Truyen30h.Com

Relationship Trong Blue Archive

Mika Misono

TakahashiKyo


===========================================

📲📲📲

>Mika: Tada! ⭐Finally!

>Mika: Tới rồi! Tới rồi!

>Sensei: Em đây rồi...

>Mika: Hahaha! ⭐⭐Được rồi! Yeah! Vậy đã xong! Em sẽ tiếp tục cuộc sống ở học viện!

>Mika: Cho nên, Sensei!

Em trông cậy ở thầy hết nhé!⭐⭐⭐⭐⭐

>Sensei: Thầy rất mong hợp tác với em!

>Mika: Ôi! Sao căng thẳng thế? Có nhất thiết phải như vậy không?

>Mika: Dù sao...Em cảm thấy khá xứng đáng. Thật vinh dự khi được làm việc với thầy, Sensei.

>Mika: Wow, em thực sự đang nói chuyện với điện thoại của mình đây. Mọi người chắc hẳn nghĩ chuyện này có chút kỳ quặc.

>Mika: Sensei, khi nào có thời gian thì đi chơi với em nhé!

Okay? Em sẽ đợi!⭐

===========================================

🗣️🗣️🗣️

Part 1: Trở lại cuộc sống bình thường

>Mika: Ồ! Sensei! Thầy đây rồi!

Em đợi thầy nãy giờ!

Sẵn sàng để đi đâu đó chưa! Qua đây nào!

>Sensei: Đi à? Đi đâu chứ?

>Mika: Tất nhiên là mua sắm! Có rất nhiều thứ để mua!

{Nhìn Mika trông hạnh phúc thật...Mình nên đi theo em ấy}

>Mika: Ôi! Không khí trong lành đây rồi, thật cảm giác làm sao?

Đúng là đi ra ngoài đây thật tuyệt!

>Sensei: Nhìn em trông có vẻ thích thú nhỉ.

>Mika: Đúng không? Cảm giác thật tuyệt vời khi cuối cùng cũng được đi ra ngoài.

Thật sự rất khác so với cuộc sống trước đây nên em chắc phải mất một thời gian để thích nghi làm quen.

Nhưng mọi chuyện sẽ ổn thôi!

>Sensei: Khác với trước đây như thế nào?

>Mika: À, bây giờ em phải học trong lớp với các bạn khác thay vì học một mình.

Em phải ăn ở căng tin ở trường...

Em phải tự mình làm khô tóc...Thầy biết đấy, những chuyện như thế đấy

>Sensei: hmm, Thầy hiểu rồi.

>Mika: Quan trọng hơn là hiện tại em đang sống trong ký túc xá...

Em phải tự giặt và ủi quần áo. Và em phải hoàn thành những việc như ăn uống hoặc tắm rửa trước một thời gian nhất định. Nhưng quy định tắt đèn nghiêm ngặt là điều tồi tệ nhất! Họ đang buộc em phải ngủ theo lịch trình!

>Sensei: Chẳng phải điều đó khá bình thường sao?

>Mika: Nếu thầy nói vậy, Sensei...

Nhưng các ký túc xá khác của Trinity thì thoải mái hơn rất nhiều...Có lẽ đó chỉ là sự xui xẻo thôi chăng?

Nhưng mà sẽ ổn thôi. ⭐Em sẽ làm quen với chuyện đó dần thôi.

>Sensei: Uhm, thầy tin em sẽ làm được mà

>Mika: Được rồi!

Mua sắm! Chúng ta hãy đi mua sắm nào!

=Hiệu sách gần trường=

>Sensei: Ủa, cửa tiệm mua sắm này...Em đang cần sách đúng không?

>Mika: Ừm. cho buổi học. Em cần mua những thứ như từ điển và tài liệu tham khảo ở những nơi như thế này.

Em đã mất mọi thứ tài liệu sử dụng trước đây.

>Sensei: ...

>Mika: Đợi đã, Sensei! Em sẽ đi chọn một chút nữa. Em sẽ quay lại trong chốc lát !

{Một lát sau...}

>Mika: Em hy vọng đã không để Sensei phải chờ đợi quá lâu.

Tại vì em cần mua nhiều hơn em nghĩ.

>Sensei: Khá là nhiều đấy.

>Mika: Ừ. Cuối cùng em đã tìm được một vài cuốn tiểu thuyết và tạp chí thú vị.

Nhưng bây giờ em cũng sẽ phải học cách không mua sắm bừa bãi như thế này nữa.

