Truyen30h.Com

( ZSWW/ Chiến Bác) Yêu anh bằng tất cả sinh mệnh

Chương 2

NgocAnh918

"Ây..."

Nhất Bác suy sụp ngồi ở 1 góc Tây Môn Đinh, 2 vai đeo 1 cái bao lớn, khuôn mặt thanh tú đã lấm tấm mồ hôi.

" Rốt cuộc là ở đâu nhỉ?"

Nhìn khung cảnh lạ lẫm xung quanh mình, Nhất Bác cảm thấy Bắc Kinh có phần đáng sợ, có nhiều người dùng ánh mắt kì quái nhìn cậu, vừa rồi còn có 1 bà cô nhìn cậu cả buổi, ánh mắt đó làm cho cậu cảm thấy không thoải mái.

Vừa tốt nghiệp trung học xong, Nhất Bác đã vội vã lên Bắc Kinh, mục đích chính đương nhiên là để tìm Tiêu Chiến.

Đã 5 năm trôi qua, lúc Tiêu Chiến mới lên Bắc Kinh còn thường xuyên viết thư cho cậu, nhưng chỉ được nửa năm, sau đó không nhận được tin tức gì nữa. Bạn của ma ma nói anh đã chuyển nhà nên chưa có địa chỉ, tự nhiên mất tích như vậy, cứ như muốn cắt đứt liên hệ với quá khứ.

Dù lòng nóng như lửa đốt, Nhất Bác cũng chỉ có thể chờ Tiêu Chiến chủ động liên lạc.

Mỗi năm cứ qua đi, cậu từ thất vọng biến thành tuyệt vọng, cho đến mấy tháng trước nhìn thấy anh xuất hiện trên TV.

Lúc ấy, may mắn vừa lúc TV chiếu chương trình đặc biệt. Ca sĩ có ngoại hình rất đẹp nhưng lại toát lên vẻ u buồn lạnh lùng, giọng nói trầm khàn ấm áp làm rung động trái tim những thanh niên thiếu nữ. Đĩa nhạc đầu tay bán được hơn 50 vạn bản, giới nghệ sĩ liền tôn anh là ca sĩ kiêm nhạc sĩ triển vọng.

Nhìn người trên TV, nổi mong nhớ của Nhất Bác như thủy triều trào dâng.

Là Tiêu Chiến!

Cho dù bề ngoài và giọng nói đều khác với thời niên thiếu, nhưng Nhất Bác chỉ cần liếc mắt là nhận ra anh, hơn nữa cũng chỉ có cậu là nhận ra. Không nói với bất kì ai, Nhất Bác lập tức hạ quyết tâm đến Bắc Kinh tìm anh.

Từ TV, cậu biết được, 2 giờ chiều hôm nay Tiêu Chiến sẽ cắt băng khai trương ở Tây Môn Đinh mừng sự kiện hoàn thành đĩa nhạc mới. Nhất Bác đi 1 mạch từ ga Bắc Kinh đến đây, còn chưa tìm được nơi tổ chức mà mồ hôi đã ướt đầm đìa.

" Mau! Nhanh lên. Tiêu Chiến đang đến kìa."

Nhất Bác nhận ra có rất nhiều thanh niên đang kích động chạy tới phía kia, cậu cũng nhanh chân đứng dậy đuổi theo.

Trời ạ! Sao lại có nhiều người như vậy. Nhất Bác bị khung cảnh trước mặt làm cho hoảng sợ.

Nhưng sao vẫn chưa thấy Tiêu Chiến? Không được! Cậu nhất định phải nhìn thấy anh!

Nhất Bác cầm vội lấy hành lý, nhằm hướng đó đi tới.

" Làm gì vậy?"

" Tránh ra mau!"

Nhất Bác vất vã mãi cuối cùng cũng vượt qua được bức tường người để vươn lên đứng hàng đầu, lại bị người ở đằng sau dùng sức đẩy, cậu chật vật ngã trên mặt đất, đám người phía sau lại cười trên nổi đau của cậu.

Vội vàng nhặt hành lý lên, Nhất Bác vừa ngẩng đầu, cách đó không xa có 1 người đang chuẩn bị cắt băng khánh thành nhìn chằm chằm cậu.

