắn tinh thì phía sau chỉ càng ngứa hơn, Takemichi đành bỏ cuộc với dương vật đã mềm nhũn của mình mà bóp véo lấy đầu vú đang ngứa ngáy nãy giờ, tay còn lại quẩn quanh lỗ sau cũng chịu hết nổi mà đâm vào bên trong. Có tinh dịch bản thân bắn lúc nãy làm đồ bôi trơn, từ lỗ sau vang lên tiếng lép nhép làm vị linh mục ngây thơ cũng phải ngượng chín cả mặt.

Một ngón không đủ thì phải đâm cả hai ngón, Takemichi bám víu vào thân cây cố đứng thẳng, nước mắt càng lúc càng nhiều. Ngón tay cậu ngắn quá, chẳng đâm được vào nơi sâu nhất để gãi ngứa.

"Dạng rộng chân ra đi cún con."

Takemichi "ư" nhỏ một tiếng, sụt sịt nước mũi quay đầu về phía tên ma cà rồng ở bên kia. Trong khi cậu trần truồng không mảnh vải che thân thì tên đẹp trai kia vẫn ăn mặc hoàn hảo, cậu bỗng nghĩ hắn quả thật làm một vị khán giả của buổi diễn thoát y tự sướng đầy dâm dục mà Takemichi là diễn viên chính. Lỗ sau đột nhiên co rút liên tục, Takemichi ngậm nước mắt nhìn dương vật to lớn trong tay đối phương, vô thức dạng rộng chân hơn.

"Đúng rồi, xoay bên trái một chút, nhìn dễ hơn."

Takemichi cắn môi bật khóc, nhưng cơ thể vẫn ngoan ngoãn xoay sang trái để mông đối diện ánh mắt nóng rực trắng trợn của tên ma cà rồng kia. Mùi hương thoang thoảng từ người kia cứ quanh quẩn bên đầu mũi, dương vật của Takemichi lần nữa rỉ nước.

Cặp chân thon dài run lẩy bẩy làm cặp mông cũng nẩy theo, Baji nhịn đến đau cả răng, tiếp tục khàn giọng ra lệnh:

"Cún con, dùng hai tay chơi cái lỗ hư hỏng của em đi."

Cậu điên rồi, nhất định là tên ma cà rồng đó đầu độc cậu rồi.

Cạ đầu ngực lên thân cây thô ráp, Takemichi áp mặt lên thân cây thở hổn hển, ngón trỏ đâm vào rồi rụt ra, cào đủ nơi trong vách thịt non nóng rực. Nhưng ngón tay thật sự quá ngắn, cào bên ngoài chẳng gãi ngứa đủ, cậu ưỡn mông khóc thút thít:

"Ư... Hức... C-Cho em..."

Nghe tiếng con cún rên rỉ, Baji chớp mắt cười rộ lên: "Cho gì?"

Takemichi đã ngứa đến mức không thể chịu nổi mà quay đầu, so với dáng vẻ ương ngạnh ban đầu thì bây giờ lại yếu ớt đầy cầu xin, trong đôi mắt xanh trong vắt của trẻ con tràn ngập khát vọng, ngoan ngoãn banh rộng mông mình ra cho người kia nhìn cái lỗ nhỏ đầy nước đang co rút liên tục.

"Đâm dương vật anh vào đây đi mà..."

Mùi ngon ngọt toả ra từ người con cún lông vàng khiến Baji rần rần cả người, tơ máu trong mắt nổi rõ, hắn cũng không kiềm nổi mà lập tức đi đến ôm lấy thân thể mảnh khảnh của con mồi vào người. Răng nanh ngứa ngáy nãy giờ lập tức cắn phập xuống bờ vai trắng nõn, người trong lòng oà khóc vì đau, Baji nắm lấy cái cằm nhỏ kéo về phía sau để hôn mạnh lên đôi môi đỏ hồng đang phát ra tiếng nức nở:

"Ngoan, đừng khóc."