Mọi thứ sẽ ổn thôi.⭐

Bây giờ chúng ta đi nơi khác thôi, Sensei! Vẫn còn nhiều thứ để mua nữa!

>Sensei: THÊM NỮA À?

-Theo em ấy đến cửa hàng tiếp theo-

>Sensei: Cửa hàng quần áo à?

>Mika: Đúng vậy! Em cũng cần một số thứ ở đây nữa!

Đợi một chút, Sensei! Sẽ không lâu đâu.

{Một lát sau...}

>Nhân viên bán hàng: Tôi có thể giúp quý khách kiểm tra.

Một đôi giày thể thao, một đôi dép đi trong nhà, một bộ đồng phục thể dục...hai chiếc khăn tay, một bộ đồ bơi, hai chiếc khăn tập thể dục...

>Sensei: TẤT CẢ những thứ này đều là đồ dùng học tập à?

>Mika: Ờ, ừm...

Tại vì em không tìm thấy còn sót gì cả, vì vậy...

Nhưng thầy đừng lo! Không sao đâu! Đồ cũ đã cũ hết rồi. Dù sao thì em cũng muốn có được những cái mới nữa!

>Nhân viên: Quý khách muốn thanh toán bằng cách nào?

>Mika: Ồ, với cái này! Đây ạ!

>Nhân viên: Để tôi quẹt cho quý khách ạ

{Nhân viên bán hàng quẹt thẻ nhưng mà...bỗng nhiên...}

>Thư ký: Thành thật xin lỗi. Thẻ của quý khách đã bị từ chối...

>Mika: Hả?! Đợi đã, ừm...

Em sẽ chỉ...em sẽ chỉ lấy một chiếc khăn tắm và một chiếc khăn tay bây giờ, và...em cũng sẽ bỏ qua dép đi trong nhà!

>Nhân viên: Được rồi...Không được, thành thật xin lỗi. Nó vẫn bị từ chối.

>Mika: À, ừ...

Có lẽ em sẽ bỏ lại đồ bơi.

>Sensei: Mika? Làm sao em có thể tham gia lớp học bơi nếu không có bộ đồ bơi chứ?

>Mika: Không sao đâu!

Thực ra em có một bộ đồ bơi. Em chỉ hy vọng có được một cái mới. Chỉ vậy thôi.

Đây, lấy cái này ra luôn đi.

>Nhân viên: Từ chối...

>Mika: Rồi cả đồng phục thể dục nữa...

>Nhân viên: Quý khách còn có thẻ nào khác không?

>Sensei: -Đưa thẻ tín dụng cho nhân viên thu ngân.-

>Nhân viên: Được rồi, thẻ quý khách đã được chấp thuận

>Mika: Sensei?! Tại sao thầy phải làm vậy?

>Sensei: Được rồi, chúng ta nên quay về thôi

>Mika: ...

>Sensei: Có vẻ như bây giờ em cũng sẽ phải học cách quản lý ngân sách rồi.

>Mika: ...Chuyện này không hề diễn ra như em mong đợi.

Em chỉ muốn đi mua sắm với Sensei...

Tại sao em...liên tục...tự làm mình xấu hổ vậy?

Em cứ làm phiền Sensei...Tại sao lúc nào cũng như vậy?

>Sensei: Hãy coi đó là quà mừng sự trở lại của em nhé Mika.

>Mika: Quà hả?

Ra vậy...Nhưng mà...

>Sensei: Thôi, được rồi! Em cứ vui lên đi nhé!

>Mika: Được rồi. Cảm ơn Sensei. Em sẽ giữ gìn và trân trọng món quà này

>Sensei: Thầy còn một số việc phải hoàn thành nên thầy sẽ quay lại ngay bây giờ.

>Mika: Hả? Được rồi...

{Tôi chào tạm biệt Mika và trở về Schale.}

===========================================

📲📲📲

>Mika: Ừm, Sensei?

>Mika: Thầy về nhà ổn chứ? Ngày mai thầy có bận không?

>Sensei: Ngày mai thầy bận...

>Mika: Được rồi. Em đã nghĩ vậy.

Được rồi! ⭐Chúc ngủ ngon!

===========================================

⏭️⏭️⏭️

===========================================

📲📲📲

>Mika: Nóng quá!

>Mika: Em kiệt sức rồi...Và thật không công bằng. Hôm nay là ngày nghỉ của em mà!

>Sensei: Mika?

>Mika: Sensei, em đang gặp khó khăn. Đang bối rối! Cứu em với! Qua chơi với em đi! Hi hi !