" Tiêu Chiến!" Nhất Bác hưng phấn kêu lên.

Tiêu Chiến đang ở trước mặt cậu!

" Tiêu Chiến! Là em! Em là Nhất Bác!"

Nhất Bác đứng lên đang muốn chạy về phía trước, lại bị bảo vệ kéo sang 1 bên. Bị ngăn cách bởi bức tường người, mặc cho cậu cố gắng hết lần này đến lần khác cũng không sao chen vào được.

Lễ cắt băng chấm dứt, Tiêu Chiến cũng đi về hướng Nhất Bác đang đứng, cậu biết cơ hội đã đến, bèn liều mạng chạy về phía anh. Vất vã lắm mới đến được chỗ cách Tiêu Chiến chừng 2 bước chân.

" Tiêu Chiến! Em là Nhất Bác, em là Nhất Bác nè!"

Hiện trường bỗng chốc trở nên hỗn loạn, người hâm mộ ai cũng điên cuồng nhào tới muốn được chạm vào thần tượng, nhưng đều bị vệ sĩ bên người anh xô ra không nương tay.

" Tiêu Chiến! Em là Nhất Bác mà!" Cậu lại kêu to, chưa đầy 1 giây, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, cậu tiếp tục theo đám đông chạy tới chỗ Tiêu Chiến, lại bị đẩy ngã, hành lý đổ uống, giày cũng không biết đã văng đi chỗ nào.

Cậu bị ngã bệt xuống đất, trông thấy Tiêu Chiến đi càng lúc càng xa, cậu tuyệt vọng, nước mắt cứ thế mà tuôn.

Làm sao đây? Tiêu Chiến không nhận ra cậu rồi, cậu phải làm sao đây?

Cậu vừa kiểm tra hành lý vừa khóc, lại tìm không thấy giày, cảm giác như bị toàn bọ thế giới hắt hủi, không nén nổi cảm xúc chợt khóc to lên.

Bỗng nhiên, 2 mắt đẫm lệ bị đôi giày cao gót trước mặt thu hút, cậu ngẩng đầu lên nhìn, 1 người phụ nữ đứng đối diện cậu vươn tay ra.

" Nào,  đừng khóc nữa..."

Người phụ nữ trông khoảng hơn 30 tuổi, thân thiết tươi cười kéo Nhất Bác đứng dậy.

" Ai da! Em không đi giày à, bị rơi ở đâu rồi?" Người đó nhìn trái nhìn phải, tìm thấy giày của Nhất Bác ở cách đó không xa.

" Cảm ơn!" Nhất Bác không ngừng lau nước mắt, ngượng ngùng cảm ơn người phụ nữ kia.

" Em tên là Nhất Bác?" 

" Sao chị biết tên em?" Nhất Bác ngây ngốc, kinh ngạc nhìn cô.

" Chị là Tuyền Lộ, có người nhờ chị dẫn em đến gặp cậu ấy, em có đồng ý đi cùng chị không?" Người phụ nữ cảm thấy chàng trai này rất đẹp trai, trong sáng đơn thuần như hoa mẫu đơn.

" Nhưng.... Nhưng mà em không biết chị." Nhất Bác có chút nghi ngờ. Nghe nói Bắc Kinh có rất nhiều người xấu chuyên môn lừa đảo những người trẻ tuổi đi làm cho các quán bar, còn hạn chế hành động của họ. Tuy cô Tuyền Lộ này thoát nhìn giống người tốt, nhưng cậu cũng nên cẩn thận 1 chút.

" Ha ha! Chị không phải dân buôn lậu lừa bán trẻ em đâu, Chúng ta có chung 1 người bạn, cậu ấy nhờ chị đến đưa em đi gặp mặt, vì cậu ấy không tiện ra mặt." Tuyền Lộ ghé sát vào tai Nhất Bác nói ra 1 cái tên.

Nhất Bac ánh mắt mở to, nước mắt cũng theo đó rơi xuống." Anh...."

"Suỵt.." Tuyền Lộ hiểu ý cười " Được rồi, đừng khóc nữa, nhanh đi gặp cậu ấy đi."