Mùi thơm của tên ma cà rồng lúc này tràn ngập khắp nơi, Takemichi ngửa cổ thở hổn hển mặc cho đôi môi bị hôn cắn, cậu cạ mông vào dương vật to cứng phía sau, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm mấy chiếc răng nanh sắc nhọn như muốn lấy lòng:

"A... Hức... Mau... Mau lên đi mà... Đ-Đâm vào- a, ư..."

"Từ từ, cún hư này."

Baji nhíu mày vỗ vào bên mông tròn dụ dỗ, đâm một ngón tay vào lỗ nhỏ thử thăm dò. Vách thịt non co bóp liên tục như muốn nuốt trọn ngón tay hắn ngay lập tức, nước dâm thì ướt đẫm trơn tuột, chẳng khó để hắn đâm ngón tay thứ hai vào bên trong. Con cún lông vàng đã tự nới lỏng trước, Baji liền đâm cả ngón thứ ba vào, lúc này mới thấy khó khăn hơn một chút.

Phía sau bị chen ba ngón chật chội, tay của tên ma cà rồng dài hơn cậu nên đâm sâu hơn cả đoạn, dường như còn biết chỗ nào sẽ khiến Takemichi sướng mà không ngừng chọc ngoáy. Nơi gồ lên bên trong bị đối phương mân mê niết lấy, ba ngón tay đâm vào rồi rút ra liên tục kéo theo cả nước dâm văng ra ngoài, tai cún trên đầu giật nảy liên hồi, Takemichi càng ưỡn mông cong hết cả đuôi lên lưng cho ba ngón tay kia thuận lợi đâm chọc.

"A... Sướng, sướng quá... Ch-Chỗ đó, ưm, ư..."

Chiếc gáy hồng rực ướt đẫm mồ hôi đến dính ướt cả mấy sợi tóc vàng, Baji nghiến răng vùi mặt vào chiếc gáy nhỏ hít mạnh, giống như mùi ngọt của sữa, càng ngửi càng nghiện.

"A!!!! Ưm!!! Hức... A... a..."

Đôi mắt xanh đẫm nước mở lớn, Takemichi cong lưng bấu víu lấy thân cây, đôi chân trắng dài vô lực khuỵu xuống. Nhưng gối còn chưa chạm đất thì người phía sau đã vững vàng vòng lấy eo cậu kéo lên giữ chặt, tên ma cà rồng đẹp trai còn ác độc ngậm lấy tai cún của cậu mà trêu ghẹo:

"Sao mà yếu thế? Bắn nữa rồi này... Em là cún lai thỏ à?"

Lỗ sau ngậm trọn cả dương vật lớn trướng đến đau, cảm nhận rõ cả gân trên nó đang giật nảy, Takemichi hít mạnh mũi định cãi lời thì thứ đang nhồi trong cơ thể bỗng rút ra một đoạn, ngứa ngáy sâu nhất bên còn chưa kịp gãi làm cậu xìu hết cả người. Chưa kịp để cậu tham lam ưỡn mông muốn đỉnh dương vật kia đâm sâu lại vào bên trong, người phía sau đã nắm lấy hai cổ tay cậu kéo ra sau, còn hông thì thúc mạnh ra trước đâm vào bên trong Takemichi đến tàn nhẫn.

"Hức!!! Ư, ư... ưm-"

Tiếng da thịt va chạm liên tục, tên ma cà rồng kia nói Takemichi là cún lai thỏ vì bắn nhiều thì bản thân hắn lại giống như báo đen đến kì động dục, động tác làm vừa nhanh vừa mạnh cực độ. Bây giờ còn ngứa ngáy gì nổi, Takemichi chỉ biết sướng đến quên cả trời đất, cả người mềm nhũn cho người phía sau đâm thọc dương vật đến nơi sâu nhất.

Mùi hương càng lúc càng thơm, Baji nghiến răng chịu đựng nhìn chằm chằm cái gáy trắng. Gân trên trán nổi rõ, hắn đành tham lam ngấu nghiến đôi môi sưng đỏ, còn bực bội cắn lên cái má tròn như bánh bao khiến con cún rưng rưng nước mắt. Trong khi chủ nhân lã chã nước mắt thì cái đuôi bông xù cứ lắc qua lại, đúng là bản chất ngốc nghếch. Baji liếm răng nanh đang ngứa đến nhức nhối, buông tha cho hai cái cổ tay yếu ớt mà dời sang bóp nhéo đầu vú đang sưng lên, đôi mắt hổ phách sáng rực trong đêm, ngang ngược hôn má con cún nhỏ:

"... Thích không?"