>Sensei: Thầy sẽ đến đó! Đợi thầy tý nhé!

>Mika: Hả?

>Mika: Không, không. Thầy không bận à!

Thầy đừng như vậy. Em chỉ đang rên rỉ thôi mà. Thầy đừng tới, được không?

>Mika: Sensei?

===========================================

🗣️🗣️🗣️

Part 2: Hoạt động tình nguyện

>Mika: Mình đoán bây giờ mình sẽ làm ở đây thì phải...

>Sensei: Có chuyện gì vậy Mika?

>Mika: Ừm, thực sự không có gì...

Như Sensei thấy đấy, em chỉ đi làm hoạt động tình nguyện thôi.

>Sensei: Hoạt động tình nguyện về chuyện gì?

>Mika: Ồ, chỉ một phần hình phạt của em là 300 giờ làm việc lao động công ích.

Vì vậy, em ở đây vào ngày nghỉ để làm nhổ cỏ trong khung viên này thôi

>Sensei: Mình em tự làm hết à?

>Mika: Ừm.

Em không thể tin rằng họ lại kêu là em hoàn thành toàn bộ công việc ngày hôm nay...Nghĩ có quá đáng không chứ?

Trời nóng. Làm một mình. Công việc vất vả và nhàm chán nữa chứ. Và ngay cả một sai lầm nhỏ nhất cũng khiến quần áo đẹp đẽ của em sẽ bị bám bẩn.

Em bị đau lưng. Tay sẽ trở nên thô ráp...Và hiện tại em cũng không đủ tiền để mua kem dưỡng da chứ đừng nói đến kem chống nắng!

>Sensei: Nghe có vẻ tội nhỉ

>Mika: Ồ, ừ...Thật sự thì cũng không tệ đến thế...

>Sensei: Thầy sẽ giúp em.

>Mika : ?! KHÔNG! Thầy không cần phải làm thế đâu, Sensei! Em chỉ không quen với việc đó thôi!

>Sensei: Thầy đi giúp đây nè. Nhưng trước tiên việc đầu tiên em cần làm là thay quần áo sang bộ đồ thể dục đi. Bộ đồng phục đó không phù hợp với đống công việc này đâu!

>Mika: Bộ đồ thể dục của em à?

>Sensei: Vâng. Và nhớ mang theo khăn, nước để uống và cả cái bay nữa.

>Mika: Nhưng Sensei đã mua cho em bộ đồng phục thể dục đó. Em đang định để dành nó cho một ngày đặc biệt.

>Sensei: Đừng ngớ ngẩn vậy chứ. Em nên sử dụng những thứ đó đấy.

>Mika: Em nghĩ thầy nói đúng...theo nghĩa nào đó

Được rồi.

{Một lát sau...}

>Mika: Được rồi, em đã thay đồ và mang theo mọi thứ thầy dặn rồi đây, Sensei.

Em có hơi xấu hổ khi bị nhìn thấy trong bộ đồ này. Nó không hẳn là dễ thương...

Em không biết nữa. Thầy nghĩ sao?

>Sensei: Nó hoàn hảo lắm. Bây giờ, chúng ta bắt đầu thôi.

>Mika: Được rồi.

{Chúng tôi đã làm cỏ đến tận chiều.}

>Mika: Mệt mỏi quá...Đau lưng quá...Bụi bẩn bám sắp nơi...

>Sensei: Nhưng mà nhìn xem! Về cơ bản chúng ta đã hoàn thành rồi nè.

>Mika: Ừ, có vẻ như vậy...

Đây lẽ ra là công việc tình nguyện của em. Em hy vọng việc nhận được sự giúp đỡ từ Sensei sẽ không gây ra rắc rối gì...Chà, ngay cả nếu có thì em cũng không quan tâm lắm.⭐

Này, Sensei....

>Sensei: Wow, nhìn đồng hồ nè! Thầy cần quay lại ngay bây giờ, Mika.

>Mika: Hả? Được rồi...

{Tôi chia tay Mika và quay trở lại Schale.}

===========================================

📲📲📲

>Mika: Ừm, Sensei.

>Mika: Sensei về nhà ổn chứ? Em đang ở phòng giặt của ký túc xá!

Em đang giặt bộ đồ thể dục và một bộ đồ bơi mới!

>Mika: Em muốn tận dụng nó. Hi hi . Chẳng ích gì khi nó bám đầy bụi trong tủ quần áo của em hết trên

Ồ! Em sẽ mặc nó đến lớp học bơi tiếp theo!

>Sensei: Ý tưởng hay đấy.