" Dạ." Nhất Bác nhanh chóng gật đầu, cố nén cảm giác mừng như phát điên trong lòng xuống, lôi hành lý đi theo Tuyền Lộ bước trên con đường dẫn cậu đến với 1 cuộc sống mới.

" Tiêu Chiến."

Nhất Bác nhìn thấy người mà mình mong nhớ bấy lâu, cảm giác như đã trải qua mấy thế kỉ, cậu kích động chạy lên định ôm lấy anh, lại đột nhiên dừng lại.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Tiêu Chiến khiến cậu cảm thấy hoang mang.

Trên đường đến đây, Nhất Bác hào hứng tưởng tượng đến vẻ mặt của Tiêu Chiến khi nhìn thấy cậu, nhiều năm không gặp như vậy, tất nhiên anh cũng sẽ vô cùng vui mừng giống như cậu. Không ngờ rằng giờ đây anh chỉ ngồi trên ghế sofa, lạnh lùng nhìn cậu.

" Tiêu Chiến." Nhất Bác không biết phải làm sao.

Tiêu Chiến nhìn Nhất Bác, đánh giá qua 1 lượt mới mở miệng nói "Ngồi đi".

Nhất Bác buông hành lý, sợ hãi ngồi xuống bên cạnh anh.

Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Tiêu Chiến, nhưng giờ phút này lại không biết nói gì, huống hồ Tiêu Chiến dường như thật xa lạ.

" Anh..... Tại sao lại không hề viết thư cho em?" Nhất Bác nói ra vấn đề đã muốn hỏi bấy lâu.

Tiêu Chiến làm ra vẻ miễn cưỡng "Tôi bận."

Không khí 1 lần nữa trầm xuống, Nhất Bác cố lấy lại dũng khí " Anh.... Thay đổi nhiều..."

" Mọi người đều sẽ thay đổi, nhưng mà, em lại không có gì thay đổi." Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cậu, lúc này mới thản nhiên nở nụ cười.

Tim Nhất Bác đập mạnh 1 nhịp. Anh ấy đã trở nên thật chín chắn, cười lên nhìn thật đẹp.

" Đến Bắc Kinh làm gì? Có chỗ ở chưa?"

Anh hỏi bâng quơ, Nhất Bác lại vô cùng vui mừng, thật thà trả lời:" Em tới tìm anh nha! Trên TV nhìn thấy anh, em liền nhận ra anh ngay.... Anh đã nói em có thể tới tìm anh, hơn nữa em cũng tốt nghiệp trung học rồi, nên mới tới tìm anh."

Tiêu Chiến cau mày:" Cô nhi viện có ai biết ca sĩ Tiêu Chiến chính là  tôi không?"

" Không có... Hơn nữa em không có nói cho bất cứ ai cả, ngay cả mama cũng không biết."

" Nghe này, không được đem quá khứ của tôi nói cho bất cứ người nào cả. Còn nữa, sau này em sẽ là em họ của tôi, nhớ chưa?" Đột nhiên Tiêu Chiến trở nên vô cùng nghiêm túc.

Nhất Bác không rõ ý anh, ngây ngốc hỏi "Vì sao?"

Tiêu Chiến có vẻ không kiên nhẫn:" Không vì sao cả. Nếu em muốn ở bên cạnh tôi, thì đừng hỏi nhiều như vậy và phải biết thận trọng từ lời nói đến hành động, biết không?"

Tiêu Chiến cho phép cậu ở bên anh! Nghe được tin tốt như thế, Nhất Bác vui mừng không thể tả. Để tránh làm anh tức giận, cậu lập tức không hỏi nhiều nữa.

Lúc này Tuyền Lộ đi tới.

" Nhất Bác, chị này là quản lý của anh, chị Tuyền Lộ."

Tuyền Lộ là người đã 'khai quật' tài ăng ân nhạc của Tiêu Chiến.

1 năm trước, khi 1 ca sĩ khác của Tuyền Lộ quay MV, Tiêu Chiến là trợ lý quay phim.

Mặc dù công việc khiến toàn thân mệt mỏi, nhưng Tuyền Lộ vẫn phát hiện vẻ bề ngoài của Tiêu Chiến toát ra khí chất phong lưu phóng khoáng, giọng nói trầm thập của anh cũng thực độc đáo,  vì thế lập tức bố trí thử giọng.