"Ưm! T-Thích lắ- a, a... Sâu, hức, sâu quá..."

"Ha... Vậy cún con có thích sau này ngày nào cũng chơi thế này không?"

Đôi mắt xanh mơ màng đã hoàn toàn ngập trong nhục dục thể xác, tên ma cà rồng sống ngàn năm dễ dàng dụ dỗ nhóc con mười lăm tuổi, trong lúc cậu còn đang "ưm ư" rên rỉ thì với tay vòng xuống một chân kéo lên bắt chỗ bên dưới dạng càng thêm rộng. Nước dâm rỉ rả chảy xuống ướt cả mặt đất dưới chân, dương vật hồng nhạt dễ thương ở giữa hai chân con cún nhỏ lập tức bắn thêm lần nữa, tinh dịch trắng trong nhễu nhại trên thân cây sần sùi.

"Ưm..."

Con cún nhỏ giật nhẹ cả người, vách thịt nóng rực bên dưới co bóp liên tục như muốn hút chặt vật bên trong, máu nóng dồn hết xuống cả dương vật bên dưới làm Baji nhăn mày. Mái tóc đen dài rũ bên má nóng bừng, gân trên trán nổi rõ, Baji biết hắn cũng sắp bắn đến nơi, chưa để con cún lông vàng kịp thở đã cố ý thúc dương vật đâm vào điểm gồ lên sâu bên trong khiến đối phương sướng đến run chân vừa oà khóc nức nở cầu xin.

"Chậm! Ưm!!! Em- Em vừa bắn mà- Ư!!! Ưm, a-"

"Thích được sướng mỗi ngày như thế này không?"

"Ưm... Thích- A!!! Thích- hức... ư, ư... Ưmm!!!"

Bên trong tuôn trào dịch nóng Sau gáy bị cắn đau, Takemichi vừa khóc nấc vừa rên rỉ, cậu thấy đau, nhưng sau gáy bị cắn khiến trái tim treo lơ lửng vì lo lắng hoảng loạn nãy giờ bỗng yên ổn, như thể đã tìm được người dựa dẫm mà thoải mái thả lỏng cả người. Phía sau vì còn nhỏ mà không giữ được toàn bộ dịch bên trong, dương vật to lớn còn chưa rút ra mà tinh dịch trắng dục nóng hổi đã phụt ra ngoài khỏi mép thịt đỏ hỏn.

Takemichi vô thức quay đầu lè chiếc lưỡi nhỏ đỏ hồng ra với người phía sau, mơ màng chờ đợi quả nhiên liền được đầu lưỡi người kia quấn lấy mút liếm. Đầu lưỡi của cậu liếm trên răng nanh sắc nhọn của người kia, thấy hai vành tai hồng rực giấu dưới mái tóc đen dài, khác hoàn toàn với vẻ mặt nhăn nhó ngang tàng, Takemichi bỗng cười hì hì vươn tay vòng lấy cổ hắn, nghe ma cà rồng đang hôn cậu khổ sở thì thầm:

"Cún hư ngốc nghếch."

Takemichi bĩu môi đẩy người kia ra sau, dương vật lớn rút ra ngoài không còn gì giữ lại, tinh dịch trắng đục bên trong liền ồ ạt trào ra ngoài ướt nhẽm cả hai đùi.

"Em không có ngốc! Ma cà rồng- Ưm!"

Vừa nói xong tên ma cà rồng đẹp trai kia đã vòng tay quanh eo cậu ôm chặt, đặt lưng cậu dựa lên cây để cậu đứng đối diện với mình. Hắn cao hơn cậu nên khi đứng từ trên cao nhìn xuống có vẻ áp bức hơn hẳn, đôi mắt hổ phách sáng rực trong đêm như dã thú săn mồi, cả hai hôn nhau mà mở to mắt nhìn người đối diện. Một lúc đôi mắt hổ phách kia bỗng đảo quanh không dám nhìn thẳng thêm, còn đưa tay đè lên mắt cậu không cho nhìn nữa, tim Takemichi bỗng mềm xìu, môi lưỡi cùng nước bọt giao hoà triền miên dần ngọt ngào.