>Mika: Em biết! Cảm ơn!⭐⭐⭐⭐⭐⭐

Oh.

>Mika: Ngày mai thầy có bận việc gì không?

>Sensei: Xin lỗi, ngày mai thầy có lịch trình dày đặc.

>Mika: Ờ. Em đoán vậy! Sensei thực sự là một người trưởng thành.

>Mika: Chúc ngủ ngon, Sensei!

===========================================

⏭️⏭️⏭️

===========================================

>Mika: Sen...Se...i....⭐

>Sensei: Mika. Cái gì..

>Mika: Huh? Trông thầy có vẻ khó chịu! Thầy đang khó chịu...bởi em? Thầy đang làm tổn thương trái tim bé bỏng dễ tổn thương của em đấy

>Mika: À, chắc là không có vấn đề.

>Mika: Hôm nay thế nào, Sensei? Hôm nay sensei có bận gì không? Em cá thầy đang khá bận rộn.

>Sensei: Thầy...Nhưng thầy nghĩ tối nay này có lẽ sẽ ổn thôi.

>Mika: Ồ...Buổi tối à?

Vậy Sensei có thể dành chút thời gian cho em chứ?

>Mika: Em chỉ cần một chút thời gian thôi.

>Sensei: Có chuyện gì sao.

>Mika: Không có gì to tát đâu...

>Sensei: Được rồi. Thầy sẽ ghé qua vào tối nay nhé

===========================================

📲📲📲

Part 3: Công chúa gác mái.

{Tôi đến muộn vì công việc kéo dài.}

>Mika: Ôi! ⭐ Sensei!

>Sensei: Xin lỗi, thầy đã đến muộn. Em chờ thầy lâu lắm phải không?

>Mika: Hửm? Không không. Không sao đâu. Em biết thầy đang rất bận, Sensei. Mặt khác, gần đây em cũng khá rảnh rỗi.

>Sensei: Nhưng có chuyện gì thế? Mika?

>Mika: Hửm? Ờ... Ừm...

Ý em là, thực ra là chẳng có chuyện gì đâu...

Em chỉ nghĩ sẽ thật tuyệt nếu uống chút trà và tráng miệng cùng với Sensei. Tất nhiên là nếu thầy ổn khi chấp nhận chuyện này

Nhưng hôm nay các cửa hàng đóng cửa sớm hơn mọi ngày vì nay là ngày lễ.

Bây giờ cũng khá muộn rồi, nên em không chắc chỗ nào còn mở cửa...

Chúng ta nên làm gì đây? Em không muốn Sensei đến đây một cách vô ích.

Nhưng em cũng cũng không muốn làm mất nhiều thời gian của thầy nữa, Sensei. Thầy muốn quay trở lại Schale phải không?

Có lẽ sẽ tốt hơn cho sensei nếu mọi người không nhìn thấy thầy đi chung với một kẻ vô lại như em...

>Sensei: Ồ, không sao đâu.

>Mika: Okay.

>Sensei: Chúng ta có nên tìm chỗ nào đó để ngồi không?

>Mika: Có chỗ nào để ngồi à

Ý Sensei là giống như phòng của em sao?

>Sensei: Phòng của em?

>Mika: Yeah

Em không có ý kỳ lạ hay gì cả! Và đó chỉ là một phòng ký túc xá, không có gì lạ mắt...

Nhưng vì là ngày lễ nên tắt đèn muộn hơn thường lệ.

Và em có bánh cuộn và trà để chia sẻ. Thành thật mà nói, em đã cố gắng hết sức, nhưng lại càng khiến trở nên tồi tệ hơn, vì vậy...

Trên thực tế, thầy có thể mang nó về nhà nếu muốn, Sensei! Còn tốt hơn là lãng phí thức ăn!

>Sensei: Thế này nhé! Thầy rất vui được ghé qua và lấy bánh cuộn ấy

>Mika: À, ừ, em tưởng Sensei sẽ không có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Được rồi! Ký túc xá ở lối này!

>Sensei: (Tòa nhà này khá cũ nhỉ...)

>Mika: Nhìn chỗ này chán lắm phải không? Đây là một tòa nhà cũ, vì vậy nơi này không có nhiều người qua lại. Hầu như không có sinh viên nào ở lại đây.

Ờ! Lần trước em đến đây, em thậm chí còn nhìn thấy một con chuột! Chỗ này làm em nhớ phòng giam, thầy biết không?