Lúc Tiêu Chiến vừa đánh đàn ghi-ta vừa thuận miệng hát lên bài hát do chính anh sáng tác, toàn thân Tuyền lộ bỗng nhiên nổi da gà, đến tận lúc bài hát kết thúc, gương mặt cô cũng ướt đẫm nước mắt.

Hôm sau, Tuyền Lộ lập tức báo cáo với côn ty, ký hợp đồng với Tiêu Chiến.

Nhất Bác thật sự cảm kích Tuyền Lộ, thân thiết gọi 1 tiếng " Chị Tuyền Lộ"

Tiếp đó, Tiêu Chiến liền nói quyết định mà mình vừa nghĩ ra với Tuyền Lộ.

Tuyền Lộ vốn có chút do dự, nhưng thấy Nhất Bác rất dễ mến, cuối cùng cô cũng gật đầu:" Sau này em sẽ theo chị học hỏi, Giúp Tiêu Chiến xử lý những việc vặt vãnh."

" Dạ được! Chị Tuyền Lộ."

Nhất Bác thật vui mừng. Chỉ cần có thể ở cùng Tiêu Chiến, làm em họ của anh cũng không vấn đề gì.

Nhưng lòng cậu lại có 1 cảm giác là lạ, cảm giác rất vững tâm.

Cứ như vậy, Nhất Bác trở thành trợ lý ca sĩ thần tượng Tiêu Chiến, ở chung nhà với anh..

Các đồng nghiệp ở công ty đều biết Nhất Bác là em họ của Tiêu Chiến, nhưng cũng không ai nói gì, vì cậu luôn luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, lại ham học hỏi.

Tuyền Lộ cũng thực vừa lòng biểu hiện của Nhất Bác. Từ khi Nhất Bác gia nhập, cô cũng bớt được không ít công việc, huống hồ nhờ có Nhất Bác sống cùng nên ít nhiều họ cũng tránh được miệng lưỡi thế gian.

Tuyền Lộ hơn 30 tuổi, vừa mới ly hôn, rời khỏi nhà chồng nên tạm thời chưa có chỗ ở, Tiêu Chiến liền mời cô đến ở cùng anh.

Vì 2 người hợp tác ngày càng chặt chẽ, thế nên Tuyền Lộ đồng ý rời đến công ty, vì Tiêu Chiến thuê trên tầng cao nhất, căn hộ ở tầng 40 có 3 phòng, giờ phòng cuối cùng là dành cho Nhất Bác.

1 ngày làm việc đã kết thúc, Nhất Bác tắm xong, ngồi trên giường nở nụ cười thỏa mãn.

Cậu thích công việc này, các đồng nghiệp luôn giúp đỡ cậu, lại có thể ở cạnh Tiêu Chiến. Tuy anh không để ý đến cậu, nhưng cậu vẫn cảm thấy thật hạnh phúc.

Trải qua mấy tháng, công việc cũng dần đi vào nề nếp, cậu cũng hiểu được vì sao ngày trước Tiêu Chiến lại đưa ra yêu cầu, chị Tuyền Lộ cũng nói cho cậu rõ.

Vì cái chết của mẹ và quá trình trưởng thành của Tiêu Chiến, cả công ty chỉ có cậu và chị Tuyền Lộ biết, để trách bị giới truyền thông quấy nhiễu, đành phải che giấu sự thật, chỉ nói Tiêu Chiến đến từ nông thôn, cha mẹ đều đã mất trước khi anh nổi tiếng, không còn người thân . 

Dù sao thì diện mạo lúc Tiêu Chiến rời khỏi cô nhi viện kém hơn bây giờ rất nhiều, hẳn là không ai nhận ra anh.

Ai! ngành giải chí thật phức tạp, cậu chỉ cần làm tốt việc của mình, còn chuyện khác không cần phải quan tâm.

Thở 1 hơi thật dài, bỗng văng vẳng nghe thấy những âm thanh kì lạ.

