Truyen30h.Com

Hieucris | Trái Ngược

73.

esther_won

Vy Thanh hai mắt đỏ hoe đờ đẫn nhìn chiếc điện thoại vẫn còn hiện rất nhiều cuộc gọi tới Minh Hiếu nằm lăn lóc ở dưới đất, nhìn được một lúc lại liếc mắt tới đồng hồ trên tường.

"Minh Hiếu..sao anh không bắt máy em" Giọng cậu khàn khàn.

"Giờ này anh phải xuống máy bay rồi chứ nhỉ..?"

Cách đây vài tiếng khi biết tin Vy Thanh đã rất hoảng loạn vội gọi cho ba mẹ để hỏi, họ cũng nói rằng vé bay của Minh Hiếu thông tin đúng là trùng khớp, họ đã trấn an cậu rất nhiều và bảo cậu chờ họ tìm hiểu rõ.

Thành Dương thấy Vy Thanh khóc liên tục xong lại ngơ ngơ ngẩn ngẩn thất thần một góc thì không khỏi đau lòng, sau khi giao Vy Thanh lại cho quản gia thì anh quyết định đi tìm thông tin giúp cậu.

Cả căn nhà bây giờ chỉ còn mỗi Vy Thanh và chú quản gia, quản gia an ủi mãi rồi cũng đành để cậu ở trong phòng, bản thân đi tìm việc để làm nhưng lâu lâu lại không quên mà đến gần phòng cậu xem xét, nghe thấy tiếng khóc thút thít ông vừa cảm thấy xót cho đứa nhỏ này vừa an lòng một chút, không nghe thấy tiếng cũng cảm thấy lo nên thà rằng Vy Thanh cứ khóc như thế xong một lát lại nghỉ ngơi sẽ ổn, nếu cậu bỗng im bặt đi thì không biết được cậu sẽ thật sự làm gì.

Gọi đến cuộc gọi thứ mấy cũng chẳng biết, đã trải qua bao nhiêu lâu rồi, cớ sao Vy Thanh chỉ nhận lại được là tiếng trả lời máy móc lạnh lẽo của tổng đài mà chẳng phải tiếng "ơi anh nghe" đầy ấm áp xoa dịu của chồng mình.

Vy Thanh co ro ở một góc giường, đôi môi khô khốc liên tục lẩm bẩm tên của chồng, nước mắt trên mặt khô lại bám dính, đôi mắt xinh đẹp ửng đỏ ngập tràn nước mắt.

Cậu chờ Trần Minh Hiếu, chờ đến khi trời sụp tối vẫn chờ, cả căn nhà được mở đèn lên trông thật ấm cúng, chỉ riêng mỗi phòng chúng ta mang màu tối đen đầy cô đơn, chỉ có mỗi một chút ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

"Vy Thanh..con ăn chút cháo đi" Quản gia hé cửa nhẹ giọng gọi.

"Cảm ơn chú, con không thấy đói"

Vy Thanh lễ phép cảm ơn một tiếng xong lại ôm lấy áo của Minh Hiếu, mắt nhìn xa xăm nơi cửa sổ.

Chú quản gia khẽ thở dài suy nghĩ một lát rồi đem tô cháo nhỏ đặt lên tủ ngay cạnh giường, lấy ra một chiếc ghế nhỏ ngồi xuống.

"Vy Thanh của chúng ta rất yêu Minh Hiếu có phải không ?"

Vy Thanh im lặng, vệt nước long lanh trên mắt lại chực chờ muốn thi nhau rơi xuống.

"Minh Hiếu cũng rất yêu con và đứa nhỏ đấy" Ông vươn tay ôn tồn xoa xoa đầu Vy Thanh.

"Con biết đấy Vy Thanh, Minh Hiếu sẽ chẳng vui khi con tự mình hành hạ bản thân như thế đâu" Bàn tay ông khẽ vỗ vỗ tấm lưng đang run bần bật lên.

"Nên là hãy ăn một chút nhé ? Con phải yêu bản thân rồi mới yêu người khác được" Ông ngưng một lúc rồi lại nói "Sau đó yêu cả Minh Hiếu và bé con có được không ?"

Quản gia trầm ngâm nhìn Vy Thanh vẫn đang lẳng lặng rơi nước mắt, bỗng cậu vươn tay lên lau đi giọt nước mắt vừa rơi xuống, quay sang nhìn ông mỉm cười nhẹ, khó khăn nói "..Con cảm ơn, con sẽ ăn".

Ông cũng cười nhưng nụ cười của cả hai khác biệt nhau, một bên là cười vì mừng rỡ, một bên là gượng cười chua xót, nhìn như nào đi chăng nữa cũng thấy quá chua xót.