>Sensei: Vất vả cho em rồi

>Mika: Ahahaha! ⭐Không, nó cũng không tệ đến thế. Việc quản lý ở đây thật tuyệt vời mà

Dù sao thì phòng em cũng ở tầng trên cùng nên chúng ta có thể đi cầu thang thoát hiểm ở đây.

>Sensei: Mika, thầy hy vọng em không phải là người thuê nhà duy nhất ở nơi xa lạ này.

>Mika: Không sao đâu. Chỉ vì em là một trường hợp đặc biệt có hồ sơ khá bất thường thôi.

Mà thôi thầy nên cẩn thận, coi chừng đi lên cầu thang té đấy.

>Mika: Đến nơi rồi! Đây là căn phòng ở cuối cùng!

>Sensei: Thầy nhìn qua giống như là một căn gác...

>Mika: Đúng rồi...Gác mái...

Xem nào...

Bây giờ thì...

>Sensei: Em định làm gì vậy?

>Học sinh trợ lý KTX: Điểm danh!

>Sensei:?!?!

> Học sinh trợ lý KTX: Cổng chính hiện đã đóng! Không có ngoại lệ! Mỗi học sinh trong đây cần phải xếp hàng trước cửa cho tôi!

TÔI SẼ BẮT ĐẦU TỪ TẦNG TRÊN GÁC MÁI!

>Mika: Ồ không! Không ổn rồi, sensei. Sao đỏ đang tới đây!

>Sensei: Mika?!

>Mika: Vào phòng em mau và trốn trong chăn đi! Nhanh lên! Nhanh lên! Chúng ta sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu bị bắt đấy!

>Sensei: Ơ?!

{Tôi chui vào chăn mà Mika đi ra cửa vừa kịp lúc.}

> Học sinh trợ lý KTX: Mika? Tại sao phòng cô lại ồn vậy? Trong đó có chuyện gì à

>Sensei: Hả? Không không gì đâu.

> Học sinh trợ lý KTX: Tôi nghĩ tôi nghe thấy ai đó đang nói chuyện với cô....

>Mika: Ahaha! ⭐Ý cậu là sao? Chỉ có mình tôi ở đây thôi. Chắc cậu nghe nhầm đấy.

> Học sinh trợ lý KTX: Mm hmm...Cô có thể tránh ra một chút được không? Tôi muốn kiểm tra phòng của cô.

>Mika: Ôi! Bộ cậu không tin tôi sao?

Ý tôi là...Sao cũng được. Cậu cứ kiểm tra phòng tớ.

> Học sinh trợ lý KTX: Vậy xin thứ lỗi cho tôi.

>Sensei: (...!)

> Học sinh trợ lý KTX: ...Hmm...Có lẽ là tôi vừa nghe nhầm...

Được rồi, đừng ồn ào nữa nhé, Mika? Đây là một tòa nhà cũ nên các bức tường rất mỏng đấy.

Nghỉ ngơi chút đi.

>Mika: Tất nhiên rồi. Cảm ơn!

Trời đất. Thành công rồi!

>Mika: Sensei: Không sao đâu. Bây giờ Sensei có thể ra ngoài.

>Sensei: Mika! Em-

--------------------------------------------------------------------------

📽️📽️📽️

<<L2D>>

_Suỵt...!

_Sensei, em mới lừa thầy nữa đấy!

_Bây giờ chúng ta nên làm gì?

_Có vẻ chúng ta sẽ mắc kẹt ở đây cho tới sáng.

_Sensei dễ dàng tin tưởng em đến thế sao!

_Sensei, em đã bảo rồi...nhiều lần đừng tin em mà....

(>Sensei: Em lại—)

_Suỵt! Nếu Sensei gây chuyện ở đây thì mọi người sẽ phát hiện ra. Thầy không muốn muốn chuyện đó xảy ra không?

_Đương nhiên với em điều đó cũng không quan trọng. Em chẳng có gì để mất cả.

(>Sensei: ...)

_Cái gì?

_...Sensei không giận em chứ?

_Sensei hiểu ý em rồi đó

_Thầy biết em gặp rắc rối mà, Sensei. Phải không...?

(>Sensei: -Từ chối trò đùa của Mika -)

_Hey...!

_Em không cố ý làm cho Sensei khó chịu...

_ Em không thích thầy giận em đâu, Sensei...

_Chỉ là một trò đùa vô hại thôi

_Chỉ một lát thôi...

_Em chỉ muốn dành thêm một đêm với thầy thôi, Sensei.