Nhất bác tò mò đi ra khỏi phòng, áp tai lên cửa phòng Tuyền Lộ lắng nghe, không có đọng tĩnh gì , thế nên cậu lại đi tiếp ra phòng khách, âm thanh kì lạ càng lúc càng rõ, dường như là giọng của Tiêu Chiến.

Anh lại mơ thấy ác mộng rồi! Trực giác của Nhất Bác phản ứng.

Kỳ quái. Từ hồi 16 tuổi thì Tiêu Chiến không còn gặp ác mộng nữa, sao hôm nay lại...

Cậu bước nhanh đến phòng Tiêu Chiến, quả nhiên là anh đang nói mê, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Đèn ngủ ở đầu giường Tiêu Chiến vẫn sáng, chỉ thấy anh liên tục lắc đầu, miệng thì thào gọi:" Mẹ.... Mẹ ơi, đừng..... Dừng bỏ con lại..." Dáng vẻ bất lực và sợ hãi như trước kia.

Tiêu Chiến thật đáng thương, vẫn chưa thể thoát khỏi ác mộng. Nhất Bác rất đau lòng.

Cậu muốn gọi anh dậy, lại bị 1 tay anh đẩy ra, quá nóng lòng cậu vội ngã nhào vào người anh.

"Tiêu Chiến, đừng sợ! Em đang ở cạnh anh nè!" Cậu ôm anh thật chặt, như những ngày trước.

Cơ thể Tiêu Chiến đang giãy dụa đột nhiên yên lặng, Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, anh đã tỉnh lại, mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà.

" Tiêu Chiến, anh lại gặp ác mộng rồi." Nhất Bác vội vàng đứng dậy, thẹn thùng vì chuyện mình vừa tiếp xúc thân mật với anh." A.... Anh đã không sao, em về đi ngủ đây!"

Nhất Bác xoay người rời đi, tay lại bị Tiêu Chiến giữ lại " Đừng đi"

Cậu không ngúc nhích, đừng im nhìn anh, nhìn thấy sự yêu ớt và khẩn cầu trong mắt anh.

"A!" Sau 1 tiếng hét kinh hãi, giây tiếp theo cậu đã nằm trên giường anh.

Tiêu Chiến nằm đè lên người cậu, nhìn dáng vẻ kinh hãi của cậu.

" Tiêu Chiến..." Tim Nhất Bác đập thật nhanh, cứ như đã biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Ngón tay Tiêu Chiến nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng phấn của cậu, vì khẩn trương mà toàn thân cậu run rẩy.

Anh chậm rãi cúi đầu, hôn lên đôi môi phớt hồng của cậu, như là nhấm nháp quả dâu tây..

Nhất Bác nhắm mắt lại, để mắc cho đầu lưỡi của Tiêu Chiến tùy tiện len vào trong miệng cậu, tìm kiếm lưỡi của cậu, nhẹ nhàng chơi đùa.

" Ưm.....ưm...." Nhất Bác không tự chủ được rên rỉ nỉ non, ngực cũng vì bị xoa nắn mà cảm thấy từng trận tê dại "Ưm... Tiêu Chiến..."

Đây là lần đầu tiên cậu nến thử vị tình ái nên không biết được chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng lên.

****************** ( Cảnh H kéo rèm nha 😂😂😂😂😂😂)

Qua cơn mãnh liệt, Tiêu Chiến nằm trên giường hút thuốc.

Nhất Bác ngượng ngùng nhìn anh, muốn nói điều gì lại thôi:" Chiến ca..."

"Ừ?" Tiêu Chiến thờ ơ trả lời.

" Anh.... Anh yêu em sao?" Nhất Bác muốn xác nhận lại điều anh vừa nói.

Tiêu Chiến lặng im không nói gì, làm Nhất Bác có chút hoảng hốt.

" Lúc nãy anh nói yêu em, mới làm làm chuyện này với em, không phải sao?" Nhất Bác cho rằng chỉ có những người yêu nhau mới có thể cùng nhau làm chuyện này.

"Ừ..." Tiêu Chiến cũng không hiểu rõ tâm tư của chính mình, trả lời ậm ờ.

Anh yêu cậu sao? Trước kia cậu giống như bộ phận khác trong cơ thể anh, 2 người sống dựa vào nhau, anh cho rằng tình cảm như vậy chính là 1 loại 'ỷ lại'.