"Keisuke."

"Ưm... Keisuke..."

Tên ma cà rồng nhăn mày nói nhỏ rồi cúi thấp lưng xuống, bàn chân đang nhón lên của Takemichi dần hạ xuống, cậu vươn tay sờ lấy vành tai đỏ bừng của hắn. Bề ngoài thì cộc cằn mà tai lại đỏ hết cả lên, ai mới là người ngốc nghếch đây?

"Ma cà rồng ngốc nghếch!"

"Đã bảo là Keisuke."

Tên ma cà rồng tóc đen dài liền quạu, cắn má cậu một cái còn chưa hết bực mà vỗ mạnh mông Takemichi "chát" một tiếng vang vọng giữa rừng đêm. Thiếu niên tóc vàng đỏ bừng mặt mũi, tai cún cụp xuống thật thấp, hai mắt đầy nước trừng một cái vừa giận vừa ngượng. Thân dưới tên ma cà rồng nào đó nạp đầy năng lượng lần hai, hắn nhíu mày hôn lên cánh môi hồng, khàn giọng mắng nhỏ:

"Tự làm thì tự chịu."

"Ưm- ư..."

Tiếng rên rỉ vọng trong rừng tối cả đêm dài, ma cà rồng ngàn năm được hút máu ngon mà bừng bừng sinh lực, đè con cún lông vàng dưới thân thoả mãn bản thân đến tận hứng. Đến lúc bình minh sáng rực đường chân trời vẫn còn mải mê công chuyện, ép đôi chân thon dài quắp bên hông mình mà đâm vào rút ra.

...

"Ôi chao, nghe nói dạo này ma cà rồng biến mất rồi!"

"Đúng vậy, may quá. Cả tháng không còn nghe tin tức gì về ai bị hút máu cả. Là nhờ linh mục Hanagaki đã cầu nguyện cho làng chúng ta..."

Thiếu niên tóc vàng mặc áo linh mục che kín cổ cười gượng đáp lời cho qua, chào tạm biệt mọi người đến lễ xong liền đẩy thanh gỗ lớn đóng chặt cửa lớn. Cậu quay đầu cầm lấy giá nến bạc đi thật nhanh ra nhà sau, cuối cùng là hướng về phía phòng ngủ của mình mở cửa ra.

Bên trong sơ sài chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo nhỏ, bàn ghế cơ bản, điểm đặc biệt duy nhất, đúng hơn là quá mức đáng sợ, là một chiếc quan tài nằm ở góc phòng. Năm, sáu con mèo nằm quanh quan tài, có con mèo còn nhảy lên nắp nằm ngủ phơi bụng, vài con lại khều móng lên lớp gỗ như muốn chơi với người bên trong.

Takemichi mím môi nhìn đám mèo quây quanh quan tài, thầm nghĩ đám mèo này đúng là bất chấp, dù cậu đã gia cố cửa sổ mà bọn chúng vẫn đẩy cửa nhảy vào cho bằng được. Cậu đặt giá nến lên bàn, chậm chạp đến gần chiếc quan tài được chạm khắc tinh xảo. Mấy ngày đầu cậu còn ngại mà gõ vài lần để gọi người, nhưng bây giờ đã quen nên Takemichi trực tiếp quỳ xuống sàn tự mình mở nắp quan tài lên.

"... Keisuke."

Ma cà rồng tóc đen dài đối lập với nước da trắng nhợt, hàng mi dài nhắm chặt, nửa mặt dưới đeo chiếc khoá bạc nhưng vẫn thấy được sóng mũi cao cùng đôi môi nhạt màu, hai bàn tay thon dài đặt ở trên bụng, dây chuyền thánh giá bằng bạc đeo ngay ngắn trước ngực, quần áo đẹp hơn cả quý tộc ở kinh đô đất thánh, nào có dáng vẻ của ma cà rồng lang thang, rõ ràng y hệt như thiếu gia quý tộc chết trẻ sắp được đưa xuống mồ.