Qua một lúc cuối cùng Vy Thanh cũng ăn hết cháo, quản gia bảo giúp cậu dọn dẹp nên đã lấy tô rồi rời đi. Vy Thanh một lần nữa lại một mình ôm bụng.

"Bé con..ba nhớ ba lớn của con quá"

"Nhớ chết đi được"

"Ba nhỏ muốn được ba lớn của con ôm"

"Ôm thật chặt.."

"Hức.."

Cổ họng nghèn nghẹn cuối cùng cũng không chịu nổi mà bật khóc, lại một lần nữa Vy Thanh ôm áo của hắn để lên đầu gối, sau đó hơi khom người ôm lấy đầu gối mình, hít hít mùi hương bạc hà vẫn còn vương trên áo của chồng.

"Minh Hiếu..về với em đi...hức em nhớ anh muốn điên rồi"

"Hức..làm ơn đi Minh Hiếu"

Vy Thanh sau một lúc cũng thấm mệt mà nằm xuống giường, quay người nằm nghiêng sang phía cửa sổ, tay nắm nắm vò vò áo hắn đến mức đầu ngón tay cũng ửng đỏ lên.

Gần 11h Thành Dương về tới, thất vọng với những thông tin mình vừa tìm được, anh lặng lẽ hé cửa phòng nhìn Vy Thanh, xác nhận cậu vẫn ổn mới lủi thủi về phòng, thật sự là anh không nỡ nói cho em mình nghe về việc chuyến bay có chồng em đã phát hiện ra vài cái xác bị trôi dạt vào bờ nhưng không rõ hình dạng danh tính vì bị cá rỉa, Vy Thanh chắc chắn chịu không nổi cú sốc lớn này.

Hai mắt mệt mỏi nặng trĩu nhưng Vy Thanh không thể ngủ được, cậu nhớ Minh Hiếu, nhớ hắn nhiều lắm, lo nhiều lắm, sao bây giờ vẫn chưa ai nói tin gì cho cậu ?

Mãi chìm trong đống suy nghĩ buồn bã tiêu cực, Vy Thanh ngẩn ngơ chẳng để ý một bên nệm sau lưng mình bắt đầu lõm xuống, đến khi người nọ vòng tay bao bọc cả người nhỏ vào lòng, một nụ hôn phớt lên gáy khiến Vy Thanh giật mình quay lại.

Minh Hiếu ngơ ngác nhìn Vy Thanh, cậu cũng ngơ ra không kém gì hắn, không lâu sau đó Minh Hiếu đã nhíu mày véo lấy một bên má của bé nhỏ.

"Sao giờ này em còn chưa ngủ ? Đã 1h 2h sáng r..."

"Hức..hức"

Vy Thanh chui tọt vào lòng Minh Hiếu, tay run rẩy vòng qua hông người lớn ôm chặt lấy hắn, bụng tròn có phần nhô ra vô thức cọ qua cọ lại lên người hắn.

"Em..bé nhỏ sao lại khóc rồi ? Em bị làm sao thế ?" Minh Hiếu luống cuống vội ôm lấy Vy Thanh xoa lưng.

"Hức..anh...anh không thương em !" Vy Thanh hai mắt ầng ậc nước đỏ hoe nhìn hắn, tay dơ lên đánh những cái vụn vặt lên bờ vai rắn chắc.

"Anh thương em mà..thương em nhiều lắm bé cưng à, ngoan đừng khóc"

Minh Hiếu xót xa lau đi nước mắt trên mặt cậu, phát hiện ra Vy Thanh đã khóc rất nhiều, khóc đến mặt mày đỏ ửng lên, giọng khàn khàn, mũi sụt sịt đáng thương.

"Bé ngoan đừng khóc nữa, anh xót" Minh Hiếu ôn nhu hôn lên trán Vy Thanh để xoa dịu cả người đang run lên của cậu.

"Hức..không cho...không cho đi nữa" Vy Thanh vùi mặt vào lồng ngực hắn.

"Ngoan, anh ở đây với em, anh không đi đâu nữa"

Được ôm ôm dỗ dỗ một lúc khiến Vy Thanh cũng bình tĩnh hơn, cậu nhìn Minh Hiếu, tay đưa lên chạm vào mặt hắn khẽ vuốt những đường nét quen thuộc.

"Hửm ?" Minh Hiếu áp mặt mình vào lòng bàn tay cậu.

"Đồ xấu xa !" Cậu muốn đánh một cái lên khuôn mặt đẹp trai này để hả giận nhưng rồi lại thôi, chỉ chạm vào một cái nhẹ rồi rút tay, quay lưng lại với hắn.