--------------------------------------------------------------------------

{Tôi ở trong phòng Mika cho đến sáng, khiến em ấy hơi bối rối trước sự vội vã của tôi.}

{Lúc cánh cửa ký túc xá mở ra, tôi may mắn bước ra ngoài mà không bị chú ý.}

===========================================

📲📲📲

>Mika: Sensei...Thầy đã về nhà mà không bị bắt phải không?

>Sensei: Thầy thật sự rất buồn về em đấy

>Mika: Được rồi...

>Mika: Đúng là cái này có hơi quá đáng...

>Mika: Em xin lỗi....

===========================================

⏭️⏭️⏭️

===========================================

📲📲📲

>Mika: Sensei...

>Mika: ...Xin lỗi. Ừm...

>Sensei: Mika...?

>Mika: Sensei có thể đến Trinity được không....?

>Mika: Xin lỗi, Sensei. Em không muốn làm cho thầy thất vọng...

>Mika: Nhưng cuối cùng...em lại làm được điều đó...

>Sensei: Thầy sẽ đến đó. Đợi thầy chút

===========================================

🗣️🗣️🗣️

Part 4: Vết thương và vết sẹo.

{Tôi đã nhận được báo cáo từ nhân viên học viện về một sự cố ở Trinity.}

>Bảo vệ Trinity: ...Mika đang ở trong phòng Tự Nhận Thức, đang bị giam giữ vì thực hiện hành vi bạo lực trong khuôn viên học viện.

>Sensei: Hành vi bạo lực...?

>Bảo vệ Trinity: Đúng vậy. Hôm nay có một vụ việc xảy ra khi Mika đã đánh một học sinh khác.

>Sensei: Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tại sao?!

>Bảo vệ Trinity: Chúng tôi vẫn đang điều tra chi tiết.

Nhưng có vẻ như hôm nay Mika không mang đồ bơi đến lớp Thể dục dù biết rằng hôm nay là có buổi bơi lội. Thay vào đó em ấy ngồi ngoài và quan sát.

>Sensei: Ý là đồ bơi của em ấy?

>Bảo vệ Trinity: Đúng vậy. Em ấy bắt đầu vào tiết khá chậm trễ và sau đó đi lang thang quanh hồ bơi thay vì tham gia buổi học.

Hành vi trong lớp của Mika không phù hợp và thiếu tôn trọng người khác.

Có nhiều học sinh chứng kiến hành vi này thấy khó chịu, phàn nàn. Cũng vì nó khiến cho Mika phản ứng dữ dội, đánh học sinh.

>Sensei: ...

>Bảo vệ Trinity: May mắn thay, học sinh đó không bị thương và Mika đã tự nộp mình để chịu sự trừng phạt. Vì vậy, vấn đề đã được giải quyết một cách hòa bình.

Tuy nhiên, cậu cũng biết rằng hoàn cảnh của Mika khi còn là học sinh là rất phức tạp. Chúng tôi hy vọng vấn đề này không trở thành miếng xé ra to.

Tóm lại, chúng tôi hy vọng rằng cậu, thầy của Schale, có thể giám sát hình phạt của Mika.

>Sensei: Hiểu rồi...

>Bảo vệ Trinity: Cảm ơn cậu!

Tôi còn có nhiệm vụ khác phải làm, xin thứ lỗi cho tôi!

>Sensei: ...

{Tôi đến gặp Mika, người hiện đang bị giam giữ.}

>Sensei: Mika...

>Mika: Nhìn kìa. Cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này...

Thầy lại thất vọng về em sao? Nhưng Sensei đã biết em là một học sinh tồi.

Em là kẻ gây rối và phá hỏng mọi thứ nếu không được giám sát.

Em chỉ gây rắc rối ở mọi nơi em đến, nên có lẽ em nên...

>Sensei: Em ổn chứ? Có phải em đang bị bắt nạt phải không?!

>Mika: Cái gì?!

>Sensei: Bộ đồ bơi. Em có thực sự làm mất nó không?

>Mika: Em...Thầy đã mua cho em bộ đồ bơi đó, Sensei.

{Quay lại thời gian vụ việc trước khi Mika bị phạt}

>Mika: Cái gì?!

Đồ bơi của mình mất rồi sao? Có phải mình đã đặt nhầm nó ở đâu đó không?

>Học sinh khả nghi A: Heehee. Nữ hoàng tối thượng của Tea Party thậm chí còn không thể quản lý tủ đồ của riêng mình.

>Học sinh khả nghi B: À, có lẽ cô ấy đã quá quen với việc được người khác chăm sóc mọi nhu cầu của mình nên cô ấy không biết phải làm thế nào.