Nghe tiếng cười nho nhỏ, hắn hơi nhíu mày hé mắt, con ngươi hổ phách tựa ngọc quý, Takemichi ngây ngẩn tựa cằm tên thành quan tài ngắm nhìn, mùi thơm trên người hắn thoang thoảng nơi đầu mũi làm tai cún suýt nữa bật lên. Tim trong ngực nhảy loạn như con thú nhỏ, Takemichi cũng không biết bây giờ là do cái "định mệnh kết đôi" gây ra hay vì điều gì khác.

Nửa tháng trước cậu cuối cùng đã tìm được sách cổ ghi vấn đề này. Nó ghi rằng ma cà rồng thuần chủng cấp cao khi hút máu đúng người định mệnh thì sẽ gắn kết. Không quan trọng giới tính hay chủng tộc ma cà rồng sẽ chỉ có thể hút máu mỗi người đó, mà người đó sẽ phát tình chỉ có thể dính lấy ma cà rồng đã kết đôi với mình.

Kết đôi sẽ được thực hiện bằng việc đánh dấu trên gáy, mà cũng chỉ có hai người định mệnh mới ngửi được mùi hương "đặc biệt" của nhau.

Nhớ lại những gì hắn đã cố dụ dỗ khi làm tình với cậu, tên ma cà rồng này hình như ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau đã biết điều này rồi. Bên má bị bẹo, đối diện đôi mắt hổ phách hơi hé mở còn chưa tỉnh táo hẳn, Takemichi vội quay sang hướng khác, lắp bắp nói nhỏ:

"D-Dậy đi."

Cậu ngồi xuống bên giường chờ đợi, tên ma cà rồng vuốt ngược mấy sợi tóc rơi trước mặt vừa ngáp một tiếng, tay sờ trúng chiếc khoá sắt ở nửa mặt dưới mà nhăn mày khó chịu nhưng không nói lời nào. Mấy con mèo sớm đã không chờ được mà nhảy vào bên trong chơi đùa, ma cà rồng đi ra ngoài ngồi xuống bên thành quan tài chơi đùa với mấy đám lông xù, mặt mũi lúc nào cũng cộc cằn mà lúc chơi với mấy con mèo lại cười đến lộ cả hai cái răng nanh.

Takemichi nhìn chằm chằm con mèo đang ngửa bụng nằm trên đùi người kia, mấy ngón tay thon dài của vuốt ve cái bụng tròn của mèo khiến bụng của cậu cũng ngứa ran, thế là tự nhiên khó chịu, dường như... có chút ghen...

Takemichi buồn bực cởi áo linh mục khoác ngoài, lộ ra phần cổ được quấn băng trắng kín kẽ. Vải trắng rơi xuống, gương bạc nhỏ bên giường phản chiếu phần cổ mảnh khảnh trắng nõn, dấu răng sớm đã biến mất hoàn toàn không để lại dấu vết. Takemichi vuốt lên làn da trơn láng, lại nhìn tên ma cà rồng đẹp trai kia chơi với mèo vui đến quên cả trời đất, cậu bĩu môi gọi lớn:

"Lại đây, mở khoá..."

Baji đang gãi cằm con mèo lông vằn nghe vậy liền đứng dậy buông nó xuống, đưa tay sờ chiếc khoá sắt trên mặt có chút phiền lòng. Phép thuật của hắn đã tích tụ hoàn chỉnh như thời đỉnh cao năm xưa, cái khoá sắt vướng víu này chỉ cần búng tay một cái là có thể bẻ đôi vứt sang một bên. Nhưng đây lại là yêu cầu của con cún lông vàng kia... Cún nhỏ chấp nhận cho hắn hút máu mỗi ngày, đổi lại chỉ được hút máu mỗi mình cậu mà không được phép hút máu của bất kỳ ai khác, chiếc khoá sắt này theo cách nghĩ ngốc nghếch của chú cún kia là để "phòng ngừa" hắn đói bụng đến mờ mắt bắt đại người khác.