Sau lần thứ 2 gặp lại, không thể phủ nhận Nhất Bác rất có lực hấp dẫn đối với anh, so với những người anh đã gặp qua thì cậu vừa hồn nhiên vừa thiện lương.

Nhưng mà, loại cảm giác này chỉ là thích, chưa thể gọi là yêu? Huống hồ, lòng anh chỉ có 1 chỗ trống, cũng chỉ có 1 người có thể lấp đầy, mà người đó lại không phải Nhất Bác.

" Vậy... em yêu anh sao?" Tiêu Chiến dập tắt điếu thuốc, xoay người đối mặt với cậu.

Nhất Bác ngượng ngùng đỏ mặt trốn trong chăn, 2 mắt chan chứa tình cảm:" Đương nhiên em yêu anh, từ bé đã yêu anh..."

Cậu nói thật thản nhiên, Tiêu Chiến lại không nghĩ như vậy. Anh cho rằng tình cảm mà Nhất Bác dành cho anh chính là ỷ lại chứ không phải tình yêu, cậu còn chưa hiểu thế nào là yêu. Đêm nay quan hệ với cậu chỉ là ngoài ý muốn.

Sau khi rời khỏi cô hi viện, anh lại bắt đầu gặp ác mộng. Nhất Bác bước vào đúng lúc anh đang yếu đuối nhất, mà anh lại cần 1 cái ôm ấm áp.

" Chiến ca..." Nhất Bác cố lấy dũng khí ôm chặt anh, cách xưng hô vô cùng thân thiết khiến cậu cảm thấy ngọt ngào " Em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh!"

Sự hồn nhiên ngây thơ của Nhất Bác khiến Tiêu Chiến có chút cảm động, anh cũng vươn tay ôm lấy cậu, để cậu gối lên tay anh.

Có thêm 1 người làm bạn cảm giác cũng không tệ lắm, 2 người cũng không nhất định sẽ như vậy cả đời. Dù sao trước mắt anh cũng không có người bầu bạn, cứ ở với nhau như vậy đi, nhưng mà anh cũng có điều phải nói rõ ràng với cậu.

" Ừm, có 1 số việc anh không muốn giấu em. Nếu em muốn ở bên anh, thì cần phải chuẩn bị tâm lý, quan hệ của chúng ta không thể công khai, ít nhất vài năm tới là không được. Về việc tương lai sẽ ra sao, không ai có thể nói trước. Nếu em yêu người khác, muốn rơi khỏi anh, anh sẽ chúc phúc cho em."

" Không. Sẽ không có chuyện đó! Em không có thể yêu người khác." Nhất Bác vội vàng phủ nhận khả năng này "Em biết công ty sẽ không cho phép chúng ta ở cùng nhau, em sẽ không nói cho bất kỳ ai, chỉ cần có thể ở bên anh, em cũng rất thỏa mãn rồi." Cậu tựa đầu lên vai anh, vẻ mặt hạnh phúc " Chỉ cần anh yêu em là tốt rồi."

Cậu sẽ theo anh thật sao, Tiêu Chiến cũng không muốn đính chính lại ý nghĩ của cậu.

Anh tin tưởng Nhất Bác sẽ không nói lung tung, quan hệ giữa 2 người cũng chưa rõ ràng lắm, tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi!

Từ hôm đó, sau khi Tuyền Lộ về phòng, Nhất Bác đều vụng trộm vào phòng Tiêu Chiến cùng anh dây dưa, đến rạng sáng lại trở về phòng mình.

Có giai nhân trong lòng, Tiêu Chiến không hề gặp ác mộng, cũng càng ngày càng quyến luyến cơ thể Nhất Bác.

Anh luôn cảm thấy không đủ.

Ban ngày, quan hệ giữa 2 người là nghệ sĩ và quản lý, Tiêu Chiến đối với cậu cũng lạnh lùng như những người khác. Đến   tối, trên giường mình, anh lại nhiệt tình như lửa, cũng châm ngòi lửa dục vọng trong cậu.