>Học sinh khả nghi C: So với chúng ta, cô ấy là quý tộc và cao quý hơn, có lẽ cô ấy chỉ không muốn ở cùng nhóm với thường dân chúng ta thôi, phải không?

>Học sinh khả nghi A: Ồ, thùng rác hôm nay có vẻ đầy rồi. Có phải vì có quá nhiều thứ để vứt đi? Hee hee hee!

>Mika: ....

>Mika: Nó không có ở đây...Mình đã kiểm tra thùng rác và cả lò đốt rác, nhưng...

Mình không thể tìm thấy nó ở bất cứ đâu! Tại sao chuyện này đang xảy ra? Bộ đồ bơi đó thực sự quan trọng...

>Học sinh khả nghi A: Ôi trời, sao lại có thứ rác rưởi ở đây?

>Mika: ...!

>Học sinh khả nghi B: Ôi! Đây không phải là thứ rác rưởi sao! Nó chỉ là một bộ đồ bơi cắt xẻ kinh tởm thôi phải không?

Chà, ít nhiều nó cũng là rác rưởi vào thời điểm này thôi.

>Mika: Sao mấy cậu dám...

>Học sinh khả nghi A: Eek?

>Học sinh khả nghi B: Cô ta đang làm gì vậy, tại sao Mika được phép đánh trả nữa chứ! Cô ấy đáng lẽ phải là một con hổ giấy bị nhốt chứ!

>Học sinh khả nghi C: Chúng ta sắp chết sao?

>Mika: (Không...)

(Mình không thể làm điều này lần nữa...Mình...)

>Học sinh khả nghi C: Mụ phù thủy! Cô ta là mụ phù thủy! Cứu tôi!

>Học sinh khả nghi A: Đợi đã! Đừng bỏ tôi lại chứ!

>Học sinh khả nghi B: Này! Hãy để tôi đi! AAAAAAA!

>Học sinh khả nghi B: Ối...AAAA!

>Mika: Đồ bơi của mình...Sensei...

{Quay lại hiện tại}

{Mika lấy đồ bộ bơi đã bị xé toạc và khóc sụt sịt trước mặt tôi}

>Mika: Em rất xin lỗi, Sensei. Sensei tặng em bộ đồ bơi đó và nó đã bị hỏng hoàn toàn...Em thậm chí không nghĩ nó có thể sửa được.

Dù sao tất cả đều là lỗi của em. Đây là những gì em nhận được cho tất cả những điều khủng khiếp mà em đã làm...Nếu em là một cô gái ngoan ngoãn, những chuyện như thế này đã không xảy ra với em...

Em đã cố gắng trở thành người tốt Nhưng em lại làm hỏng mọi thứ.

Em đã làm hỏng mọi thứ vì thầy, Sensei! Em đã thực sự rất hào hứng khi đến lớp thể dục trong bộ đồ bơi mới mà Sensei tặng cho em...

Có lẽ em không phải người tốt...

Em muốn thay đổi mọi thứ và em đã cố gắng rất nhiều...

>Sensei: Được rồi, Mika. Hôm nay em có thời gian không?

>Mika: Hả? Nghe có vẻ khá bất ngờ...Well, em còn rất nhiều thời gian cho đến giờ giới nghiêm ở ký túc xá, nhưng...

>Sensei: Vậy em có muốn tham gia buổi tập bơi của thầy không?

>Mika: ...Cái gì cơ?

=Cửa hàng tiện lợi được thiết kế bởi Trinity=

>Nhân viên: Tôi hiểu rồi. Nhìn bên ngoài cũng khá nghiêm trọng, nhưng thực sự không thể sửa được

>Mika: ...

>Nhân viên: Rõ rang có một vài chỗ loang lỗ, nhưng mà vẫn ổn khi đi bơi. Vì nó vẫn còn trong thời hạn bảo hành. Tôi sẽ làm miễn phí

>Sensei: Vậy thì xin hãy chăm sóc nó thật kỹ nhé.

>Nhân viên: Tất nhiên rồi Sẽ không mất quá nhiều thời gian nên quý khách đợi chúng tôi một tý

>Nhân viên: Tất cả những chỗ đó đều đã được vá! Đồ bơi của quý khách đây

>Mika: ...Vậy là có thể sửa đồ bơi như thế này...

Em không biết...Em tưởng nhân viên chỉ thay bộ đồ bơi nếu chúng bị hỏng.

>Mika: Ừm, Sensei...Chúng ta đi đâu vậy? Đây không phải là đường tới lớp học mà...

