Truyen30h.Com

[Phong Tình] Bằng hữu \\Đồng nhân Thiên quan tứ phúc\\

Part 30: Hội ngộ

CharlotteDeborah

Hôm nay Phong Tín quyết định xuống chợ thăm thú một chút. Cư dân ở đây thưa thớt là thật nhưng chỉ cần đi đủ xa, sẽ đến một khu chợ nhỏ tự phát để dân ở đây trao đổi thú họ săn được và hoa màu tự trồng, còn buôn bán một số nhu yếu phẩm khác. Phong Tín cũng chẳng có mục đích gì, chỉ muốn tìm kiếm chút ồn ào để thay đổi không khí mà thôi. Cứ ru rú mãi trên ngọn đồi kia, gã sẽ lại rảnh rỗi mà nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ đến mất.

Lúc xuống đồi, Phong Tín cố tránh đi căn nhà nhỏ dưới chân đồi, không để thằng nhóc váy đụp tóm được gã. Nó mà thấy, kiểu gì cũng gâu gâu đòi gã dắt xuống chợ cho bằng được, vậy thì chẳng phải đi dạo phố lại hóa thành giữ trẻ hay sao? May sao, quả nhiên không thấy bóng dáng thằng nhóc.

Chợ sáng nay khá đông đúc, dường như có kha khá thương nhân lữ hành ghé qua và quyết định dừng chân đôi ba ngày tại đây. Người dân ở đây chủ yếu bán thú vật mình săn được và nuôi sống trong lồng, hoặc đã bị mang ra làm thành thịt muối, da thú, xương và sừng thì dùng làm công cụ. Các thương nhân thì bán thuốc, dược thảo để nấu nướng và trị bệnh, thậm chí một vài thứ có vẻ vô dụng tại vùng núi rừng này như son phấn cho nữ tử.

Phong Tín thong dong thả bộ giữa đường, hai bên là các sạp hàng, cũng không có ý định ghé vào đâu mà chỉ liếc mắt ngắm sơ qua. Bất giác, tại một quầy hàng bán trâm cài các loại, một vật đã thu hút ánh nhìn của gã. Đó là một chiếc lược bằng ngọc, màu xanh như ngọc lục bảo, được chế tác cực kỳ tinh xảo.

Phong Tín dừng chân ghé vào sạp hàng, cầm chiếc lược lên ngắm nghía. Rất giống, giống với chiếc lược ngày ấy y cầm trên tay. Phong Tín ngạc nhiên vì mình ấy thế mà vẫn nhớ những chuyện nhỏ nhặt đến vậy.

Khi ấy, thái tử có một vài việc cần hai người bọn họ đi làm, trên đường đi họ có ghé qua một khu chợ. Vì có việc cần làm nên Phong Tín cứ thế mà đi, cho đến khi nhận ra bỗng dưng không thấy Mộ Tình đâu nữa, mới lọ mọ quay ngược trở lại thì thấy y đang dừng chân tại một quầy hàng, trên tay là một chiếc lược xanh ngọc.


[...]

"Tính mua cho ngươi dùng đấy hả? Không phải quá yểu điệu sao?" Phong Tín không nhịn được hỏi.

Mộ Tình nghe vậy cũng không nói gì, chỉ nhìn gã một cách giận dữ, rồi quay qua hỏi giá người bán. Mộ Tình nghe giá xong, không khỏi khựng lại một chút, dường như có hơi rụt rè thò tay vào ngực áo, xong lại không lấy gì ra, chỉ nhìn chiếc lược ngắm nghía.

Phong Tín cũng không để ý nên không biết giá chiếc lược thế nào, đợi một hồi mà không thấy Mộ Tình mua, lại cũng chẳng muốn đi thì bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Ta nói ngươi mua thì mua lẹ giùm cái. Còn việc phải làm nữa đấy! Cũng không phải đi chơi mà cứ lề mề ở đây!"

Chỉ với một câu đấy của gã, Mộ Tình như bị chọt trúng cái gì, bỏ chiếc lược xuống ngay, rồi đi thẳng một nước. Phong Tín nhìn bóng lưng y, biết y lại giận dỗi gì rồi, nhưng bị giận hoài thành quen, cũng chẳng mấy quan tâm nữa, thế là nhún vai bĩu môi đi theo.

Chuyện vặt này không có gì đáng chú ý, sau đó nhanh chóng bị gã vất sau đầu.

Mộ Tình khi đó đã bắt đầu tu đạo nên không gần gũi với nữ tử nào, tóc y cũng thật dài, nên thấy y mua lược, Phong Tín chỉ nghĩ được như vậy. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ không phải Mộ Tình muốn mua cho chính mình, mà là mua cho mẫu thân y.

Từ khi làm thuộc hạ cho thái tử, y cũng nhận được bổng lộc, nhưng chắc cũng không đủ dư giả để y vung tiền vào những thứ xa xỉ thái quá như vậy. Nhưng chỉ cần y nói một tiếng, chắc hẳn thái tử cũng sẽ không keo kiệt mà ra tay giúp đỡ. Thậm chí đến cả Phong Tín, nếu Mộ Tình chịu kể rằng y muốn mua làm quà cho mẫu thân, Phong Tín cũng không tệ đến mức không thể giúp y ít bạc.

Thế nhưng, Mộ Tình vẫn là Mộ Tình, chưa bao giờ muốn tỏ ra mình cần phải cầu cạnh người khác. Đối với Phong Tín, chắc hẳn y luôn nghĩ Phong Tín ghét mình, nên chắc chắn không muốn chịu nhục mà nhờ vả gã.