Nhất Bác hoàn toàn lộ ra nết trẻ trung của 1 cậu bé, 2 má bánh bao trắng nõn phúng phính, thỉ thoảng khóe miệng lại tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Mọi người còn tưởng rằng cậu uống nhiều thuốc bổ, vì không ai nghe nói cậu hẹn hò với ai. Chỉ có 1 người nhìn ra.

Tuyền Lộ không phải kẻ ngốc, chính là giả ngu. Dương nhiên là cô biết mỗi đêm Nhất Bác đều lén vào phòng Tiêu Chiến, chỉ là cô không muốn cản trở.

Nhất Bác là chàng trai đáng tin cậy, Tiêu Chiến cũng hiểu áp lực của dư luận. Cậu ấy biết rất rõ mục đích của mình, sẽ không để cho chuyện xấu trở ngại tiền đồ của bản thân.

Chỉ khổ cho Nhất Bác thôi, câm nín chờ đợi 1 người đàn ông. Cái cần trả giá không phải chỉ là tình yêu, mà còn cần sự kiên nhẫn và tuổi thanh xuân. Cô thấy lo lắng thay Nhất Bác.

Đêm nay, Tuyền Lộ gõ cửa phòng Nhất Bác.

" Chị Tuyền Lộ, chị chưa ngủ sao?" Nhất Bác vui vẻ mời Tuyền Lộ vào phòng.

" Đúng vậy! Muốn tìm em tâm sự, có rảnh không?" 

" Đương nhiên là được. Chị ngồi đi." Nhất Bác vỗ vỗ giường.

Tuyền Lộ ngồi xuống bên cạnh Nhất Bác, cô cũng không vòng vo mà hỏi trực tiếp vào vấn đề:" Em và Tiêu Chiến đang trong mối quan hệ đó sao." 

" A..." Nhất Bác mở tròn  mắt, thoáng giật mình, sự thật thà của cậu không giấu nổi tâm tình chính mình.

" Đừng lo lắng, chỉ có chị biết, ở cùng với bọn en,nếu ngay cả đến việc này mà còn không cảm nhận được, thì sao có thể trở thành quản lý của Tiêu Chiến." Tuyền Lộ vỗ về tay cậu trấn an "Tiêu Chiến đại khái cũng đoán được chị đã biết chuyện này. Thật ra cậu ấy ở cùng với em chị lại thấy yên tâm hơn, chị tin em thật sự để ý cậu ấy, sẽ không làm ra những chuyện phản bội Tiêu Chiến."

Nhất Bác gật mạnh đầu, tỏ rõ sự trung thành của mình.

Tuyền Lộ tiếp tục nói:" Nhưng mà..... chị muốn khuyên em nên hiểu rõ, muốn có thể ở yên ổn bến cạnh Tiêu Chiến rất vất vả, không thể quang minh chính đại, chỉ có thể làm nhân tình, không được phép kết hôn sinh con trong mấy năm, em sẽ chờ cậu ấy sao."

Nhất Bác biết Tuyền Lộ thật sự quan tâm cậu, cảm động đến rơi nước mắt. Việc ở cạnh Tiêu Chiến lại không thể nói cho người khác biết, quả thực cậu cảm thấy áp lực trong lòng rất lớn, nay có người chủ động quan tâm, cuối cùng cậu cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

" Những chuyện này em đều hiểu được. Em cam đoan sẽ không nói cho bất kì ai, sẽ không làm ảnh hưởng đến hình tượng của Tiêu Chiến, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy la đủ rồi." Nhất Bác vội vàng cam đoan, nước mắt không ngừng rơi.

" Em yêu cậu ấy sao?"

" Vâng! Từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, em đã muốn cả đời được nắm tay anh ấy, vĩnh viễn có thể ở cùng 1 chỗ với anh ấy." Nhất Bác ngập ngừng kể lại chuyện trước đây của 2 người, nói xong nước mắt lại chảy xuống.

Tiêu Chiến nói cho Tuyền Lộ hoàn cảnh trưởng thành của mình. Sau sống chung với Tuyền Lộ, Tiêu Chiến thường xuyên gào lên trong mơ. Vài lần như thế, cô không nén được mà mở lời hỏi anh. Lúc đó anh mới kể ra chuyện mẹ mình tự sát. Vài lần sau cô rốt cuộc nhịn không được hỏi anh, anh mới nói ra chuyện có lẽ Nhất Bác chính là thiên sứ được ban đến để cứu lấy anh.