Khoá chặt hình ảnh cái cổ trắng mềm trong tầm mắt, Baji liếm răng nanh chậc lưỡi một tiếng. Dù con cún có yêu cầu hay không, thì sau khi kết đôi hắn cũng chỉ có thể hút mỗi máu đối phương, nào còn thèm đặt mấy vị máu vớ vẩn của nhân loại khác vào mắt.

Cái khoá sắt này chỉ là đồ vô dụng.

Nhưng Baji không phản đối. cái khoá sắt không quan trọng, bởi thời gian sau khi mở khoá mới là điều đặc biệt.

Mùi hương ngọt nhẹ quanh quẩn khắp phòng, Baji vươn tay chạm vào đôi má hồng. Hắn biết người đó cũng đang chìm trong mùi hương của hắn, thiếu niên tóc vàng quỳ trên giường hướng về phía hắn, cẩn thận tra chìa khoá mở chiếc khoá sắt mà hai má hồng lên như trái cà chua sắp chín. Tiếng sắt rơi leng keng trên sàn gỗ, Baji cử động hàm thoải mái càng cười rộ hơn, động tác béo má thiếu niên tóc vàng càng thêm mạnh. Đột nhiên cái má mềm mịn bỗng biến mất, trên giường chỉ còn bộ quần áo linh mục trống rỗng và một cục nhỏ xíu đang ngoe nguẩy muốn tìm đường ra ngoài.

Pốc.

Đôi tai cún tơ mịn bật ra khỏi cổ áo đen, bốn cái chân ngắn tũn chập chững bước đi trên giường êm, cái đuôi nhỏ bông xù ngắn củn lắc lư qua lại, bộ lông bông xù màu vàng ươm như màu nắng... Là một chú cún lông vàng nhỏ xíu đến mức nằm trọn trong hai bàn tay.

Đôi mắt xanh to tròn ngước lên, tim Baji cũng muốn phá tường lao ra ngoài. Cố kiềm cảm giác máu nóng tuôn trào, hắn cởi áo khoác đen dài rồi lột cả áo sơ mi trắng, nửa thân trên cởi trần lộ rõ cơ bắp rõ ràng cùng vết thương đỏ rực dọc bên cơ bụng. Tiện tay vứt cùng bộ quần áo linh mục sang thành ghế bên kia, Baji hứng khởi nằm xuống giường để con cún nhỏ nằm trọn trong lòng bàn tay hắn.

"Sao lại biến hình vậy?!"

Bế con cún nhỏ giơ lên cao rồi đè xuống mặt, hai tai đỏ bừng mà hít hà đám lông mềm mại trên cái bụng tròn. Cún con mới xuất hiện chiếm vị trí yêu thích làm đám mèo lớn gầm gừ muốn bắt nạt, quả nhiên nghe tiếng gào là cái đuôi xù của cún con lông vàng liền cụp hẳn vào giữa hai chân đầy tội nghiệp. Baji phì cười, hất tay một cái đã có mấy vòng tròn phép thuật cuốn toàn bộ đám mèo trong phòng biến mất.

"Cún con lông vàng cũng biết ghen à?"

Hôn chụt lên trán con cún lông vàng, Baji cào nhẹ mớ lông mềm. Takemichi ngại ngùng đè đệm thịt lên má hắn muốn ngăn lại nụ hôn tiếp theo, nào ngờ tên ma cà rồng biến thái nọ lại nhấc cậu lên nhìn chằm chằm vào chỗ bên dưới, ngón tay bỗng chuyển sang sờ hai hòn bi nhỏ xinh. Đôi mắt xanh của cún nhỏ mở to, ma cà rồng lần nữa ôm lấy áp mặt vào bụng tròn đầy lông mà dụi mặt đến sung sướng, thậm chí còn cố ý cạ cằm qua chỗ hai hòn bi nhỏ như đang trêu chọc.

"Cún con Takemichi dễ thương quá đi mất."

"... Ưm- Đừng chọc nữa mà..."