Đến giờ nhìn lại, có quá nhiều thứ về Mộ Tình mà khi ấy gã vô tâm vô phế, chẳng thể nhìn ra. Phong Tín cảm thấy mình như một kẻ ăn mày quá khứ vậy, cứ mãi nhặt nhạnh những mảnh ký ức rơi vỡ, để rồi dùng chính nó để đâm mình một nhát rồi lại một nhát. Nói là muốn thay đổi không khí để không nhớ về y nữa, rốt cuộc cũng không làm được.

Phong Tín hỏi giá, rồi mua luôn chiếc lược. Chẳng biết mua để làm gì, dù sao chắc chắn đây cũng không phải chiếc lược khi đó, nhưng gã vẫn muốn cầm về.

Tâm trạng cứ thế chùng xuống, Phong Tín bỏ chiếc lược vào ngực áo, không muốn tiếp tục đi dạo nữa. Khi gã vừa quay người, đúng lúc, một người mặc áo đen đi sượt qua gã. Gã đang cúi mặt nên không nhìn thấy được khuôn mặt người đó, người đó lại lướt qua thật nhanh, chớp mắt đã biến mất, nên gã cũng không nhìn rõ được vóc dáng. Thế nhưng chẳng biết tại sao, gã cảm thấy có điều gì đó không thể giải thích được ở người này khiến gã hơi bất an.

Phong Tín đi ra khỏi khu chợ, quay về con đường mòn trở về căn nhà tranh. Gã vững bước đi, trên mặt không biểu cảm gì, thế nhưng không ai biết, gã đang lắng tai nghe động tĩnh tứ phía. Có kẻ đang theo dõi gã. Chẳng biết sao, gã lại nghĩ đến người áo đen khi nãy. Thân thủ tốt như vậy, không một tiếng động, chắc hẳn phải là cao thủ. Nếu Phong Tín không phải từng là thần quan, quá quen thuộc với chiến đấu, thì cũng không nhận ra mình bị theo dõi.

Phong Tín đi thẳng một đường lên trên đồi, hướng về căn nhà tranh, tuyệt không dừng lại một chút nào, vì gã sợ nếu kẻ này có ý xấu thì có thể làm hại đến những người dân dưới chân đồi.

Cho đến khi chân Phong Tín đặt lên trảng cỏ trước căn nhà nhỏ, gã mới dừng lại. Trên lưng gã lúc này chỉ có cung tên và mũi tên bằng gỗ mà hắn đẽo gọt mấy hôm trước, không đủ tốt, nhưng chắc cũng đủ để gã chiến đấu với kẻ này. Gã có tự tin.

Thấy Phong Tín dừng lại, kẻ theo dõi quả nhiên quyết định ra tay. Một thân ảnh vụt ra từ phía sau, ánh đao sắc lẹm vung lên ngay đỉnh đầu Phong Tín. Chớp mắt, Phong Tín nhảy ào về phía trước, vừa quay phắt lại vừa rút cung tên ra nhắm thẳng vào đối phương. Thao tác thuần thục, nhuần nhuyễn như nước chảy.

Và rồi, Phong Tín đông cứng người. Thanh đao uy lực thì không hề chùn lại, tiến sát đến đỉnh đầu gã, rồi cũng đột ngột như khi nó bắt đầu, chuyển hướng chém ngang, chặt phăng cung tên gã đang giương trên tay.

Tiếng gỗ bị chém rơi vào không trung, cung tên văng ra khỏi tay, cũng không đủ để lay tỉnh một Phong Tín đang ngập trong nỗi bàng hoàng.

Người trước mặt gã hạ mình xuống đất, đáp bằng một tư thế đẹp đẽ, trường đao trên tay vẫn giơ ngang. Mái tóc màu nâu nhàn nhạt buộc cao gọn ghẽ bay lất phất trong gió. Đuôi mắt hơi sếch cùng ánh nhìn sắc lẹm, tựa như chỉ cần một khắc nữa thôi, chẳng cần đao kiếm, người này sẽ dùng ánh mắt ấy để chém Phong Tín thành ngàn mảnh.

Phong Tín ngơ ngác nhìn y, rồi nhìn thanh trường đao ảm đạm trong tay y, thứ này giống như một con mãnh thú bị nhốt trong lòng vậy, không cách nào phát huy hết sức mạnh thực sự của nó.

"... Tại... sao..."

Anh nhìn của Phong Tín run rẩy, khó khăn mở lời, dường như khó mà tiếp nhận được hình ảnh trước mắt.

Đối phương đứng dậy, hạ đao xuống, nhìn gã rồi chợt mỉm cười.

"Ta giống ngươi rồi. Đều là những kẻ không còn tư cách gì ở trên đó nữa."

"Tại sao?" Phong Tín cao giọng, có vẻ hơi tức giận, hoảng hốt, và cả đau đớn. "Ngươi đáng lẽ phải quên ta đi! Tại sao lại xuống đây? Tại sao không còn pháp lực? Còn khát vọng của ngươi, điều ngươi mong muốn, ta phải làm sao đây, hả, Mộ Tình!!"


------

Còn một chương nữa là kết thúc. Sau đó là phần ngoại truyện, cảnh động phòng hoa chúc của hai ẻm. Có H. Không kéo rèm. Phần H chỉ đăng trên wordpress, cài pass. Có gì mình sẽ thông báo sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com