Không phải Sensei nói chúng ta sẽ có lớp học bơi sao? Không phải là em không hiểu ý của Sensei

Thực sự đấy. Em khá chắc chắn rằng tất cả các hồ bơi đều đóng cửa vào thời điểm này...

>Sensei: Có một nơi thầy biết.

=Hồ bơi phụ =

>Mika: Ở đâu đây...?

Ồ. Em hiểu rồi. Chỗ này là...

>Sensei: Em có rất nhiều kỷ niệm ở đây phải không?

>Mika: Uhm, em biết. Khu vực này cuối cùng đã bị bỏ hoang một thời gian. Nơi này đã từng bị cũ nát, bẩn thỉu và hầu hết mọi người đều nghĩ rằng nơi này không thể tu sửa được nữa.

Nhưng hãy nhìn nó bây giờ nè...trở về như cũ và còn đẹp nữa.

>Sensei: đúng vậy. Hồ bơi này cũng xảy ra với bộ đồ bơi bị hỏng của em đấy

>Mika: ... Vậy điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ có lớp học bơi cùng nhau ở đây phải không?

Tại một bể bơi bỏ hoang lúc nửa đêm, chỉ có hai chúng ta? Liệu sẽ ổn chứ? Thầy không nghĩ rằng nó sẽ gây ra nhiều vấn đề cho thầy nếu chúng ta bị bắt sao?

>Sensei: Hả? Ý em là sao?

>Mika: Ờ, em không phiền nếu chúng ta bị bắt đâu! Thôi em đi thay đồ bơi đây! Em quay lại ngay!⭐

>Sensei: Chờ đã Mika?!

>Mika: Ta-da!⭐

Nhìn này, Sensei! Mặc dù hơi chật một chút nhưng em nghĩ đồ bơi này vừa vặn vô cùng hoàn hảo!

Sensei nghĩ sao? Nó thế nào? Nó có vừa với em không? Nó chỉ là một bộ đồ bơi đi học thôi, nhưng thầy có thích nó không?

Hửm? Ừm?

>Sensei: ừm...Ừm...Em ở gần quá đấy, Mika.

>Mika: Ahaha! Gì thế? Chỉ có em thôi, trong bộ đồ bơi này, thầy biết đấy! Thầy nghĩ em sẽ bị té ngã nếu cứ tiếp tục lùi bước như này sao!⭐

{Mika đột nhiên bị ngã xuống hồ bơi, nước bắn tung tóe}

>Mika: Xin lỗi Sensei. Em có thể đã hơi quá khích rồi.

>Sensei: Em lúc nào kiểu người hành động trước rồi để lại hậu quả không à

>Mika: hehe. Em đoán bản chất thực sự của ai đó không thay đổi nhỉ

Bây giờ, tại sao thầy không tham gia cùng em, Sensei? Hồ bơi này dễ chịu và sảng khoái lắm

>Sensei: Không. Ở đây thầy hoàn toàn ổn...

>Nhân viên an ninh: Bíp! Ai đó? Khu vực này đã bị giới hạn vào thời điểm này trong đêm rồi!

>Mika: Hả?! Đó là nhân viên an ninh, Sensei!!

>Sensei: Thầy vừa nhớ ra một số việc khẩn cấp! Vậy xin thứ lỗi nhé!

>Mika: Sensei!?

===========================================

📲📲📲

>Mika: Sensei, tại sao thầy lại bỏ chạy à?

>Sensei: Ý em là chạy trốn à? Thầy mới đi làm về.

>Mika: hahaha. Em biết! Em chỉ trêu chọc thầy thôi.

Thực ra hôm nay em đã vi phạm lệnh giới nghiêm của ký túc xá...

>Mika: Em sẽ gặp rắc rối nếu bị bắt thêm một lần nữa.

>Sensei: Cái gì?! Chẳng phải em đã nói rằng em sẽ trở về đúng giờ mà!

>Mika: Ờ, em đã nói dối⭐ Lúc đó đã quá giờ giới nghiêm rồi.

>Sensei: Vậy em đã nói dối à? Mika!

>Mika: Uhm! Sensei lại bị một học sinh nghịch ngợm lừa nữa rồi. Hi hi.⭐

>Mika: Cho em xin lỗi...Thầy đừng trách em...

Ồ, đã đến giờ tắt đèn rồi. Bây giờ em phải tắt điện thoại đây.

>Mika: chúc ngủ ngon, Sensei!

Và cảm ơn thầy, như mọi khi.

===========================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com