Đám lông tơ bông xù thoáng cái đã biến thành da thịt trơn láng mềm mịn, Baji bóp hai bên eo gầy mảnh khảnh, thậm chí còn không chút ngạc nhiên mà tiếp tục dụi mặt vào cái bụng mềm rồi mân mê hai chiếc răng nanh cắn nhẹ lên da thịt. Ngước mắt lên nhìn, con cún lông vàng đã trở về hình dạng loài người mà quỳ trên giường dạng chân trước mặt hắn, trên mái tóc vàng vẫn còn hai chiếc tai cún đang giật nảy nhè nhẹ.

Cơ thể xinh đẹp lộ rõ dưới ánh nến vàng, Baji ngẩn ngơ ngắm nhìn. Không ai biết sau chiếc áo linh mục kín kẽ là một cơ thể quyến rũ đến mức nào. Hai đầu ngực hồng nhạt bị hắn chơi đùa hết véo lại bóp ra suốt cả tháng đã tự nhiên nhô hẳn ra ngoài, ngoài cái cổ trắng mềm và gương mặt hồng rực kia, trên cơ thể người này còn in hằn vô số dấu hôn đỏ rực và vết cắn mới lẫn cũ còn chưa kịp lành hẳn.

Mà nơi bẹn đùi đang ở sát trước mặt hắn là nơi có nhiều dấu hôn và vết cắn nhất.

Baji hôn lên dương vật hồng nhạt dễ thương khiến con cún nhỏ thở hổn hển đưa tay che miệng "ưm" một tiếng. Rõ là đã làm biết bao nhiêu lần mà vẫn dễ ngại như ngày đầu, dương vật bị hôn liếm là con cún vàng run rẩy rên rỉ vội vàng giơ tay che lại chỗ nhạy cảm không cho hắn chơi nữa. Mấy ngón tay hồng rực len qua mái tóc đen dài rồi vuốt ve vành tai nóng bừng như đang dỗ dành, Baji nghiến răng ngước lên, đối diện đôi mắt xanh đầy nước đó càng khiến trái tim hắn chực chờ nổ tung.

"Ưm... Hút máu trước đã... Hôm qua anh chưa ăn mà..."

Takemichi ngại ngùng dùng tay che lại chỗ giữa hai chân, định cúi xuống để ma cà rồng nọ cắn vào cổ mình, vậy mà đối phương đã nhanh chóng nhe nanh hướng thẳng về phía bẹn của cậu cắn xuống.

"Ưm!!! Hức- ư... a..."

Vừa đau vừa ngứa đến thở hổn hển, gương mặt đẹp trai trắng nhạt đang áp chặt vào bên bẹn cậu, Takemichi ngượng đỏ hai má càng dạng rộng chân trên giường cho tên ma cà rồng kia hút máu thêm dễ, lắp bắp nói nhỏ:

"C-Cổ em lành rồi... Hút ở trên cũng được mà..."

Miệng còn đang bận "ăn" nên Baji chỉ có thể nhăn mày vỗ "bép" vào cái mông căng tròn, ra hiệu con cún nhỏ đừng có lộn xộn.

Khả năng hồi phục của nhân thú vốn luôn cao hơn mọi loài, nhưng Takemichi vốn là nhân thú không hoàn chỉnh, đến cả việc hoá thú hoàn toàn cũng mới xảy ra vào tuần trước, mà vết thương ở cổ cũng lành chậm hơn hẳn so với những bộ phận khác. Tính ra từ lần ở rừng đến giờ mới lành hẳn, tên ma cà rồng này cũng không cắn cổ lần nào nữa mà chuyển sang tấn công vùng bẹn đùi của cậu.

Nhưng máu ở bẹn so với ở cổ chỉ có một nửa, tên này lần nào cũng ăn không đủ no mà chỉ hút máu cầm chừng.

Đói cũng không nói, đúng là đồ ngốc.

Nhớ đến vết thương dọc nơi cơ bụng nổi rõ của người kia, Takemichi hít chóp mũi hồng hồng, tay xoa nhẹ bên mái tóc đen mềm, lần nữa thì thầm nói nhỏ:

"Anh hút máu ở cổ em mới đủ no mà... Em mặc áo kín cổ là được."