Chính là không biết Tiêu Chiến nghĩ gì. Tuy rằng trong tình yêu không thể so đo xem ai trả giá nhiều hơn ai, nhưng người đa tình luôn là người dễ bị tổn thương nhất.

" Nhất Bác, chuyện tình cảm rất khó nói, như chị đây nà, cùng chồng yêu đương 8 năm, kết hôn 5 năm, nhưng nói chia tay là chia tay. Cho nên, chuyện quan trọng nhất của 1 người đang yêu là phải biết bảo vệ chính mình." Tuyền Lộ ngừng 1 chút, suy tư như thế nào lại tiếp tục nói tiếp " Chị hỏi thật em, các em......à....ở với nhau.... vào lúc đó, có làm phòng hộ gì gì đó hay không?"

Tuyền Lộ như 1 người mẹ, lo lắng thay cho con mình về chuyện phòng the.

Nhất Bác thoáng đỏ mặt, cúi đầu, thẹn thùng gật đầu "Dạ.....Thỉnh thoảng Chiến ca có dùng đồ bảo hộ."

" Thỉnh thoảng? Thế những lúc khác thì sao?" Tuyền Lộ cảm thấy có chút sơ hở.

" Thì....Thì.... Bắn ra ngoài..... Có đôi khi không kịp..." Đầu Nhất Bác ngày càng cúi thấp, hoàn toàn không dám ngẩng lên.

Hừ! Cô chỉ biết đàn ông đều 1 dạng giống nhau, chỉ quan tâm cảm thụ của bản thân. Tuyền Lộ cũng không đồng tình với hành vi của Tiêu Chiến.

" Thế.... em là người song tính đúng không?" Tuyền Lộ hỏi.

" Sao......sao chị biết?" Nhất Bác mở to mắt kinh ngạc.

" Chị nhìn cách hành xử của em và tình cách của em. Nếu em là người song tính mà không dùng bảo hộ hoắc các biện pháp khác thì sẽ rất dễ có thai đó. Như vậy không ổn, vài ngày nữa chị sẽ dẫn em đến khoa phụ sản, để em học cách bảo hộ chính mình, không để bị mang thai." Tuyền Lộ thở dài 1 hơi.

" Mang thai. Những em là con trai thì sao có thể? Cho dù có là người song tính thì cũng rất khó." Nhất Bác ngẩng đầu ngây ngốc hỏi. Cậu vẫn không  nghĩ đến việc cùng Tiêu Chiến làm chuyện này sẽ có thai, sau khi nghe chị Tuyền Lộ nói, mới nghĩ đến khả năng này.

" Chẳng lẽ em không nghĩ rằng nếu mang thai rồi thì phải làm sao. Dù em là con trai thì không có nghĩa là không thể."

Nhất Bác vô tội lắc đầu.

" Em cảm thấy có thể sinh con được sao?"

Nhất Bác suy nghĩ 1 chút, có vẻ bất đắc dĩ. Tuy rằng cậu rất muốn có 1 đứa con của 2 người, nhưng trước mắt thì chưa được.

" Cho nên..." Tuyền Lộ cảm thấy Nhất Bác thật sự đơn thuần. Dù sao 18 tuổi vẫn chỉ là 1 đứa trẻ, lại không có ai bên cạnh chỉ dẫn "Chính em phải làm tốt biện pháp tránh thai an toàn, chỉ dựa vào đàn ông là không thể. Còn nữa, giờ không cần làm chuyện này với cậu ấy, chờ đến khi em chuẩn bị tốt rồi tính, biết chưa?"

Nhất Bác ngoan ngoãn gật đầu.

Tuyền Lộ nhìn cậu, cảm thấy rất đau lòng.

Cậu bé ngốc này, cái gì cũng không biết nên bị Tiêu Chiến dắt mũi, nhất định là bị ăn sạch sẽ.

Ai! 1 người sẵn sàng đánh nhau, 1 cái tình nguyện chịu đau, tình yêu không phải vậy sao?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen30h.Com