"Cục cưng ? Bé giận anh hửm ?" Minh Hiếu hỏi xong lại đứng dậy.

"Anh..anh đi đâu ? Anh không dỗ em ?" Vy Thanh rấm rứt bật dậy lườm hắn.

Minh Hiếu cười cười xoa bụng tròn xong lại quay lưng đi về chỗ vali, lấy ra vài tuýp kem dưỡng rồi mới đi lại gần cậu.

"Dạo này trời lạnh rồi, da của bé cưng sẽ bị nứt ra, anh đã mua kem dưỡng cho bé rồi này, cho cả bé lớn lẫn bé nhỏ, anh không muốn da của xinh ngoan bị rạn hay nứt chút nào" Hắn hí hửng trèo lên giường, mở nắp ra thoa một ít lên hai bàn tay trắng xinh, chợt Minh Hiếu khựng lại.

"Sao ngón tay em đỏ thế bảo bối ? Còn trầy ?" Hắn nhăn mặt cẩn thận nắm lấy tay cậu xem xét.

"Em..em...không biết !" Vy Thanh nhớ lại ban nãy bản thân vì nhớ Minh Hiếu mà đem ra trút hết lên quần áo của hắn nên tay mới bị cọ đến ửng đỏ liền ngại ngùng nói dối.

"Em nói dối, bé yêu không ngoan" Minh Hiếu nhướn mày, tay tiếp tục lấy một ít kem vén áo lên xoa xoa bụng tròn làm Vy Thanh có chút giật mình vì lạnh.

"Không nói dối !"

"Hử ? Anh cho bé nhỏ nói lại" Bàn tay đưa lên véo lấy đầu nhũ hoa lấp ló sau áo bầu.

"Ưm..anh bắt nạt em" Vy Thanh mếu máo rưng rưng nước mắt nhìn hắn.

"Bé còn không chịu nói ? Anh bắt nạt em tới sáng còn được" Minh Hiếu lại lưu manh nói.

"Hức..ông xã hông thương em"

Dỗ Vy Thanh xong chưa được bao lâu thì lại chọc cho bầu nhỏ khóc nức nở đáng thương. Vy Thanh đang suy nghĩ lại tại sao mình lại yêu tên nhóc kém tuổi xấu xa này, vừa xấu xa vừa biến thái chỉ biết ức hiếp cậu.

"Thương, thương em nhất trên đời này" Minh Hiếu rút tay ra giữ khuôn mặt xinh xắn muốn hôn lên thì bị Vy Thanh hất tay ra quay đi chỗ khác, cậu phụng phịu nói "Vậy là còn ai giữa đời dưới đời nữa ? Anh rõ ràng là lăng nhăng xấu xa không thương em"

Minh Hiếu : ...

Minh Hiếu : Như thế mà cũng được à ?

Minh Hiếu phì cười bế bé nhỏ ngồi lên đùi mình, thuận tay tét một cái nhẹ vào mông xinh.

"Ngốc, bé con trong bụng cưng chưa đủ chứng minh cho tình yêu của hai ta hay sao ? Hay sinh xong lại thêm vài đứa nữa nhỉ ?" Hắn nhịn không được lại buông lời ghẹo chọc Vy Thanh, làm cho hai má cậu thoáng ửng hồng.

"B..buồn ngủ rồi, không nói chuyện nữa, mai dậy hỏi chuyện anh sau" Vy Thanh lắp bắp xong vội chui ra khỏi vòng tay của hắn, nằm xuống gối của mình, kéo chăn lên đắp tỉnh bơ.

"Bé ngốc" Minh Hiếu mắng yêu một tiếng rồi cũng nằm xuống cạnh cậu, ôm lấy Vy Thanh vào lòng, cậu quay lại nhăn nhó nhìn hắn.

"Anh chưa hôn em ? Chưa xoa mông mà ?"

"Xin lỗi bé bầu, anh làm ngay đây" Minh Hiếu cười mỉm, yêu chiều hôn lên khắp mặt người thương rồi lại đưa tay vòng qua xoa xoa má mông tròn lẳng mềm mại. Vy Thanh thoải mái hừ hừ vài tiếng trong miệng rồi cũng ôm lấy hắn mà chìm vào giấc ngủ.

___________________________________

Hehe tui biết gòi nha, nếu khoảng thời gian ra chap của tui xa nhau thì lượt bình chọn sẽ đều đặn hơn, nên là để có động lực viết tiếp thì từ bây giờ cách 3 4 ngày tui ra một chap-) bù lại thì lượng chữ có lẽ sẽ nhiều hơn bình thường(◍•ᴗ•◍), vậy nha, bái bai-))).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com