Mông bị nhéo mạnh, Takemichi "hức" một tiếng, cơn ngứa râm ran khắp cơ thể mỗi lúc một nhiều, mùi hương ngọt ngào cũng nồng hơn làm cậu tê rần tay chân. Chiếc đuôi cún lông xù sau thắt lưng quắp xuống cạ bên đùi, dương vật hồng nhạt từ lúc nào đã ngẩng cao đầu rỉ dịch, lỗ sau co rút liên tục chảy dịch ướt nhẽm cả mép đùi. Tên ma cà rồng đẹp trai cuối cùng cũng "ăn" xong, vươn lưỡi liếm lên nơi hai dấu răng trên da thịt non mịn, hai tay ở bên eo gầy từ lúc nào đã chuyển xuống mân mê lỗ nhỏ co rút làm Takemichi mềm nhũn cả người ngã xuống.

"Ưm..."

"Sao lại cầu xin cắn cổ? Muốn mọi người biết về linh mục Takemichi âm thầm nuôi một con ma cà rồng khát máu sao?"

"K-Không phải mà..."

Chuyện vui nhất cả tháng này là ghẹo con cún nhỏ phải đỏ hết cả mặt, Baji nghiêng đầu tiếp tục cười hỏi:

"Không sợ người ta phát hiện linh mục nhà thờ buổi sáng đọc kinh cầu nguyện, buổi tối cầu xin ma cà rồng cắn cổ hút máu rồi dạng chân phát tình à? Đêm nào cũng dụ dỗ quyến rũ ngậm sạch tinh dịch-"

Lỗ nhỏ phía sau chảy nước ướt nhẽm, Takemichi càng nghe càng nóng cháy mặt mũi, giận dỗi nắm chặt lấy tóc đen dài kia kéo mạnh vừa khóc nấc đầy uất ức:

"Hức- Phát tình là tác dụng phụ của việc bị ma cà rồng hút máu mà!!!"

Đâu phải cậu muốn dụ dỗ quyến rũ tên ma cà rồng chết tiệt này đâu!

Bên tóc bị nắm chặt kéo mạnh nhưng chẳng đau chẳng ngứa, con cún nhỏ bị chọc đến đỏ bừng cả người. Đối diện đôi mắt xanh đầy nước vừa giận dỗi lại vừa khát tình, trong mắt Baji quyến rũ đến mức không sao cưỡng nổi, hắn cười run người hôn lên đuôi mắt đỏ ửng đầy nước rồi liếm sạch nước mắt trên cái má tròn, dịu dàng vuốt hai chiếc tai cún dễ thương:

"... Vậy ma cà rồng phải chịu trách nhiệm cho tác dụng phụ trên người cún ngốc nhỉ?"

"Ha... A-ưm..."

.

.

.

Lần đầu viết được cái hậu sếch! Đã quá anh em ơi.

Giải thích xíu AU.

Baji là ma cà rồng thuần chủng cấp cao, có phép thuật cực mạnh. Sau khi bị thương nặng từ đại chiến đã ngủ đông ngàn năm, tỉnh dậy phép thuật đã yếu đến mức không thể di chuyển qua không gian, cho nên mới phải đi bộ kiếm người hút máu qua ngày đoạn tháng.

Vì Baji và Takemichi là kết đôi cực hiếm, cho nên hút máu Takemichi giúp Baji chữa lành vết thương cũ từ đại chiến mà khôi phục phép thuật. Mà Baji khôi phục năng lượng thì làm tình với Takemichi lại truyền giúp em cún nhỏ này thêm phép thuật, từ nhân thú không hoàn chỉnh có khả năng biến hình hoàn toàn sang dạng thú.

Takemichi ngốc nghếch trẻ con không biết ma cà rồng hút máu mình là thần thánh một phương năm xưa, chỉ nghĩ là một ma cà rồng thuần chủng cao quý có sức mạnh kinh khủng thôi.

Hơi hướng giống ABO, nhưng cũng không phải ABO, chỉ là kết đôi với mùi hương thôi. Tất nhiên nếu Takemichi chịu và Baji muốn thì hạ phép thuật lên em cún khiến ẻm có thể mang thai vẫn được.

Và tất nhiên nếu thấy quen quen, thì ừa, plot oneshot này cũng thuộc server AU thần thoại của Mikey với Izana 🙂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com